Phim Giả Tình Thật

Chương 31: Lớn quá... Không... (H)

Sầm Loan kéo áo sơ mi ra, cúi đầu cắn áo cô rồi nhấc lên, anh che đôi mắt Diệp Phù, môi mỏng ngăn chặn cánh môi cô, mυ'ŧ đi vị ngọt của rượu trái cây trong miệng cô.

Đồ vật to lớn được phóng thích trong không khí, bừng bừng khí thế đứng thẳng, người đàn ông nắm lấy nó, thong thả tiến vào cái lỗ nhỏ chặt chẽ kia.

Diệp Phù cong người, cô kêu lên một tiếng than dài, "A..."

Hai mắt cô đẫm lệ, cái miệng đỏ bừng giương lên, chiếc lưỡi hồng nhạt bên trong dường như phát ra lời mời.

Sầm Loan cúi đầu hôn cô, eo và bụng anh dùng lực, bắt đầu quá trình thọc vào rút ra.

Diệp Phù khóc thành tiếng: "A... Lớn quá ... Không... A... Ảnh đế..."

Mỗi lần Sầm Loan rút ra, dâʍ ŧᏂủy̠ cũng chảy ra ngoài.

Anh mới phát hiện ra một điều, sau khi uống rượu cô nhóc này trở nên rất nhạy cảm.

Anh cúi đầu ngậm hai đỉnh đồi căng tràn đầy đặn, bàn tay vô cùng yêu thích xoa bóp vòng eo nhỏ nhắn của cô, côn ŧᏂịŧ của anh nhiều lần đâm vào chỗ sâu nhất, nghe thấy tiếng kêu mị hoặc ê ê a a của cô, phía dưới anh lại lớn thêm một vòng.

Ở bãi đỗ xe, nếu mọi người đi ngang qua chiếc xe này đều có thể nghe thấy được bên trong xe có tiếng phụ nữ đang rêи ɾỉ khóc nức nở, tiếng thở gấp của người đàn ông cùng với chiếc xe đang rung lắc, hình ảnh đó khiến ai nấy đều đỏ mặt tía tai.

Diệp Phù liên tục bị kɧoáı ©ảʍ chi phối, dâʍ ɖị©ɧ phun đầy trong xe ướt nhão dinh dính, giọng cô khàn khàn, "Ảnh đế..."

Cô mê man không biết mình đang nói gì, chỉ bất lực gọi anh.

Sầm Loan ở đằng sau cắn tai cô, thở gấp nói, "Kêu tên tôi."

Diệp Phù bị anh chọc vào sâu quá, cô nức nở một tiếng, nhưng lời nói phát ra lại là, "Dư Trì Bắc..."

Người đàn ông ở phía sau dừng lại, giây tiếp theo, anh "làm" càng hung ác, bờ mông trắng nõn dường như bị bàn tay to rộng của anh bóp nát. Anh như phát điên lên đâm vào cô, đưa đẩy liên tiếp vào vị trí điểm G, khi cô không chịu được nữa mà phun nước, anh lại vươn tay khảy khảy hộŧ ɭε đang nhô lên, khiến cô lêи đỉиɦ mãi không ngừng, tiếng kêu khóc không dứt.

Sau khi Sầm Loan bắn xong, anh ngồi lên ghế, châm một điếu thuốc.

Hình như Diệp Phù ngủ rồi, cô nằm ở một góc, trên người nhơm nhớp dinh dính, cô hơi khó chịu rêи ɾỉ, như đang lẩm bẩm nói cái gì.

Sầm Loan ghé sát vào nghe.

Cô đang nói, "Dư Trì Bắc... Dừng lại..."

Sầm Loan không hình dung được cảm giác trong lòng là gì, anh chỉ biết, khi cô nhóc này cất giọng mềm mại gọi Dư Trì Bắc, côn ŧᏂịŧ của anh liền cương lên.

Anh kéo người ôm vào lòng, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, anh không nhịn được hôn lên đôi môi ấy.

Lưỡi của cô nhóc này vừa mềm vừa thơm, dường như anh hôn thế nào cũng không đủ, Sầm Loan ngậm vào trong miệng liếʍ láp đùa nghịch, rồi lại hôn xuống cổ cô, bàn tay thì thưởng thức đôi chân xinh đẹp của cô.

Giờ khắc này, đôi chân kia dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng ngà, ngực cô cũng lấm tấm vài giọt.

Bên trong khoang xe tối tăm là hình ảnh da^ʍ mỹ vô cùng.

Có lẽ cho rằng người đàn ông lại muốn làm, Diệp Phù lẩm bẩm vài câu rồi bẹp miệng một cách đáng thương, sau đó thì bật dậy hôn anh.

Cô như đang đắm chìm trong phim, rất tự nhiên ôm cổ người đàn ông, hôn lên yết hầu nhô lên của anh. Sau đó, cô hôn từ ngực đi xuống, cuối cùng, dừng lại ở dươиɠ ѵậŧ đang dựng thẳng đứng.

Đầu lưỡi cô nhẹ nhàng liếʍ láp, lúc đóng phim cô hầu như tá vị, liếʍ trong không khí, làm ra động tác nuốt giả, nhưng lúc này, cô thật sự nuốt hẳn vào.

Sầm Loan bị cái miệng nhỏ ấm áp, ẩm ướt kia bao bọc lấy, da đầu tê dại hoàn toàn.

Anh kìm nén lại du͙© vọиɠ muốn thọc vào rút ra trong khoang miệng cô, bàn tay nhẹ nhàng giữ gáy cô, chậm rãi đút côn ŧᏂịŧ vào trong cổ họng Diệp Phù.