Ma Ngân

Chương 36: Khởi đầu mới


Ma Văn xe tải một đường chạy như điên, khi Tiêu Hoằng lại đi vào phòng thuê, chỉ thấy toàn bộ phòng đã rực rỡ hẳn lên, gian mặt trước gần đường đã hoàn toàn dựa theo yêu cầu của Tiêu Hoằng mà bố trí xong, ngoài ra thì dược quỹ, một ít dụng cụ y tế, giường bệnh, ghế sô pha cũng đã được bố trí thỏa đáng.

Vào lúc này, Lý Nhạc đang nhàn nhã ngồi trên sô pha, chỉ huy hai gã công nhân trang trí, tu bổ chỗ tổn hại tại góc tường, thấy Tiêu Hoằng đi từ trong ra, Lý Nhạc lập tức chuyển sang vẻ mặt tươi cười nịnh nọt.

- Ồ, Hoằng ca, không thể tưởng được ngươi đúng giờ tới như vậy!

Lý Nhạc vội vàng đứng lên, chào một câu lấy lòng.

- Đi ra đây, giúp ta mang vài thứ này nọ!

Tiêu Hoằng phân phó Lý Nhạc.

- Hoằng ca, ngài hiện tại là ai a, còn cần gì phải tự mình động thủ nữa?

Lý Nhạc nói xong, liền hướng mắt nhìn về hai công nhân trang trí trong góc:

- Hai người các ngươi đi ra đây, giúp lão bản của ta làm vài thứ!

- Này, chúng ta là công nhân trang trí, cũng không phải là phu khuân vác nhá!

Một tên công nhân trang trí nói với giọng bất mãn, hiển nhiên là hắn căn bản không định để cho Lý Nhạc sai khiến mình.

- Vài thứ đồ vật mà thôi, cũng không nhiều lắm, năm mươi đồng tệ!

Lý Nhạc giả bộ đại gia nói một tiếng, liền chỉ chỉ về phía Ma Văn xe tải bên ngoài.

Hai gã công nhân trang trí nghe nói thế, trong mắt đều hiện lên một chút ánh sáng, tiếp theo thì khuôn mặt nháy mắt đã biến thành vẻ nịnh nọt.

- Tốt rồi, Nhạc ca, ngài yên tâm, chúng ta làm ngay đây!

Nói xong, hai gã công nhân trang trí liền đi ra ngoài.

Tiếp theo, Lý Nhạc dẫn đường Tiêu Hoằng đi tới hậu viện, hiện giờ nơi này đã hoàn toàn sạch sẽ đổi mới, ở giữa còn có một vài gốc cây nhỏ, chung quanh hậu viện là ba gian phòng, cũng đã được sửa sang lại.

Nơi này vẫn như cũ là dựa theo ý của Tiêu Hoằng, chủ phòng đối diện là của Tiêu Hoằng, hai bên sườn thì có một gian là của Lý Nhạc, bên trong bày ba cái giường, ngoài một cái là của Lý Nhạc, thì còn có hai cái là cho đám người Lâm Tử tạm thời nghỉ ngơi, vạn nhất đi vào Thái Ngô Thành đưa thuốc mà không tiện quay về, thì có thể trực tiếp ở lại nơi này.

Một gian khác chính là phòng bệnh, có thể để cho một vài bệnh nhân trọng bệnh nằm lại theo dõi, bố trí rất chu đáo.

Tiến vào đến bên trong phòng mình, Tiêu Hoằng có thể rõ ràng nhìn thấy, tạp vật bên trong đã bị chuyển đi, bên trong phòng ngoài một cái giá sách sát tường thật lớn, chỉ có một tủ quần áo nhỏ, một cái giường và một cái bàn lớn, bên trên bày biện dụng cụ hiển vi, là công cụ phụ trợ chế tác Ma Văn.

Tất cả dụng cụ cũng không tính là quý trọng, thậm chí còn có chút rẻ tiền, nhưng là so với căn phòng rách nát mà trước kia Tiêu Hoằng ở lại thì đã không biết tốt hơn bao nhiêu lần rồi.

- Tốt lắm!

Đánh giá căn phòng một chút, Tiêu Hoằng gật đầu nói, nét mặt tràn ngập mừng rỡ, có lẽ từ khi giờ khắc này bắt đầu, trong mắt Tiêu Hoằng thì chính là một khởi đầu mới.

