Lúc này, cửa bị đẩy ra, Thẩm Thời Nhạn đang gọi điện thoại, tôi nghe loáng thoáng anh ta nói dăm ba câu:
“Đúng vậy, cô ấy đang ở chỗ tôi, điện thoại đã nộp lên trên rồi. Do đó cô mới không gọi được, không sao đâu cô Chu, cô có thể yên tâm.”
Cô Chu? Anh ta còn quen biết ai đó không phải đàn ông sao?
“..Sẽ không nghiêm phạt bức cung đâu, sao có thể. Cô Chu, cô suy nghĩ nhiều quá rồi, Đàm Giảo cũng là bạn của tôi, hơn nữa từ trước đến nay chúng tôi đều chấp hành pháp luật theo lẽ công bằng mà.”
Tôi mới biết cô Chu trong lời anh ta chính là Tráng Ngư. Sao đến chỗ Thẩm Thời Nhạn, tôi lại có loại cảm giác bạn bè khoác áo vàng giả làm thái tử thế này?
“Ngủ? Chúng tôi còn phải hỏi, phải chịu đựng suốt đêm đấy. Được rồi, cô không cần đến đây quấy rầy chúng tôi điều tra đâu..Được rồi tôi hứa với cô, hỏi xong tôi sẽ cố gắng sắp xếp chỗ ngủ cho cô ấy. Ăn cơm? Được, sẽ sắp xếp luôn. Tôi thật sự phải cúp máy rồi.”
Mới đầu, trong lòng tôi hơi cảm động, Tráng Ngư nhớ tôi quan tâm tôi như vậy. Nhưng khi tôi thoáng nhìn thấy ý cười bất đắc dĩ nơi khóe mắt của Thẩm Thời Nhạn sau khi cúp máy, tôi mới chợt giật mình.
Có gian tình. Là một tác giả từng viết rất nhiều tiểu thuyết ngọt sủng, ngược luyến...Tôi lập tức đánh hơi được mùi khác lạ. Mặc dù sự mập mờ này còn trong tả lót vẫn chưa thành hình.
Thẩm Thời Nhạn để ý Tráng Ngư ư? Rất có khả năng, Tráng Ngư có bề ngoài rất giống thục nữ trưởng thành, mà Thẩm đại hiệp không thích những thiếu nữ như tôi, loại võ tăng Thiếu Lâm như anh ta chẳng phải luôn đánh không lại yêu tinh sao?
Chờ Thẩm Thời Nhạn với một người cảnh sát đi vào, trên mặt tôi nở nụ cười bí hiểm. Chưa đợi bọn họ mở miệng tôi đã nói: “Này, anh mới gọi điện cho Tráng Ngư nhà tôi?”
Thẩm Thời Nhạn hơi sửng sốt, sắc mặt nghiêm nghị nói: “Cô Đàm, mời ngồi, bắt đầu hỏi thăm.”
Tôi nói: “Được.”
Những câu hỏi thăm giống như tôi dự đoán, bọn họ hỏi rất tinh vi, nhưng tôi không thẹn với lương tâm, đáp rất trôi chảy, lưu loát. Quả nhiên đến gần sáng thì chấm dứt, Thẩm Thời Nhạn bảo Trương Phàm trải ghế dựa cho tôi nghỉ ngơi. Chờ tôi thiêm thϊếp được một vài giờ thì anh ta mang đến bánh bao hấp mà tôi thích nhất.
Đây tuyệt đối là Tráng Ngư nói với anh ta.
Tôi vừa ăn vừa cười hứng thú nhìn anh ta, cười đến mặt anh ta đỏ rần nói: “Đàm Giảo, có chuyện gì khiến cô vui vậy?”
Tôi đáp: “Không có gì, tôi đột nhiên nghĩ đến bạn tốt Tráng Ngư của tôi thôi. Nghĩ đến cô ấy nên tôi vui vẻ.”
Nghe vậy, mặt mày Thẩm Thời Nhạn trở nên dịu dàng, nói: “Cô ấy chắc còn là sinh viên nhỉ? Tình cảm hai người rất tốt?”
Tôi gặm bánh bao đáp: “Đúng vậy, anh có biết không, cô ấy ở trong trường rất được chào đón, người theo đuổi cô ấy ít nhất cũng có một tá, cuối cùng thuộc về ai vẫn chưa biết đâu.”
Tôi thực bội phục chính mình, lời hay như thế này tôi còn hoàn trả y nguyên nữa.
Thẩm Thời Nhạn liếc mắt nhìn tôi nhưng không lên tiếng, tựa hồ không biết nói gì cho đúng.
Tâm trạng tôi rất vui vẻ, đến khi Thẩm Thời Nhạn tiễn tôi đến cửa cục cảnh sát, tôi nhìn xung quanh nhưng không nhìn thấy Ô Ngộ. Bọn họ nói anh đã rời đi trước rồi.
Có thể anh ấy mệt mỏi, trên người còn có vết thương nữa.
Vả lại, anh ấy không có lý do để chờ tôi.