Diệp Phù đỏ bừng mặt, "... Em... Uống chúng rồi."
Cô hạ thấp giọng, không dám để Tiêu Hiểu Hồng nghe thấy.
Sầm Loan lại không sao cả, anh uống xong trà sữa, mím môi, "Sao lại không ngọt?"
"Sao lại vậy ạ?" Diệp Phù mở to mắt, "Đậu đỏ mà, ngọt lắm."
Mỗi lần quay xong, Tiêu Hiểu Hồng đều mua cho cô một cốc trà sữa đậu đỏ siêu ngọt, cô ấy nói rằng khi một cô gái mệt mỏi, chỉ cần uống 1 ly trà sữa ngọt ngào, sẽ như lấy lại sức sống.
"Thích ngọt sao?" Sầm Loan nghiêng đầu hỏi, vẻ ngoài của anh rất đẹp, chỉ là ngày thường quá đạm mạc, nên trông có vẻ vô tình lãnh khốc.
Diệp Phù nhẹ nhàng gật đầu.
Gần đây đóng phim tiếp xúc nhiều với anh, Diệp Phù cảm thấy khoảng cách giữa mình và anh rút ngắn lại, có điều hai người... Bởi vì chuyện này, nên tạo ra một bức tường ngăn cách khó có thể mở miệng.
Vì vậy, cô không biết nên đối mặt với anh như thế nào.
Nếu nói tối hôm qua ảnh đế uống say, nghĩ lầm bọn họ đang đóng phim, như vậy hôm nay... Anh không say rượu, lại, lại... làm vậy với cô, là có ý gì?
Cô không dám hỏi.
Trong tiềm thức của cô, ảnh đế Sầm Loan giống như sao bắc cực xa xôi không thể với tới, nhưng vì hai người đóng cùng một bộ phim nên mới có tiếp xúc, cô thật sự rất vui, rất cảm kích và khâm phục anh.
Giống như fans gặp thần tượng nhiều năm của mình.
Tình cảm mà cô đối với anh, trước khi bắt đầu quay phim chính là tình cảm này.
Nhưng... Sau khi trải qua mấy ngày diễn chung, cô rõ ràng nhận ra tình cảm của mình đối với ảnh đế đã thay đổi, dường như cô đã coi anh là Dư Trì Bắc.
Người đàn ông kia một khi tức giận sẽ rất đáng sợ, rồi lại cho cô sự chiều chuộng vô hạn.
Cô thích anh, lại sợ anh.
"Đưa em đi uống đồ ngon nhé." Sầm Loan nói với Diệp Phù rồi nhẹ nhàng gọi Tiêu Hiểu Hồng, "Đi Đông Hưng."
Tiêu Hiểu Hồng đáp, "Vâng."
Diệp Phù khẽ cắn môi, "... Không phải anh nói rất mệt sao?"
Sầm Loan không chịu được, đưa tay nhéo tai cô, "Lừa anh ta." Anh thấp giọng, mang theo chút mê hoặc, "Sợ em và anh ta đi với nhau."
"Không, em không muốn đi." Diệp Phù không dám nhìn anh, sợ gương mặt đỏ bừng của mình bị anh nhìn thấy.
"Vậy em, muốn đi cùng tôi sao?" Ngón tay Sầm Loan di chuyển xuống, sờ lên mặt cô, nhẹ nhàng nâng cằm cô rồi xoay lại đây.
Diệp Phù đỏ mặt tía tai, cắn môi không nói gì.
"Ngoan." Anh trấn an, dùng ngón cái cọ lên môi cô, "Không được đi cùng người đàn ông khác."
Diệp Phù bị ngón tay của anh cọ vào, cơ thể không chịu được liền rùng mình, "Vâng."
Chuông điện thoại vang lên, trong nháy mắt phá vỡ bầu không khí ái muội, Diệp Phù mở điện thoại ra, là mẹ cô gọi đến.
Cô chỉ nhìn thoáng qua rồi để chế độ im lặng, không muốn nghe.
Sầm Loan ở bên cạnh thấy, hỏi cô, "Sao em không nghe máy?"
"Em... Đợi chốc nữa sẽ nghe." Diệp Phù cười hơi miễn cưỡng.
Sầm Loan không khỏi nghĩ ngợi, đầu dây bên kia là ai, sao lại khiến cô tỏ ra dáng vẻ kháng cự như vậy?
Xe ngừng ở bãi đỗ xe, Tiêu Hiểu Hồng xuống xe trước, cô ấy đi xem phòng đã được đặt hay chưa.
Sầm Loan nói đi toilet, lúc này Diệp Phù mới trốn vào toilet nữ, gọi điện lại cho mẹ cô.
"Sao lâu như vậy mới gọi lại?" Giọng nói của Từ Thắng Lan bên kia có vẻ mất kiên nhẫn.
"Mẹ à, con đóng phim, vừa nãy mới kết thúc công việc." Giọng Diệp Phù nhẹ nhàng, "Có chuyện gì sao ạ?"
"Chuyện gì? Nói chuyện với mẹ mà con tỏ thái độ này à?" Âm thanh của Từ Thắng Lan rất lớn, truyền qua điện thoại, làm lỗ tai Diệp Phù đau nhói, "Em trai con sắp cưới vợ, cần hơn 50 vạn để mua phòng ở, con nhanh chóng gả cho người có tiền để bổ sung thêm khoản này, mẹ đang rất buồn phiền vì tiền đây, tóc bạc trắng hết rồi, ba con còn đang bị bệnh, tiền khám bệnh cũng không có..."