Sau khi công nhân trang trí thật cẩn thận chuyển các bộ sách và quần áo của Tiêu Hoằng vào trong, Tiêu Hoằng lập tức bắt đầu cẩn thận từng chút một phân loại các bộ sách, bày chúng lên trên giá sách.

Cùng lúc đó, ở trong phòng Viện trưởng của Tây Tân Ma Văn học viện, Sài Tang mang sắc mặt nghiêm túc, ngồi trước một cái bàn đẹp đẽ quý giá, hai mắt không ngừng nhìn chằm chằm vào Ma Văn tàn phiến trước mặt, trong ánh mắt tràn ngập vẻ nghiêm túc, nhưng mái tóc cũng đã có chút rối loạn.

Chỉ cần là Ma Văn sản xuất tại Thái Ngô Thành, thì gần như không có cái nào mà Sài Tang không nghiên cứu được, nhưng mà thật châm chọc chính là, Ma Văn dược thô ráp trước mắt này có kết cấu rất đơn giản, nhưng lại hoàn toàn làm khó Sài Tang.

Trải qua vài ngày nghiên cứu, Sài Tang đã hoàn hoàn toàn có thể khẳng định, Ma Văn này chính là một Ma Văn của Ngự Đồ cấp ba không sai vào đâu được, không có mảy may chút ngụy trang nào, chỗ khác thường hiện ra rất rõ ràng ở trên bề mặt của nó.

Sài Tang cũng không biết thêm được gì nữa, đương nhiên có thể nghiên cứu đến loại trình độ này, kỳ thật đã phi thường giỏi rồi.

- Hư...!

Sài Tang không khỏi thở dài một tiến, nét mặt tràn ngập vẻ không cam lòng, hắn chính là nhân vật số một số hai tại Thái Ngô Thành a, vậy mà ngay cả một cái Ma Văn nho nhỏ của Ngự Đồ cấp ba cũng đều không nghiên cứu được, cái điều này khiến cho ngay cả bản thân Sài Tang cũng không thể tin được.

Ma Văn này rốt cuộc là ai làm ra? Vì cái gì mà lại ném vào trong Tây Tân Ma Văn học viện, muốn kɧıêυ ҡɧí©ɧ ư? Hay là muốn chứng minh cường đại hơn so với ta? Trong lòng Sài Tang liên tiếp phát ra nghi vấn.

Tuy nhiên, Sài Tang đã gần bảy mươi tuổi, đã không có khí thế tranh cường háo thắng như khi còn trẻ nữa, lúc đó thì hết sức lông bông, nhưng mà hiện tại cái Ma Văn tàn phiến này hắn quả thật không nghiên cứu được, vậy thì thừa nhận là xong.

- Người đâu!

Sài Tang bỗng nhiên chậm rãi đứng lên, nhẹ giọng nói.

- Viện trưởng, ngài có gì phân phó?

Sau một lát, một tuổi nữ trợ thủ trẻ tuổi mặc đồng phục đi đến.

- Công bố hình ảnh Ma Văn tàn phiến này ra ngoài, thêm vào tuyên bố của ta nữa, nói rằng không biết Ma Văn tàn phiến này là của ai, lão phu không nghiên cứu ra, tự nhận thua, nhưng lão phu rất muốn kết giao với chủ nhân của Ma Văn tàn phiến này!

Sài Tang đưa Ma Văn tàn phiến cho nữ trợ thủ, nhẹ nhàng nói.

- Cái gì? Viện trưởng, nhận thua ư?

Trong lúc nhất thời, nữ trợ thủ có chút không thể tin được vào tai của mình, nàng đi vào Tây Tân Ma Văn học viện, đối với đại danh của Sài Tang chính là như sấm bên tai, có thể nói là nổi danh cùng Tang Hoành Vân, tuy nhiên, đây vẫn là lần đầu tiên nàng nghe thấy Sài Tang tự nhận bị đánh bại trên phương diện Ma Văn, điều này có chút không thực tế.

- Không cần phải kinh ngạc, ngươi nghe theo là được!

Sài Tang đáp lại.

Kỳ thật Sài Tang làm như vậy, nhìn như chịu thua, trên thực tế là có ý đồ trọng yếu hơn, hắn tuổi đã cao rồi, đối với danh dự thì không còn quá quan trong nữa, mà bên trong mấy câu vừa rồi của hắn, câu quan trọng nhất đó chính làhai chữ “kết giao”, dùng từ như vậy thì cũng có thể lý giải thành mượn sức.

