"Đại ca, khi nào chơi chán rồi để cho bọn em chơi được không?"
Sáng sớm "Khỉ con" đã chờ Dư Trì Bắc ở cửa, nhìn thấy anh trần trụi bước ra, ngực và lưng chi chít những vết móng tay do cô gái nhỏ cào, hắn hưng phấn nói: "Mẹ kiếp, tối hôm qua nghe cô nhóc đó kêu gào, "chú gà con" của em cương cứng cả một đêm đấy."
"Bọn mày đừng có ý đồ gì với cô ấy." Dư Trì Bắc ngầm cảnh cáo "khỉ con", "Chờ mọi chuyện lắng xuống, mày muốn tìm loại phụ nữ nào chả được, cô ấy là của tao."
"Khỉ con" bĩu môi, "Người này thật là, dù gì cũng là em..."
Ánh mắt Dư Trì Bắc thâm trầm nhìn hắn.
"Khỉ con" vội vàng nuốt nước bọt, "Nói đùa thôi đại ca, sáng nay ăn gì đây?"
Khi Dư Trì Bắc vui vẻ, mấy anh em trêu đùa anh thế nào cũng được, nhưng nếu anh mà tức giận, đừng nói "khỉ con" đùa giỡn với anh, ngay cả "lợn rừng" cũng không dám trêu chọc.
"Tìm người mua vật dụng cho phụ nữ đi." Dư Trì Bắc nói ngắn gọn rồi đi ăn sáng.
"Khỉ con" nhìn anh với vẻ mặt kỳ lạ, "Đại ca, không phải anh định giữ cô ta lại đấy chứ?"
Buổi sáng du͙© vọиɠ của Dư Trì Bắc rất mạnh, nhưng tối qua làm cô nhóc kia tàn nhẫn quá, nơi đó của cô đều sưng lên, mà anh thì cương đến khó chịu, thành ra sáng nay anh rất bực dọc.
Nghe thấy "khỉ con" hỏi, anh lạnh lùng hỏi lại, "Sao? Tao không được giữ cô ấy lại?"
"Không phải." "Khỉ con" thấp giọng, "Chơi đùa thì không sao, để lâu nhỡ cô nhóc này bỏ chạy, đến lúc đó khai hết với bọn cớm..."
"Chạy?" Khóe miệng Dư Trì Bắc hiện lên một nụ cười thâm trầm, lạnh lẽo, "Dám bỏ chạy, tao đánh gãy hai chân cô ấy."
"Khỉ con" yên tâm, còn châm ngòi thổi gió, "Đúng vậy, đúng vậy! Dám chạy liền gϊếŧ chết cô ta!"
Đường Cổ chưa ngủ được, cô vẫn luôn tìm cơ hội chạy trốn, nhưng bị người đàn ông kia đè ra làm cả một đên, bây giờ cô vẫn còn đau, ngủ thì mơ mơ màng màng, dường như cơ thể chỉ đang nghỉ ngơi còn ý thức vẫn tỉnh táo.
Không biết qua bao lâu, người đàn ông kia đã trở lại.
Bàn tay thô ráp tách hai chân cô ra.
Đường Cổ lại rơi nước mắt, giọng nói của cô khô khốc khàn khàn, tiếng nức nở vô cùng đáng thương, "Dừng lại đi, không thể làm nữa... Xin anh..."
"Bôi thuốc cho em." Ngón tay thô ráp của người đàn ông dính một ít thuốc, bôi vào.
Lúc này Diệp Phù gần như không phân biệt được mình đang diễn hay đang ở ngoài cảnh, tối qua ảnh đế cũng đưa cho cô một túi thuốc, dặn cô nhớ bôi chúng.
Cô cẩn thận dùng ngón trỏ chấm một ít thuốc... bôi vào miệng cái lỗ nhỏ.
Tựa như giờ phút này, giống như ngón trỏ thô ráp giữa hai chân cô, anh từ từ kí©ɧ ŧɧí©ɧ miệng huyệt, lòng bàn tay có một lớp thuốc dày, bôi xong, anh lại đút ngón trỏ vào trong xem xét.
Đường Cổ khó chịu ưỡn cổ lên, cô cau mày, cái miệng nhỏ nhắn bị hàm răng cắn, khi ngẩng cổ lên, bộ ngực đầy đặn sừng sững, giống như đang chủ động đưa đến bên môi người đàn ông.
Ngón tay người đàn ông vuốt ve âʍ ѵậŧ cô, ngón trỏ bôi thuốc có chút ướŧ áŧ, anh liền đi sâu vào bên trong.
Cơ thể Diệp Phù cứng đờ.
Theo lý thuyết, cảnh này là mượn góc quay thôi, nhưng ảnh đế lại không làm vậy, vì thế cô cũng không dừng lại, chỉ có thể phối hợp với anh, làm tư thế chống đẩy.
Nhưng sau khi người đàn ông bôi thuốc mỡ vào xong, theo sự trơn trượt duỗi tay ra.
Dường như khi nãy đưa ngón tay vào bên trong chỉ là ảo giác của Diệp Phù.
Bôi thuốc xuống, người đàn ông đi ra ngoài.
Đường Cổ nằm trên giường mơ màng ngủ, đến khi tỉnh lại, trời đã tối.
Cô không chờ được đến cảnh sát, mà đợi chờ cô là một bộ ngủ ren gợi cảm.
"Thay vào."
Người đàn ông ném áo ngủ lên giường rồi vào phòng tắm để tắm rửa.
Sau khi tắm xong anh muốn làm gì, cô rất rõ ràng.