Cảnh diễn lần này khiến đạo diễn Từ rất hài lòng, ông không yêu cầu diễn lại nữa.
Sau bữa trưa là thời gian nghỉ ngơi, Diệp Phù ngồi ở trong phòng, cô xấu hổ không muốn ra ngoài vì sợ nhìn thấy mấy nhân viên đó, cũng sợ ánh mắt dò xét, đánh giá của bọn họ đối với cô.
Trợ lý Tiêu Hiểu Hồng đưa một cốc trà sữa nóng tới cho cô.
Diệp Phù nói cảm ơn, cô ngồi vào ghế, trên người trùm một chiếc khăn tắm lớn, miệng nhỏ nhấp từng ngụm trà sữa.
Chưa đến 6 giờ sáng, Tiêu Hiểu Hồng đã chờ cô ở cửa, khi Diệp Phù ra đến nơi thấy vậy thì xin lỗi và hỏi cô ấy sao lại không gõ cửa.
Tiêu Hiểu Hồng rất dễ tính, cô ấy nói thẳng, "Anh Sầm nói rằng để chị nghỉ ngơi nhiều chút."
Diệp Phù nghe vậy thì đỏ mặt, cô không nói gì cả mà đi theo Tiêu Hiểu Hồng lên xe, tận đến khi quay, cô cũng chưa nói chuyện với Sầm Loan.
"Chị muốn bôi thuốc không?" Tiêu Hiểu Hồng lấy một hộp thuốc từ trong túi, hỏi Diệp Phù.
Diệp Phù thẹn thùng kiểm tra chỗ đó, cô cắn môi nói: "Không cần đâu."
"Em ra ngoài trông cửa, chị vào toilet nhìn xem." Tiêu Hiểu Hồng đưa thuốc cho Diệp Phù, xoay người đi ra ngoài.
Diệp Phù rất cảm kích, cô cầm theo túi thuốc đi vào trong toilet, kéo khăn tắm ra, bên trong còn mặc chiếc áo ngủ gợi cảm kia.
Cô cởϊ áσ ngủ và nhìn giữa hai chân, nơi đó bị cọ xát trở nên ửng đỏ.
Cô vươn tay xuống chạm vào, hơi đau chút.
Cô mở hộp thuốc mỡ, ngón trỏ lấy một ít bôi vào, thuốc mỡ mát lạnh, rất thoải mái.
Bên ngoài cửa có tiếng động, cô tưởng là Tiêu Hiểu Hồng, đang muốn đứng dậy đi ra ngoài thì nhìn thấy Sầm Loan đứng ở cửa, ánh mắt anh nhìn vào giữa hai chân đang mở ra của cô.
Diệp Phù xấu hổ khép chân lại.
"Nếu em không quay tiếp được thì ngày mai chúng ta lại quay?" Sầm Loan tiến vào chỉ vì muốn hỏi tiến độ quay buổi chiều, hoặc cũng có lẽ là muốn nhìn xem cô nhóc này bị anh làm đau như thế nào.
Diệp Phù lắc đầu, "Em vẫn quay được."
Sầm Loan nhìn ngực cô đỏ tím một mảng, cảm thấy có chút không đành lòng: "Xin lỗi."
"À, anh không phải xin lỗi, những chuyện như thế này... đóng phim, không phải do anh sai..." Diệp Phù ngượng ngùng khi nói về cảnh diễn lúc này, cô nói năng lộn xộn, không dám nhìn Sầm Loan.
"Ừ." Sầm Loan liếc nhìn Diệp Phù.
Khó có thể tưởng tượng trong giới giải trí này vẫn còn người sạch sẽ như vậy, dường như cô không phát hiện ra, lúc nãy anh đã dựa vào việc đóng phim, dùng ngón trỏ cảm nhận khu vực ấm áp kia của cô.
Trước khi đi, Sầm Loan ném cho cô một quả táo.
Diệp Phù cầm nó trong lòng bàn tay, cô ngạc nhiên ngước nhìn anh.
Sầm Loan rũ mi xuống, không đành lòng nhìn đôi mắt sạch sẽ kia, anh chỉ nói: "Em ăn đi."
"Cảm ơn anh." Diệp Phù cười nói cảm ơn.
"Không có gì." Sầm Loan xoay người rời đi.
Cô nhóc này đơn thuần như vậy... Quả nhiên là xử nữ.
Sầm Loan cúi đầu nhìn ngón trỏ, thật lâu sau mới đưa lên chóp mũi ngửi nhẹ.
Sự khít chặt và cản trở kia gần như khiến anh phát cuồng.
Khi nào anh mới có thể thực sự phá bỏ tầng tầng lớp lớp trở ngại để đút côn ŧᏂịŧ vào đây?
Khi Sầm Loan bước ra, bên dưới quần anh phồng lên, Tiêu Hiểu Hồng đứng chờ ở cửa bắt gặp được, cô ấy đỏ mặt nhìn sang hướng khác, "Anh Sầm."
Sầm Loan gật đầu, vẻ mặt lãnh đạm rời đi.
Tiêu Hiểu Hồng không khỏi liếc nhìn cánh cửa đang đóng chặt.
Không biết vị kia ở bên trong đã làm cái gì, mà có thể khiến ảnh đế "du͙© vọиɠ phấn khởi" như vậy.
=======
Ều ảnh đế biếи ŧɦái quá >