Tôi tháo găng tay, bắt tay đội trưởng Hứa, lại vỗ vai Lâm Đào, nói: “Mọi người cứ tiếp tục khám nghiệm hiện trường, tôi và bác sĩ Triệu tới nhà xác, khám nghiệm tử thi đã rồi tính tiếp.”
Sau khi xem xong đoạn băng, lại nhìn thi thể trên bàn giải phẫu, lòng tôi bất giác trào dâng một nỗi buồn đau sâu sắc. Người đàn ông ở trước mặt tôi kia, sáng nay vẫn còn năm trên giường bệnh ấm áp, vậy mà đến chiều đã nằm trên bàn giải phẫu lạnh lẽo. Ranh giới giữa sự sống và cái chết quá mong manh, chứng kiến mọi chuyện xảy ra ngay trước mắt, dù là bác sĩ pháp y cũng cảm thấy khó lòng chịu đựng nổi.
Để khắc phục chướng ngại tâm lý này, cần mau chóng bắt tay vào công việc. Chúng tôi quyết định khám nghiệm tử thi của nạn nhân nữ Tào Kim Ngọc trước.
Vết thương của Tào Kim Ngọc rất đơn giản, nhát dao của hung thủ đâm xuyên qua áo ngủ, tạo thành một vết thương sâu hoắm đen ngòm ở bên phải bụng trên. Khi di chuyển thi thể, máu đọng trong khoang bụng vẫn tiếp tục ứa ra ròng ròng.
Trong lúc Triệu Vĩnh mở khoang bụng và khoang ngực của nạn nhân, tôi cẩn thận phân tách các cơ trên cổ.
“Tổn thương rất đơn giản.” Bác sĩ Triệu nói. “Lưỡi dao đâm xuyên qua gian sườn làm thủng gan, gây tụ máu trong ổ bụng…”
Bác sĩ Triệu cầm muôi múc máu tụ trong ổ bụng ra, nói: “Chí ít cũng phải một lít. Đâm thủng gan, có lẽ đã tổn thương tới động mạch tại rãnh ngang gan.”
Tôi không nói gì.
Bác sĩ Triệu hỏi: “Anh đang kiểm tra gì vậy? Thi thể này có vẻ như không cung cấp được thông tin gì giá trị. Hung thủ chỉ một nhát dao đã gϊếŧ chết nạn nhân.”
Tôi lắc đầu, nói: “Có vẻ không đơn giản như vậy.”
Tôi tách rời cơ ức đòn chũm (1) của nạn nhân, ở đoạn giữa phần cơ ở hai bên cổ nhìn thấy rõ chỗ xuất huyết dạng mảng. Tôi lại dùng kẹp cầm máu, kẹp lấy môi của nạn nhân kéo ra, thấy vị trí tiếp giáp giữa lợi và môi cũng có một mảng xuất huyết đen bầm.
(1) Phần cơ chéo có một thân và bốn đầu, hai đầu dưới bám vào chuôi ức và xương đòn, hai đầu trên bám vào xương chũm và xương chẩm.
“Có động tác bịt mũi miệng và bóp cổ, tuy nhiên, thi thể lại không có dấu hiệu ngạt thở. Có lẽ hung thủ đã có động tác khống chế Tào Kim Ngọc.” Tôi vẫy tay gọi bác sĩ Triệu lại xem.
“Phải!” Bác sĩ Triệu nói. “Dương Phong bị thương trước, Tào Kim Ngọc chạy ra kêu cứu liền bị hung thủ khống chế, đó cũng là chuyện bình thường, không nói lên được điều gì cả.”
Tôi ngẫm nghĩ một lát, cảm thấy suy đoán của mình chưa được kín kẽ lắm nên không nói gì thêm.
Tiếp theo, chúng tôi kiểm tra hộp sọ và lưng của thi thể, không có gì khác thường. Chúng tôi bèn khâu lại vết mổ, sau đó lẳng lặng khiêng thi thể Dương Phong lên bàn giải phẫu.
