Chị Gái Giả Mạo Tôi Là Mối Tình Đầu Của Boss

Chương 14

(đã beta)

Chờ một khoảng thời gian, rốt cuộc đến phiên nhóm Tạ Đường, mọi người đều thập phần khẩn trương, lo lắng. Tạ Đường từ phía sau đi vào.

Bức màn kéo ra, hoàng hôn chiếu vào bàn dụng cụ. Tạ Đường đi đến dán tên lên bàn.

Trước mặt phân loại các loại gia vị, đường muối tương dấm đặt trong hộp trong suốt ở góc trên bên phải, đồ ngọt thì ở bên trái, mà một ít nguyên vật liệu đặt ở ngoài.

Tuy cô biết Từ Thiến sẽ làm gì nhưng không cách nào biết rõ đối phương đặt bình xịt hơi cay ở đâu.

Do dự một lát, Tạ Đường bỏ băng dán vào túi.

Chắc chắn Từ Thiến đã động tay vào hộp dụng cụ nên sẽ để lại dấu vân tay.

Từ lúc bắt đầu thi mọi người đều cuống quít chân tay mà Tạ Đường thì vẫn từ tốn, một trợ giảng không khỏi có chút lo lắng cho cô, đi qua thấp giọng hỏi: “Tạ Đường sao còn chưa bắt đầu? