Ma Ngân

Chương 47: Chiến đội Bỉ Ngạn


Phân tích như vậy thì nhìn như hy vọng rất lớn nhưng thực ra lại nhỏ tới đáng thương. Nên biết rằng chiến đội Bắc Long thực lực tương xứng với Ưng Quang, gần như cao hơn chiến đội Bỉ Ngạn một bậc, nếu một thắng đúng là không có khả năng. Huống chi còn phải thắng tới ba người, chỉ có thể là kỳ tích mà thôi.

Trong lòng đã xác định được đại khái, Tiêu Hoằng đơn giản liếc qua quy tắc của trận đấu liền xoay người đi về trong phòng ngủ.

Trở lại trong phòng rồi, Tiêu Hoằng cũng không nhàn rỗi mà lấy ra một số Tái thạch bình thường, cắt thành những mặt phẳng mỏng manh, sau đó liền sử dụng thủ đoạn đặc thù dán lên bên trên hoa văn lõm của mình. Do đó những Ma Văn này không ảnh hưởng tới uy lực như vẻ ngoài lại khiến người ta khó nhận ra được thực tế chúng đều là hoa văn lõm.

Bởi vậy sẽ không bại lộ thân phận của mình là Quyền Tàng.

Sau khi chuẩn bị tốt xong, Tiêu Hoằng lại chế tác một Ma Văn Ngự Đồ cấp hai, chính là một cái Sức Văn, cũng lắp ráp được trên chiến giáp, có thể cường hóa phòng ngự của chiến giáp.

Chế tác Ma Văn xong, Ngự lực của Tiêu Hoằng cũng đã tiêu hao gần hết, nhìn ra cửa sổ thì đêm đã buông xuống. Tiêu Hoằng ra khỏi phòng, bắt đầu ăn cơm chiều với Lý Nhạc.

Cơm chiều cũng không có gì là phong phú nhưng so với trước kia còn tốt hơn nhiều. Đĩa thịt mua ngoài chợ, còn có hai món rau, cơm tẻ thơm ngào ngạt. Cơm canh như vậy tại Thái Ngô Thành cũng chỉ có thể xem là bình thường nhưng bất kể là đối với Tiêu Hoằng hay Lý Nhạc đều đã đủ rồi. Tối thiểu cũng không phải như ở mỏ đá, chỉ được ăn bánh bột ngô.

Sau khi ăn xong, ra ngoài uống trà, Tiêu Hoằng mới lấy Ma Văn phòng ngự cho Ngự Đồ cấp hai từ túi Ma Văn ra, đưa ra trước mặt Lý Nhạc, thuận miệng nói:

- Ngày mai ngươi cũng nên tham gia. Đây là Ma Văn phòng ngự, khảm lên giáp có thể tăng điểm phòng ngự. Phỏng chừng ngày mai ngươi có thể trở thành vật hy sinh lắm.

Lý Nhạc cũng không để ý tới mấy chữ vật hy sinh này. Đó cũng là sự thật. Thấy Tiêu Hoằng đưa tới một Ma Văn hoa lệ, Lý Nhạc lập tức hớn hở mặt mày, không hề nghi ngờ. Đây là Ma Văn đầu tiên trong đời Lý Nhạc.

Đương nhiên Ma Văn này Tiêu Hoằng cũng không lợi dụng kỹ thuật hoa văn trong hoa văn hay hoa văn lõm chế thành. Nếu không thì Lý Nhạc này có thể lỡ miệng mà tiết lộ ra ngoài mất.

- Đa tạ Hoằng ca.

Lý Nhạc cười nói, sau đó liền lật lật Ma Văn trong bàn tay, yêu thích không muốn buông ra.

Chớp mắt đã lại qua một ngày. Tiêu Hoằng tỉnh giấc, nhìn thời gian, thấy đã bảy giờ ba mươi. Hắn rửa mặt xong liền bắt đầu dùng Thể Thái Huấn Luyện Pháp giãn gân cốt, luyện tập độ chính xác của Ngự lực.

Hoàn thành mọi chuyện xong, Tiêu Hoằng liền chuẩn bị Ma Văn để trong túi Ma Văn. Tổng cộng có bốn Ma Văn, hai Chiến Văn, một Mặc Nại, còn một cái là Ma Văn trị bệnh bình thường của Ngự Đồ cấp năm.

Chủ yếu dùng ba cái, một cái để đề phòng. Trước đây cũng đã nói rồi, Ngự Đồ cấp năm chỉ có thể đồng thời khống chế ba Ma Văn. Một khi bước vào chiến trường lại rất khó đổi thứ mới. Bởi vì thu hồi Ma Văn trong lúc người khác điều khiển Ma Văn thì đại khái cần mười mấy giây. Thử hỏi có đối thủ này lại cho ngươi thời gian như vậy ?

