Phim Giả Tình Thật

Chương 33: Ngoan nào, tôi ở đây

Trước khi ngắt máy, Hồ Tùng Vũ nghe được giọng nói lạnh như băng của người đàn ông, "Gần đây Trần Việt Mật làm gì, tra cho tôi."

"Đã biết ạ."

Đạo diễn Trần Việt Mật có tiếng là ham mê sắc đẹp, Hồ Tùng Vũ kết hợp giữa việc này và việc Sầm Loan bảo tìm hiểu về quan hệ gia đình Diệp Phù là biết... Ngày trước chỉ sợ Diệp Phù nếm không ít mùi đau khổ từ đạo diễn Trần.

Mà không rõ... Đạo diễn Trần đã thực hiện được hay chưa.

Rốt cuộc, giọng nói của anh Sầm nghe có vẻ rất khủng bố.

Hồ Tùng Vũ trả lời xong, vội vàng tìm người điều tra.

Đạo diễn Trần... Ông tự cầu phúc đi.

Sầm Loan ở trong phòng nằm xuống, nhắm mắt lại trong đầu chỉ hiện lên hình ảnh cô nhóc kia khóc lóc kêu "Tôi không ngủ", anh cau mày, đứng dậy xuống giường.

Anh dùng thẻ phòng mở phòng cô ra.

Sầm Loan nằm xuống cạnh cô, một lúc sau, anh vươn tay, ôm người vào lòng.

Đêm nay Diệp Phù ngủ không được an ổn, cô uống rượu xong lại bị anh "làm" cho chết đi sống lại, bị lăn lộn lâu như vậy, lúc nằm trên giường, cơ thể cô còn vô thức run rẩy.

Dư âm của cuộc lêи đỉиɦ khi nãy còn chưa tiêu tan, ý thức cô còn đang mơ màng, dường như trong tiềm thức vẫn cảm thấy người đàn ông đang ra vào, miệng phát ra vài tiếng rêи ɾỉ yếu ớt.

Diệp Phù vất vả mãi mới ngủ được thì lại nằm mơ thấy mình khi còn nhỏ.

Em trai cướp đồ chơi của cô rồi ném xuống hồ, cô tức giận chỉ tay vào hắn thì lại bị mẹ bắt gặp, sau đó mẹ liền đem cô ra đánh một trận.

Trong lúc mơ ngủ cô tủi thân khóc tỉ tê, vô thức cầu xin, "Đừng đánh con..."

Sầm Loan ngủ không sâu, nghe thấy cô khóc, anh lập tức nắm tay cô, "Ngoan nào, tôi ở đây."

Anh ghé sát tai vào mới nghe rõ cô đang khóc cái gì.

Trái tim anh thắt chặt lại.

Từ nhỏ đến lớn Diệp Phù luôn bị cha mẹ áp bức chỉ vì em trai của mình, cô học xong cấp 2, cha mẹ không cho cô học nữa mà bắt cô đi làm kiếm tiền.

Thật trùng hợp, khi cô đang làm phục vụ ở một quán cơm thì được một người đại diện nhìn trúng, sớm bước chân vào giới giải trí.

Vì không chấp nhận quy tắc ngầm, nên cô chỉ có thể nhận những vai phụ mờ nhạt, tên tuổi cũng tăng lên chút ít, kỹ thuật diễn cũng ngày càng khá hơn, nhưng vẫn không có cơ hội dành được những vai diễn quan trọng.

Đây là lần đầu tiên cô diễn vai nữ chính.

Đáng tiếc... là một bộ phim người lớn.

Sầm Loan ôm người vào lòng, môi mỏng hôn lên trán cô, "Đừng sợ, từ giờ sẽ không ai đánh em nữa... Có tôi ở đây, không ai dám đánh em."

Trong lúc Diệp Phù mơ màng ngủ nghe được câu bảo đảm, lại bị anh ôm chặt chẽ khít khao như vậy, cô như con mèo con dụi dụi vào cổ người đàn ông, yên tâm ngủ say.

Sầm Loan cúi đầu nhìn gương mặt đang ngủ của cô nhóc này, không chịu được liền vươn tay chạm nhẹ vào cái mũi nhỏ xinh của cô.

Ngoan quá.

Anh lôi di động ra, gửi tin nhắn cho đạo diễn Từ, sau đó nhắm mắt lại, vùi chóp mũi vào hõm vai tràn ngập mùi hương của cô gái.

Sáng hôm sau 9 giờ, đạo diễn Từ nhìn thấy tin nhắn, ông tức giận đến mức bữa sáng cũng không muốn ăn.

【 Lão Từ, nay cho bọn cháu nghỉ ngơi một ngày. 】

Bọn... cháu?

Không cần phải nói, tối qua thằng nhóc này lại làm chuyện xấu!

"Sầm Loan đâu?!" Đạo diễn Từ tìm được Hồ Tùng Vũ, chất vấn nói, "Sao trong phòng không có ai?"

Hồ Tùng Vũ nơm nớp lo sợ, "Dạ, tôi... Tôi không biết."

Đạo diễn Từ dịch chuyển ánh mắt, nhìn về phía phòng của Diệp Phù.

Da đầu Hồ Tùng Vũ tê rần, anh ta vội vàng tiến lên ngăn cản, "Đạo diễn Từ, xin ông bớt giận, anh Sầm anh ấy..."

Đạo diễn Từ không tới gõ cửa, ông chỉ hừ một tiếng, xoay người rời đi.

"Buổi chiều kêu hắn đến!"

Hồ Tùng Vũ xoa mồ hôi trên trán, "Vâng!"