Thật Ra Tôi Là Bạch Liên Hoa

Chương 3-1

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bạch Liên Hoa Xinh Đẹp Như Y Thực Sự Không Thấy Nhiều

1.

Y là thánh tử của Bạch liên giáo, sinh ra đã có dáng dấp mê hoặc chúng sinh, trở thành lam nhan họa thủy là vận mệnh của y.

Tự lúc bắt đầu hiểu chuyện, mỗi ngày y đều nhìn gương mà khóc.

Tiểu yêu tinh như y, nhất định sẽ khiến triều đình, võ lâm đến tranh đoạt, quấy nhiễu giang hồ gây nên gió tanh mưa máu. Sau đó số mệnh của y lại như lục bình kia, nhiều lần chìm nổi trong ánh mắt mơ ước của đám đàn ông.

Không, y không tin số mệnh!

Vào năm y năm tuổi, y khẩn cầu giáo chủ cho phép y phụng dưỡng phần hồn cả đời trong thần điện, không tiếp xúc với người ngoài.

Giáo chủ bị y khẩn cầu tròn năm tháng, rốt cục bị chân thành của y đánh động, nói với y rằng: "Ngươi muốn đi thì đi, đừng có nửa đêm xông vào phòng ta nữa."

Đáng tiếc không như mong muốn, năm y mười tám tuổi, lão giáo chủ bất ngờ tạ thế, chuyện đầu tiên giáo chủ mới nhậm chức làm chính là mời thánh tử đến cử hành đại điển.

Hiểu Dao ngày càng hiện ra sắc đẹp khuynh thành, đối mặt với bóng người tuyệt sắc trong hồ, chảy giọt nước mắt thê lương.

"Cái gì đến cũng phải đến!"

Cách đó vài bước, thanh niên tuấn mỹ cầm kiếm mà đứng lặng im một lúc lâu, rốt cục mở miệng.

"Ngươi là ai?"

2.

Hiểu Dao không tin số mệnh, lại không thể kháng mệnh.

Y liếc mắt nhìn bóng hình xinh đẹp của mình trên mặt hồ lần cuối, vươn bàn tay ngọc ngà trắng trẻo tinh tế về phía thanh niên.

Thanh niên nhìn tay y nửa ngày, không nhúc nhích.

Hiểu Dao thầm nghĩ người này không đơn giản, có thể chống đỡ được mê hoặc như vậy, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi.

Y vừa châm chọc, vừa tự giễu nở nụ cười, cánh tay hơi giơ lên, lộ ra cổ tay sáng trong trắng ngần.

Lần này thanh niên quả nhiên chuyển động, hắn đến gần hai bước nói: "Ngươi không cắt móng tay bao lâu rồi?"

"..."

Hiểu Dao biết rõ hắn đang cố ý chọc mình tức giận để hấp dẫn sự chú ý, rất tốt, hắn thành công rồi.

Hiểu Dao đột nhiên nghiêng người, nhấc lên vạt áo, chân ngọc trắng như tuyết nhẹ nhàng chạm vào mặt hồ.

Càng hồn nhiên, lại càng trí mạng.

Hiểu Dao bắt đầu hối hận, y không nên kích động nhất thời, phá huỷ cuộc đời thanh niên, khiến nửa đời sau của hắn đều chôn trong nỗi thống khổ mong mà không được.

Thần sắc thanh niên cứng đờ, nhíu chặt mày lại: "Móng chân ngươi cũng không cắt hả? Sao lôi thôi vậy."

"..."

"Vì sao ngươi không nói gì?"

"..."

"Ngươi là người câm?"

"..."

"Sao ngươi lại cào ta? Quân tử động khẩu không động thủ!"3.

Hiểu Dao nhìn thanh niên ngồi xổm cẩn thận cắt móng tay cho mình, thầm nghĩ, hắn đến cùng vẫn yêu phải ta.

