"Cut!"
Lúc đạo diễn Từ hô "cut", Sầm Loan đang nhìn Diệp Phù, cô nhóc này cũng ngẩng đầu nhìn anh.
Đôi mắt cô đỏ hoe, nước mắt vẫn còn đọng lại, trên bụng là tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c.
Sầm Loan nhìn ra chỗ khác, anh lấy quần áo che lên người cô rồi theo sau đạo diễn Từ, "Sao rồi ạ?"
Đạo diễn Từ liếc nhìn anh, "Mặc quần áo vào."
Sầm Loan không quan tâm đến bản thân, anh chờ Diệp Phù mặc xong đồ rồi lấy bừa một bộ quần áo mặc lên, đi theo đạo diễn Từ nghe ông nói về cảnh quay.
Bên ngoài trời đã tối.
Trợ lý lo rằng đêm nay sẽ quay muộn nên đã đặt cơm chiều, thấy đạo diễn đi ra, Tiêu Hiểu Hồng nhanh nhẹn mang hai suất cơm vào, "Anh Sầm, chị Phù, hai người ăn cơm đi."
Diệp Phù đã mặc xong quần áo và ngồi ở ghế, chân hẵng còn run lẩy bẩy, cô ngại ngùng nhận hộp cơm, nhỏ giọng cảm ơn, bởi vì khi nãy phải kêu khóc trong một thời gian dài, giọng cô hơi khàn, nghẹn ngào mềm mại.
"Em để nước ở đây nhé." Tiêu Hiểu Hồng bỏ đồ xuống, sau đó rời đi.
Trong phòng có mùi rất nặng, bầu không khí giữa hai diễn viên chính cũng khá kỳ quái, cô đỏ mặt không dám chần chừ.
Diệp Phù ăn xong, ngoan ngoãn thu dọn mang hộp cơm chuẩn bị đi vất, cô chưa kịp đứng dậy, hộp cơm đã bị Sầm Loan cầm lấy, "Để tôi đi."
"...Cảm ơn anh." Không biết vì sao, bây giờ cô chỉ cần nhìn thấy ảnh đế là cô sẽ nhớ tới cảnh tượng khi nãy suýt chút nữa bị anh đâm vào.
"Không sao chứ?" Sầm Loan hỏi.
"...Không, không có gì ạ." Mặt Diệp Phù hơi hồng, cô tìm chuyện để nói, "Không biết khi nãy quay thế nào ạ..."
Đang nói chuyện, đạo diễn Từ đi từ ngoài vào, "Được rồi, đêm nay chúng ta đã hoàn thành công việc, mai lại quay tiếp."
Diệp Phù khẽ thở phào, giữa hai chân cô vừa dính nhớp vừa đau, nếu đêm nay mà quay cảnh bổ sung, có lẽ cô sẽ đau không khống chế được vẻ mặt.
Những người khác thu dọn đồ đạc chuẩn bị về, Sầm Loan bảo trợ lý chờ ở cửa còn mình vào tắm rửa một cái rồi đi, Diệp Phù cũng định tắm rửa nhưng ở đây chỉ có phòng này mới có toilet.
Những phòng khác có vẻ rất lôi thôi vì là chỗ của "bọn cướp".
Chỉ có toilet của "Dư Trì Bắc" được coi như sạch sẽ.
Diệp Phù đang định đứng dậy rời đi thì nghe thấy Sầm Loan nói, "Em chờ tôi tắm xong đi."
"..." Diệp Phù không biết trả lời lại như thế nào, cửa toilet đã đóng lại.
Cô yên lặng ngồi bên ngoài, nghe thấy tiếng nước ở bên trong, rồi nhớ tới cơ thể và dươиɠ ѵậŧ hồng hồng của ảnh đế, nhớ đến lúc anh lêи đỉиɦ, vẻ mặt đầy thỏa mãn.
Diệp Phù ôm đầu, trong lòng thầm gào thét.
Không được suy nghĩ về nó nữa.
Cô nhắm mắt hít thở sâu, lúc mở mắt đã thấy ảnh đế quấn khăn tắm đi ra.
Cô căng thẳng đứng dậy.
"Em đi tắm đi." Sầm Loan lau tóc đi ra, anh chuẩn bị thay quần áo.
Diệp Phù cảm thấy cảnh tượng này và người đàn ông đang đứng trước mặt cô rất giống "Dư Trì Bắc", dường như, giây tiếp theo người đàn ông sẽ bảo cô thay áo ngủ ren gợi cảm kia, bắt cô vểnh mông lên chờ anh làm...
Cô lắc đầu.
Diệp Phù vất bỏ những suy nghĩ rối bời trong đầu, cô nói cảm ơn ảnh đế, đóng cửa toilet rồi vào tắm rửa.
Tiếng nước vừa dừng lại, ngoài cửa có tiếng đập cửa, Diệp Phù lấy khăn lông che cơ thể rồi hỏi, "Hiểu Hồng à?"
Ngoài cửa là giọng nói của anh, "Là tôi."
"..." Diệp Phù cúi đầu nhìn chính mình, cô vừa tắm xong, còn chưa kịp mặc đồ, cửa toilet cũng chưa khóa, Diệp Phù sốt ruột cởi khăn tắm chuẩn bị thay quần áo thì thấy cửa toilet bị mở ra.
Sầm Loan đứng ở cửa, trong tay anh cầm thuốc mỡ, "Tôi đến để..."
Ánh mắt anh dừng lại ở dấu cắn trước ngực cô, dừng một chút, giọng anh có chút khàn khàn, "...Bôi thuốc cho em."