Đi ra trước cửa, Tiêu Hoằng thấy bề ngoài Lý Nhạc đã rất rực rỡ, lại khiến người ta có cảm giác thân thiết. Trái lại Tiêu Hoằng vẫn một bộ quần áo màu lam như ở mỏ quặng, quần xám áo thô, thậm chí chỗ ống tay áo còn có hai ba chỗ bị ma dược làm hỏng, sắp rách tới nơi rồi.

Tám giờ buổi sáng, Ma Văn Xa cỡ trung ngày hôm qua liền dừng lại đúng giờ trước Đại Hoằng Dược Quán. Tiêu Hoằng và Lý Nhạc cũng không dừng lại mà trực tiếp bước vào trong.

Ở trong xe, ngoài lái xe ra chỉ có ba người. Một là tên tóc vàng nói nhiều nhất ngày hôm qua. Một là Ngự Đồ cấp bốn duy nhất, thanh niên tuấn tú trông rất lạnh lùng kia. Sau khi làm quen, Tiêu Hoằng biết tên hắn là --- Hạ Trạch.

Còn một người nữa là Ngự Đồ cấp ba, tên là Trang Hải, bởi đầu lớn, dáng người hơi gầy gò nên tóc vàng vẫn gọi hắn là cây chùy, đúng là rất có hình tượng.

Về phần Nhâm Tường và Trương Sơn hôm qua thì lúc này phải về hội trường, sắm vai khán giả thôi.

- Nhâm Tường ca bảo ta hỏi ngươi, ngươi am hiểu Chiến Văn gì?

Sau khi làm quen một chút, tóc vàng hỏi.

- Không am hiểu Chiến Văn gì hết. Ta là một Dược sư, hiểu biết về Chiến Văn cũng không mạnh lắm, chỉ có một cái cấp ba và một cái cấp bốn. Tuy nhiên ta còn có một Ma Văn phụ trợ tốt.

Tiêu Hoằng nói những lời này là tương đối khiêm tốc. Đây là tính cách của hắn, không muốn thổi phồng nhiều.

Mà thực tế thì hai Chiến Văn của Tiêu Hoằng cũng không thể thấy cấp bậc thấp. Tùy tiện phóng ra một cái đều là cực phẩm. Còn về Ma Văn Ngự Đồ cấp sáu phụ trợ kia lại càng quý báu vô cùng.

Tuy nhiên tóc vàng tâm tư không tinh tế nghe vậy thì thần sắc liền tràn ngập vẻ chán nản. Vốn hắn còn trông cậy rằng Tiêu Hoằng là một cao thủ, kết quả nhìn lại không giống lắm, chỉ có thể chờ vào số mệnh, thành thật đánh xong trận cuối này. Dù sao cũng còn tốt hơn bỏ dở giữa chừng.

- Ôi...thế này thì ngươi chỉ có thể đánh phụ trợ. Hạ Trạch và ta chủ công và thủ. Còn cây chùy thì vẫn là khiên thịt. Còn ngươi...

Ánh mắt tóc vàng dừng lại ở Lý Nhạc, nói khẽ:

- Tránh ở một góc sáng sủa, ẩn thân cho tốt, đừng thò đầu ra. Nếu không thực sự sẽ rất dễ bị người ta gϊếŧ đó.

Tiêu Hoằng ngồi ở phía sau nghe nói như thế cũng không hé răng, trong đầu thầm suy tính.

Ma Văn Xa tiến về phía trước, khoảng năm ba phút lại chuyển sang đường khác. Đám người Tiêu Hoằng đi tới hội trường, thấy kiến trúc to lớn nhìn cầu, trông giống như một quả trứng gà lớn bị cắt một nửa, đặt lên trên mặt đất.

Cửa vào bốn phương đều có đám người thưa thớt đang không ngừng tiến vào. Dù sao thì đây là trận đấu dự tuyển, còn chưa hấp dẫn được mấy người. Người tới xem duy nhất chỉ muốn thấy chiến đội Ưng Quang, xem người đi ra từ Mai Long Ngự Văn Hành rốt cục có bộ dáng gì.

Trước đây biểu hiện của bọn họ có thể nói là rất thu hút, sát pháp tàn bạo, gần như một lần đều khiến đối thủ bị thương, cũng tạo thành bóng ma tâm lý rất lớn.

Sát pháp tàn nhẫn cũng là phương châm dạy dỗ nhất quán của Mai Long.

Đi xuống khỏi Ma Văn Xa, tiến vào bên trong hội trường, chỉ thấy trong đó có đại sảnh rất lớn, bốn phía là khán đài, ở trung tâm có một cái đấu trường rộng tới một km , hiện giờ đặt toàn thép bản, hiện nhiên bên dưới có dấu huyền cơ.

Ở phía trên khán đài cũng không phải rất nhiều người xem. Nhiều người ngồi cũng chỉ ở tầng năm. Bởi trận đấu dự tuyển được xem miễn phí nên đại bộ phận người nhàn rỗi không có việc gì làm đều tới xem chiến đội Ưng Quang.

Về phần chiến đội tạm thời Bỉ Ngạn của Tiêu Hoằng thì ngay cả làm nền cũng không được tính, nói trắng ra chỉ là nhân vật tép riu.