Dương Phong được đưa thẳng từ ICU tới nhà xác trong tình trạng lõa thể, giảm bớt được công đoạn cắt bỏ quần áo. Trên ngực nạn nhân có một vết mổ phẫu thuật đã được khâu lại, bên cạnh vết mổ còn có một vài vết cắt cũng đã được khâu cẩn thận.
“Những vết cắt này không có vảy da,” tôi vừa tháo bỏ đường chỉ khâu vừa nói, “cho thấy đây là vết mổ của bác sĩ phẫu thuật chứ không phải vết thương do dao đâm vốn có. Vết thương gây tử vong không nẳm ở ngực.”
“Nhưng nạn nhân tử vong vì bị đâm thủng tim.” Bác sĩ Triệu nói.
Tôi lấy kim thăm dò ra, lần lượt thử từng vết rạch, kiểm tra độ sâu của vết rạch theo các hướng. Bỗng nhiên có một chỗ kim thăm dò lọt sâu xuống vết thương, tôi thận trọng lay khẽ mũi kim, cảm thấy đầu mũi kim đã chạm tới nội tạng.
“Chính là chỗ này.” Tôi chỉ vào một vết đâm ở hạ sườn bên trái của nạn nhân, nói. “Từ đây đâm xuyên vào khoang ngực, hướng đâm chếch lên trên.”
Bác sĩ Triệu khẽ gật đầu, tôi nhanh chóng mở khoang bụng và khoang ngực của nạn nhân ra dọc theo đường trung tuyến trước của cơ thể, để lộ ra phần xương sườn trắng đỏ đan xen và nội tạng màu hồng trong ổ bụng.
“Sáu lỗ thủng ở hạ sườn và dưới nách nạn nhân có lẽ là vết đâm của hung thủ chứ không phải là vết mổ phẫu thuật.” Bác sĩ Triệu nói.
Tôi gật đầu đồng tình, nói: “Hình dạng vết thương giống nhau, mép vết thương một cùn một sắc, phù hợp với đặc trưng của vết thương do hung khí nhọn gây ra. Vết thương dài khoảng 3 centimet, vậy thì độ rộng của lưỡi dao cũng khoảng 3 centimet.”
“Giống hệt như hình dạng vết thương trên bụng Tào Kim Ngọc, có lẽ là do cùng một loại hung khí gây ra.” Bác sĩ Triệu nói. “Nhưng nói thế cũng bằng thừa, chỉ một hung thủ thì làm gì có chuyện cầm hai hung khí để gϊếŧ người, đúng không?”
“Nhát đâm rất nhanh.” Tôi không trả lời câu hỏi của bác sĩ Triệu, cẩn thận phân tách từng chỗ tổn thương. “Sáu vết thương, nhưng có đến năm chỗ không đâm vào khoang bụng, ngực.”
“Không đâm vào khoang bụng, ngực mà lại nói là đâm nhanh?” Bác sĩ Triệu băn khoăn tiến lại, nhìn vào vị trí của từng vết thương mà tôi vừa phân tách.
“Hung thủ rất xui xẻo.” Tôi nói. “Anh xem, trong sáu vết thương thì có đến năm vết đâm trúng xương sườn, mũi dao hoặc là kẹt giữa hai xương sườn, hoặc là trượt dọc dưới da, không lọt được vào khoang ngực. Thực ra, nguyên nhân chính là ở con dao.”
Tôi cầm kim thăm dò, chọc vào trong vết thương ở vùng hạ sườn, quan sát hướng đi của kim thăm dò, nhanh chóng lách mũi kim qua xương sườn vào tới khoang ngực, sau đó thẳng tới vị trí của màng tim (2).
(2) Lớp màng mỏng bao bọc bên ngoài tim, có tác dụng bảo vệ cho tim, giữ cho tim không bị tổn thương do va chạm vào khoang ngực.