Về phần chủ nhân của khối Ma Văn tàn phiến này có phải đúng thật là kɧıêυ ҡɧí©ɧ Sài Tang hay không, điều này đối với Sài Tang mà nói, cũng không phải là quá quan trọng.

Trong mắt Sài Tang, chủ nhân của Ma Văn tàn phiến này chắc chắn có chỗ bất phàm, một khi mượn sức được, thì việc áp đảo Tang Hoành Vân cũng không phải là việc gì khó.

- Vâng, Viện trưởng đại nhân!

Thấy Sài Tang vẫn quả quyết, nữ trợ thủ cũng không dám khuyên can quá nhiều, chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Sài Tang nhận thua!

Theo tin tức này từ Tây Tân Ma Văn học viện được truyền ra, gần như chỉ trong mấy giờ ngắn ngủn, đã khiến cho toàn bộ Thái Ngô Thành nổ ra một đợt sóng to gió lớn.

Gần như mọi người đều có một phản ứng, chính là mình có phải hay nghe lầm không, Sài Tang đại danh đỉnh đỉnh lại nhận thua trước một khối Ngự Đồ cấp ba Ma Văn tàn phiến, điều này có chút quá khoa trương, bọn họ chỉ là người thường, đối với Ma Văn tàn phiến nhìn như đơn sơ, tất nhiên không thể biết được thâm ảo ở bên trong.

Có thể khiến cho Sài Tang nhận thua, cho tới nay thì còn chưa từng xuất hiện, cho dù là Tang Hoành Vân thì cũng không làm được điều này.

Chẳng lẽ là tin tức giả hay sao?

Có người nghi ngờ, nói không chừng là có người nào thuộc đại gia tộc, ví dụ như Tang Hoành Vân, Mai Long, cố ý lấy ra một cái Ma Văn rác rưởi, làm bẩn danh dự của Sài Tang.

Tuy nhiên, theo tin tức này được tuyên bố ra, Tây Tân Ma Văn học viện cũng không có giải thích gì với tin tức này cả, bày ra bộ dáng ngầm thừa nhận, mọi người dần dần bắt đầu tin tưởng, tin tức này là sự thật.

Mà đây vẻn vẹn chỉ là một cái bắt đầu, gần như ngay khi tin tức này được tuyên bố nửa tiếng, lại một tin tức nữa khiến cho người ta cảm thấy khϊếp sợ đã xuất hiện.

Kẻ phát tin tức đúng là tộc trưởng Trạch Lôi gia tộc Lôi Vinh Hiên, nội dung rất đơn giản: Ma Văn tàn phiến này là của Quyền Tàng đại sư, người đã trị liệu Lôi Tiểu Đình, khi đó đã dùng chính loại Ma Văn này.

Bọn họ cũng đồng thời công bố mấy hạt cặn lớn như hạt cát, đều là Ma Văn cặn mà Tiêu Hoằng lưu lại sau khi trị bệnh tốt cho Lôi Tiểu Đình, đồng thời Trạch Lôi gia tộc còn tỏ vẻ, nguyện ý ra giá cao thu mua khối Ma Văn tàn phiến này, dùng nó làm đồ quý hiếm, xem như là một sự tạ ơn đối với Quyền Tàng.

Không hề nghi ngờ gì nữa, tin tức như vậy được phát ra, nhìn như chỉ là ở xác định chủ nhân của khối tàn văn này, nhưng là trên thực tế, ý đồ lại rất rõ ràng, chính là ra sức kéo gần khoảng cách quan hệ với Quyền Tàng, ý đồ kéo Quyền Tàng vào cỗ xe của mình.

Trong lúc nhất thời, Quyền Tàng vốn đã được Trạch Lôi gia tộc tuyên truyền, đã có một chút danh khí, lại một lần nữa bị đẩy vào nơi đầu sóng ngọn gió, gần như vào giờ khắc này, mọi người thấy các manh mối chỉ về phía Quyền Tàng.

Nhưng vẫn có rất nhiều người bán tín bán nghi, bởi vì ngoài Trạch Lôi gia tộc, không có người nào từng được gặp Quyền Tàng cả.

