"Stockholm cảnh số 78 lần thứ nhất! Action!"
Đường Cổ đi từ trong toilet ra, mái tóc ướt rũ xuống trước ngực, cô cầm khăn lông lau tóc, lộ ra gương mặt sạch sẽ không son phấn, làn da căng mọng, đôi mắt ướŧ áŧ đen nhánh, lông mi dài cong và chiếc mũi nhỏ xinh.
Khi nhìn thấy người đàn ông đang nằm trên ghế sô pha, cái miệng đỏ bừng rất tự nhiên mỉm cười.
Cảnh này quay khá tốt.
Hai người ở trên ghế triền miên đυ.ng chạm. Không cần phải nhập diễn, khi anh hôn môi cô, cơ thể cô đã làm rất tốt bước chuẩn bị, mỗi tế bào trong cơ thể cô đều đang kêu gào, dường như rất chào mừng anh đến.
Người đàn ông vô cùng kiên nhẫn vuốt ve và hôn cô giống như tối qua, cô hơi ưỡn người đứng dậy, cần cổ thon dài, trắng nõn bị chiếc lưỡi ấm áp của anh liếʍ qua, cơ thể cô run lên phát ra tiếng.
Anh khẽ cười, "Nhạy cảm vậy sao?"
Lời này không có trong kịch bản.
Nhưng Sầm Loan tỏ ra không sao cả, bàn tay to lớn của anh bao bọc bộ ngực đầy đặn, năm ngón tay cảm nhận được sự mềm mại tràn ra khỏi lòng bàn tay mình.
Hôm nay Đường Cổ mặc một chiếc váy dài màu trắng, bên dưới là một chiếc qυầи ɭóŧ ren, đó chính là bộ quần áo mà sáng nay Dư Trì Bắc bảo cô mặc vào, anh nói anh thích nhìn cô mặc như vậy. Đường Cổ chỉ đành ngại ngùng làm theo đam mê biếи ŧɦái này của anh.
Giờ phút này, người đàn ông đang dùng đầu ngón tay thon dài lột ra lớp vải hơi mỏng kia, từng chút một tiến gần đến chỗ non mềm giữa hai chân cô.
Tối qua bị anh "yêu thương" quá đà, nơi đó của Diệp Phù vẫn còn sưng và đau. Lòng bàn tay anh chạm vào, cô lập tức run rẩy.
Sau vài lần thăm dò, thấy cơ thể cô bất giác căng thẳng, Sầm Loan liền tá vị, ngón tay anh di chuyển vào bên trong đùi cô, giả vờ làm động tác cắm vào.
Đường Cổ khẽ thở hổn hển.
Có vẻ người đàn ông cảm thấy bôi trơn đủ rồi, anh bắt đầu cởi thắt lưng quần. Sầm Loan không cởϊ qυầи lót, hôm nay diễn trong phòng khách, đạo diễn không bảo mọi người tránh đi, những nhân vật nam phụ như Tống Vũ cũng đều đứng bên cạnh nhìn.
Anh xoa xoa vài cái, đặt đồ vật dưới thân sát mông cô gái, làm ra vẻ cắm vào, sau đó anh ôm chặt cô, hôn lấy tiếng rêи ɾỉ của cô.
Cảnh này Dư Trì Bắc rất dịu dàng, anh chỉ muốn Đường Cổ cảm nhận được sự sung sướиɠ của trận làʍ t̠ìиɦ, vì thế anh không phóng túng đâm thọc mà chỉ hôn cô không ngừng, sau đó nhẹ nhàng tiến vào trong cô.
Ngay khi Dư Trì Bắc thở gấp bắn tinh, cánh cửa bị một người đá văng, cảnh sát tay cầm súng phá cửa xông vào, hướng về phía anh hô lên, "Không được nhúc nhích!"
Dư Trì Bắc hơi sửng sốt, tiếp theo anh phủ quần áo lên người Đường Cổ, đặt một nụ hôn lên trán cô, lúc này mới xoay cơ thể trần trụi lại.
"Giơ hai tay lên!" Một đám cảnh sát vây quanh anh, lo lắng anh sẽ ra tay với người phụ nữ bên cạnh, lấy cô làm con tin để khống chế.
Dư Trì Bắc không giãy giụa, tay anh ôm đầu đặt sau gáy, xoay người nhìn Đường Cổ đang phát ngốc ở trên ghế.
Anh cười với cô, giọng nói khàn khàn, "Bé ngoan, chờ tôi trở lại."
Vừa dứt lời, cảnh sát lập tức xông đến đè anh trên mặt đất, lấy còng tay khóa anh lại.
Có một người cảnh sát tìm một tấm thảm bao lên người Đường Cổ, "Không sao rồi, chúng tôi đến cứu cô..."
Đường Cổ òa khóc thành tiếng.
Trước mặt cô, anh đang nằm trên mặt đất, gương mặt vốn đang chật vật lại cười với cô.
Đôi môi anh mấp máy, hình như có tiếng nói khàn khàn lọt vào trong tai cô, trỗi dậy sự rùng mình từ sâu trong linh hồn.
"Đợi tôi."