“Tôi nói đâm rất nhanh là bởi vì, anh nhìn này, nhát đâm chết người vừa hay xuyên qua khe giữa hai xương sườn, xương sườn ở phía dưới lưỡi dao đã bị cứa đứt, cho thấy con dao này sắc đến độ có thể cứa đứt cả xương sườn nữa.”
“Vậy vì sao những nhát dao khác lại không cứa đứt xương sườn?” Bác sĩ Triệu hỏi.
“Anh nhìn kỹ mà xem.” Tôi nói. “Phương hướng của mấy nhát dao này không đúng, chưa đủ gia tăng áp lực lên xương sườn, chỉ có một nhát kẹt vào giữa hai xương sườn, tuy không lọt được vào khoang ngực nhưng cũng để lại vết cứa trên xương sườn.”
Bác sĩ Triệu gật đầu thừa nhận: “Đúng là tim đã bị thương, tổn thương này dù có phẫu thuật cũng khó mà cứu sống được. Chà, nếu mũi dao lệch đi một chút thì đã không sao.”
Chúng tôi không nói thêm gì nữa, cùng tiến hành mở xương sọ và giải phẫu phần lưng của Dương Phong, cũng không phát hiện ra tổn thương nào đáng chú ý. Khác với Tào Kim Ngọc, vùng cổ và miệng của Dương Phong không hề bị tổn thương.
Chúng tôi lặng lẽ khâu vết mổ lại, lặng lẽ khiêng thi thể lên giường đẩy, lặng lẽ đẩy thi thể vào trong tủ bảo quản thi hài. Các tình tiết vụn vặt của vụ án xoay chuyển vùn vụt trong đầu tôi, song lại khó lòng kết nối thành một quá trình hoàn chỉnh. Cởi bỏ trang phục giải phẫu, tôi và bác sĩ Triệu đứng cạnh nhau trước bồn rửa, im lặng rửa tay.
“Trong vụ án này, có lẽ pháp y không thể giúp được gì!” Bác sĩ Triệu lên tiếng trước. “Tổn thương đơn giản, có vẻ như ngoài nguyên nhân tử vong và hung khí gây án, chúng ta không thể tìm thêm được bất kỳ manh mối nào khác.”
“Thời gian tử vong đã rõ ràng.” Tôi xả nước xối đi đám bọt xà phòng trên hai tay. “Việc chúng ta cần làm chính là mô tả hung thủ, hắn là người thế nào, tại sao lại muốn gϊếŧ người, trạng thái tinh thần của hắn ra sao?”
“Những việc cần làm, về cơ bản, chúng ta đều đã làm cả rồi.” Bác sĩ Triệu vặn vòi nước lại, nói: “Còn những việc khác, liệu có miễn cưỡng quá không? Việc thế này, đoán đúng thì tốt, chứ lỡ đoán sai, không phá án được, pháp y chúng ta sẽ phải chịu trách nhiệm đấy!”
Lời bác sĩ Triệu chính là sự thực.
Tôi lắc đầu: “Tất cả đều là vì phá án, chúng ta sẽ làm hết khả năng của mình. Dù có phạm sai lầm, dù có bị khiển trách cũng không thể vì thế mà không dám phân tích suy đoán.”
“Anh là lãnh đạo của sở Công an tỉnh, anh nói sai cũng chẳng sao, thế thì anh cứ nói nhiều vào!” Bác sĩ Triệu nhún vai nói.
Rửa tay xong, chúng tôi quay lên xe khám nghiệm hiện trường. Lúc này, trời đã nhá nhem, bác sĩ Triệu bàn với lái xe nên đi đâu ăn tối. Đầu óc tôi đang rối bời canh hẹ, chẳng còn tâm trí đâu mà nghe họ nói gì. Vào khoảnh khắc chiếc xe nổ máy, trong đầu tôi đột nhiên lóe sáng, màn sương mờ mịt che phủ tư duy bỗng chốc tan biến sạch trơn. Tôi định thần lại, rồi lên tiếng: “Anh Vĩnh, tôi cảm thấy sau ca khám nghiệm tử thi vừa nãy, chúng ta chí ít có thể suy đoán ra bốn vấn đề hết sức quan trọng.”