Vừa bước vào hội trường không được bao lâu, Nhâm Tường và Trương Sơn đã đi xuống từ khán đài, xác minh thân phận xong liền có thể gặp mặt đám người Tiêu Hoằng.

- Giờ ta đưa các ngươi đi tiến hành đăng ký, công việc đổi đội viên cần thực hiện một số thủ tục.

- Chờ một chút.

Đúng lúc này, Tiêu Hoằng vốn vẫn đứng phía sau đội ngũ lên tiếng.

- Sao thế?

Nhâm Tường hơi quay đầu lại nhìn Tiêu Hoằng, vẻ mặt hơi nghi hoặc. Theo bản năng hắn có một loại dự cảm là Tiêu Hoằng muốn tạm thời tăng giá, tại thời điểm mấu chốt này thì cũng chẳng còn cách nào, chỉ mong Tiêu Hoằng đừng có tham lam quá.

- Ta muốn quyền chỉ huy của chi chiến đội này.

Giọng nói của Tiêu Hoằng bình thản, bên trong lại ẩn chứa vẻ không thể từ chối.

- Quyền chỉ hủy? Ngươi?

Tóc vàng nhất thời kinh ngạc. Dựa theo đạo lý mà nói thì Tiêu Hoằng chỉ là một nhân vật mới mà thôi. Người mới lại muốn chỉ huy bọn họ, đúng là không hợp với lẽ thường lắm.

- Nếu các ngươi thầm muốn đánh xong trận đấu này an toàn, sau đó dọn đồ về nhà thì tùy các ngươi. Nếu các ngươi muốn thắng, nếu muốn hy vọng có thể tiếp tục xuất hiện thì thời điểm chiến đấu các ngươi phải hoàn toàn nghe ta. Hơn nữa cấp bậc của ta ở đây là cao nhất!

Giọng điệu của Tiêu Hoằng vẫn bình thản như trước.

Nghe nói như vậy, đám người tóc vàng hơi đổi sắc mặt, không lên tiếng nữa. Nhâm Tường nhìn Tiêu Hoằng trong chốc lát, thấy người dáng vẻ bệnh tật, đồng thời thường ho khan, sắc mặt trắng bệch này không có chút vẻ của cao thủ. Nhưng dù là vậy thì lời nói của Tiêu Hoằng vẫn khiến Nhâm Tường không thể không coi trọng.

- Tốt. Trận chiến này ngươi có quyền chỉ huy. Tất cả những người khác đều nghe lệnh ngươi, nếu không sẽ bị khai trừ khỏi chiến đội.

Nhâm Tường trầm tư trong chốc lát, cuối cùng đưa ra quyết định lớn mật như vậy. Trên thực tế thì trận chiến này thua tới chín phần rồi. Mà nhìn Tiêu Hoằng thì thấy hắn cũng không phải là kẻ mặt dầy, ngựa chết nói là ngựa sống.

Thấy Nhâm Tường nói quả quyết như vậy, những người khác cũng không phản đối, chỉ có thể ngóng đợi vào kỳ tích xuất hiện, tuy nhiên khả năng là quá nhỏ.

Ở trước đài công tác, sau khi làm thủ tục đổi người xong, Tiêu Hoằng vẫn đi cuối cùng như trước, đi theo đám tóc vàng tới khu chờ.

Vị trí nơi này thật tốt, có thể nhìn thấy tình huống bên trong đấu trường rất rõ ràng. Bốn phía của đấu trường là Ma Văn siêu lớn hiện hình ảnh, có thể nhìn thấy rõ ràng. Đủ loại số liệu hiện ra, hiện giờ đang phát tin quảng cáo.

Cách đám người Tiêu Hoằng một lối đi nhỏ chính là chiến đội Bắc Long. Thành viên đội này ai cũng đầy anh khí, sắc mặt không phải tốt lắm. Đối thủ của bọn họ hôm nay là các ngươi Bỉ Ngạn. Họ chỉ nhìn một cái liền không thèm để ý tới nữa.

Về phần Tiêu Hoằng lúc này biểu hiện cũng không biến hóa quá nhiều, cẩm một tấm tư liêu về chiến đội Bắc Long, phân tích đặc điểm của các thành viên.

Cường hãn nhất là phó đội trưởng Giang Thắng, đạt tới Ngự Đồ cấp sáu nhưng tính tình nóng nảy, rất dễ xúc động. Cũng bởi vậy hắn mới gì được làm đội trưởng, chỉ có thể trở thành người chủ công.

Sau đó là đội trưởng Trần Trì, Ngự Đồ cấp năm. Nếu nói cẩn thận ra thì ba gã đội viên còn lại, một người cấp năm hai người cấp bốn, cấp bậc cũng tương đương nhau.

Trái lại bên Tiêu Hoằng thì lại kém hơn rất nhiều, chỉ có Tiêu Hoằng là cấp năm, dù trên thực tế hắn đạt cấp sáu.

Dù vậy chênh lệch thực lực của song phương cũng không phải là lớn bình thường.