Giáo chủ trẻ tuổi không biết suy nghĩ trong lòng của y, vừa nâng bàn chân của y, vừa cảm khái: "Móng của ngươi sắc quá, cứ như mèo ấy. Nếu không phải ta né nhanh, vẻ ngoài sợ là không giữ được."

Ánh mắt Hiểu Dao trở nên nhu hoà, hắn đang khen mình cao quý lãnh diễm như mèo này.

Lúc Niên Thụy Minh ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt kia, không khỏi ngẩn ra.

"Phụ thân từng nói ngươi có bệnh trong lòng, không ngờ là chứng tự kỷ, hôm nay đúng là ta đường đột."

"..."

"Miệng không thể nói hẳn rất khổ nhỉ."

"... Không khổ."

"Ồ?" Niên Thụy Minh kinh ngạc, "Ngươi có thể nói chuyện à?"

"..."

Hắn cao hứng nói: "Ngươi nên trò chuyện nhiều vào, giọng nói sẽ không đến nỗi khàn khàn khó nghe như vầy."

"..."

"Sao ngươi lại cấu ta?"

4

Giáo chủ trẻ tuổi xoa xoa mấy vết bầm tím to nhỏ trên cánh tay, thương nghị đại sự với trưởng lão trong giáo, Hiểu Dao trốn ở sau mành không ngừng gật đầu.

"Nghe thám tử báo lại, trong kinh thành đồn rằng tam hoàng tử bị đâm."

Hiểu Dao gật đầu: "Tại ta."

"Tả hộ pháp bị nhân sĩ tập kích."

"Tại ta."

"Thân thể hữu hộ pháp không khỏe, hôm nay không thể gặp mặt giáo chủ, xin hãy tha thứ."

Hiểu Dao đầy bi thương: "Đều tại ta."

Trong lòng y biết, thiên hạ từ khi y sinh ra đã chú định không được an bình.

Nhưng mà trái tim thất khiếu linh lung của y không cho phép y tự giận mình. Ít nhất giờ phút này, y tự nhủ, có thể che giấu mỹ mạo của mình. Thế nhân nhìn thấy vẻ đẹp của y càng muộn, sẽ rơi vào điên cuồng muộn hơn.

Đợi nghị sự kết thúc, mọi người lui ra, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Hiểu Dao dứt khoát kiên quyết đi ra khỏi mành.

"Xin ban cho ta một tấm mặt nạ!"

5.

Đó là một tấm mặt nạ chất phác, cũng là một tấm mặt nạ xấu cực.

Một mảnh vải đen cắt ba cái lỗ!

Lúc Hiểu Dao nhìn thấy mặt nạ chân bỗng mềm nhũn, suýt nữa ngã ngồi trên đất.

"Vì sao không xuống núi mua một tấm?"

"Kinh phí trong giáo đang eo hẹp, tiết kiệm được thì cứ tiết kiệm."

"Vì sao không uỷ thác thuộc hạ làm một tấm?"

"Mọi người vì chuẩn bị đại điển nên bận rộn không thôi, ta có thể tự làm thì tự làm."

Trong mắt Hiểu Dao lướt qua một chút bất an: "Cho nên quần áo ta mặc trong đại điển cũng do ngươi làm à?"

Niên Thụy Minh ngượng ngùng nở nụ cười, đáp án không cần nói cũng biết.

Hiểu Dao nhất thời bi thương vô cùng, nước mắt rì rào mà chảy.

Niên Thụy Minh thấy y bỗng nhiên khóc lớn, luống cuống tay chân dỗ dành: "Nếu ngươi thích, y phục sau này của ngươi cứ giao cho ta."

Nghe lời ấy, nước mắt Hiểu Dao không dừng được nữa, lệ rơi đầy mặt, y nghĩ, hi sinh là vì thiên hạ muôn dân.

Vì thiên hạ muôn dân aaaaaaa!