Cũng như vậy, tin tức của Sài Tang cũng đã hoàn toàn khiến cho Tây Tân Ma Văn học viện trở nên sôi trào.

Viện trưởng nhận thua trước Quyền Tàng chưa bao giờ lộ diện, điều này làm cho bọn họ khó mà tin được!

Chỉ cần ở trong Tây Tân Ma Văn học viện, bất kể sinh viên năm 3 hay là năm 4, ngay cả năm nhất, thì đều bàn luận, có còn một số người có chút không phục.

Nhất là Sài Sương của Tây Tân Ma Văn học viện, nghe được gia gia của mình nhận thua, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên trắng bệch, nàng không nghĩ tới, gia gia là người bách chiến bách thắng trong lòng mình vậy mà lại tự tuyên bố thua trận.

Nàng không thể cảm nhận được tâm tư phía sau của Sài Tang, mà chỉ cảm thấy có chút mâu thuẫn mơ hồ với người tên Quyền Tàng này.

- Quyền Tàng, ta thật sự muốn nhìn một cái xem ngươi có thực lực gì?

Sài Sương thầm nghĩ trong lòng, một đôi bàn tay ngọc ngà đã nắm thành nắm đấm, trong lòng tràn ngập ý không phục, đang suy tư làm như thế nào để có thể lôi tên Quyền Tàng này từ Thái Ngô Thành ra, nhìn lại xem hắn rốt cuộc có lợi hại như trong truyền thuyết hay không.

Đảo mắt đã qua một ngày, tiểu dược quán của Tiêu Hoằng đã treo lên biển hiệu, tên là Đại Hoằng Dược Quán.

Sinh ý cũng không có gì lớn, một ngày trôi qua thì cũng chỉ có ba, bốn người bệnh, tuy nhiên, đều là tới xem bệnh nhẹ.

Mà trong một ngày này, tất cả đều do một mình Tiêu Hoằng làm, về phần Lý Nhạc, thì đã bị Tiêu Hoằng bắt ngồi trên sô pha nghiên cứu Sách thuốc sơ cấp, cũng bắt đầu bắt buộc hắn luyện tập Ngự lực.

Kể từ đó, chỉ cần Ngự lực của Lý Nhạc tăng lên tới Ngự Đồ cấp hai, như vậy liền có thể trở thành trợ thủ của Tiêu Hoằng.

- Nhớ kỹ, ngươi chỉ có thời gian ba ngày, cần phải học xong Sách thuốc sơ cấp, không hoàn thành nhiệm vụ, sẽ bị tiền công, còn có Ngự lực của ngươi cũng phải tiến hành tăng lên!

Tiêu Hoằng mặt không đổi sắc nói, cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, màn đêm đã buông xuống.

Đối với chuyện về Quyền Tàng, có thể nói hiện giờ đã lan truyền khắp Thái Ngô Thành, trong lòng hắn cũng tràn ngập bất đắc dĩ, một Trạch Lôi gia tộc tuyên truyền cũng đã đủ rồi, không thể tưởng được hiện tại lại toát ra một Sài Tang nữa, chẳng lẽ còn ngại danh tiếng của Quyền Tàng hơi nhỏ hay sao?

Đương nhiên, đối với ý muốn kết giao của Sài Tang thì hắn vô cùng đồng ý, Tiêu Hoằng vẫn rất muốn thử một lần, có thể kết giao với một Chế Văn Sư siêu cấp, điều này sẽ có trợ giúp lớn cho mình tăng lên trình độ chế văn, nhưng nếu nghĩ kỹ lại, thì kẻ mà người ta muốn kết bạn chính là Quyền Tàng, người mà bị dư luận lầm tưởng thành vô cùng cường đại, còn trên thực tế, bản thân Tiêu Hoằng cũng rất hiểu rõ mình.

Ngự Đồ cấp năm thì có thể vơ được cả đống tại Tây Tân Ma Văn học viện, nếu như mình nói rằng mình là Quyền Tàng, chưa nói tới việc Tang Hoành Vân nghĩ như thế nào, một khi thực lực chân thật bị bại lộ, vậy thì đại danh đỉnh đỉnh Sài Tang rất có thể sẽ trực tiếp ngăn mình tận ngoài cửa.

Nghĩ đến đây, Tiêu Hoằng cũng chỉ bất đắc dĩ cười, lập tức đóng cửa nhà, khóa lại để nghỉ ngơi.