Câu nói này khác nào quả lựu đạn ném xuống mặt nước, hai người lập tức dừng ngay câu chuyện, bác sĩ Triệu quay ngoắt lại, hai mắt sáng rực, hấp tấp hỏi: “Bốn vấn đề gì kia?”
Tôi mỉm cười. Bác sĩ pháp y là như vậy đấy, bực thì vẫn bực, nhưng không ảnh hưởng đến khát khao phá án.
Tôi vặn mở nắp chai nước, uống một ngụm rồi nói: “Thứ nhất, mục đích của hung thủ không phải là gϊếŧ người, mà là trả thù. Dự tính ban đầu của hắn chưa hẳn đã là gϊếŧ người cho bằng được.”
Bác sĩ Triệu ngẫm nghĩ một lát, gật đầu tán đồng: “Phải đấy, trên cơ thể nạn nhân tuy bị đâm nhiều nhát, nhưng đều là ở dưới nách và vùng hạ sườn chứ không hướng đến vị trí hiểm yếu là gan. Đúng vậy, chi tiết này hết sức quan trọng, có tác dụng then chốt cho việc xác định tội danh sau này.”
“Tác dụng này có lẽ không lớn.” Tôi cười nói. “Xông vào tận nhà người ta gϊếŧ người, gϊếŧ liền hai mạng, chắc khó mà thoát tội tử hình. Tôi chỉ muốn thông qua hành vi của hung thủ để phân tích trạng thái tâm lý của hắn, nhằm nhận diện rõ hơn đối tượng tình nghi.”
Bác sĩ Triệu gật đầu, nhìn tôi với ánh mắt tràn đầy hy vọng, chờ đợi tôi tiếp tục phân tích.
Tôi nói tiếp: “Thứ hai, tôi cho rằng hung thủ cầm dao bằng tay phải, hơn nữa, tay phải của hắn có lẽ đã bị thương.”
Bác sĩ Triệu đã từng tập huấn một năm ở sở Công an tỉnh nên không hề ngạc nhiên trước suy luận này, anh ta gật đầu nói: “Đồng ý. Vị trí tổn thương của nạn nhân ở vùng bụng bên trái và dưới nách bên trái, điều này chứng tỏ hung thủ đã cầm dao tay phải và hành hung trực diện. Nếu cầm dao bằng tay trái thì không thể hình thành vết thương theo hướng đó, cũng không thể cầm dao tay trái để đâm lén nạn nhân từ phía sau.”
Tôi bổ sung thêm: “Sáu vết thương trên thi thể, có ba chỗ đâm trúng xương sườn, hai chỗ cứa đứt xương sườn, cho thấy hung thủ đâm rất mạnh. Loại dao nhỏ có lưỡi rộng 3 centimet thông thường không có gờ che tay, bởi vậy khi mũi dao đâm phải vật cản, tay của hắn sẽ trượt lên phía trước theo hướng đâm. Lúc nãy tôi đã nói, con dao rất sắc, nếu tay cầm dao bị trượt tới lưỡi dao, rất có thể sẽ bị thương.”
“Phải!” Bác sĩ Triệu nói. “Điều này thì không cần giải thích, tôi hoàn toàn đồng ý. Vậy còn vấn đề thứ ba?”
Tôi đằng hắng lấy giọng, nói tiếp: “Thứ ba, tôi cho rằng hung thủ có thể là người quen của nạn nhân, hoặc có thể là phụ huynh học sinh.”
“Sao kia?” Bác sĩ Triệu sửng sốt. “Điểm này có liên quan đến phương hướng điều tra đấy, anh có bằng chứng gì không?”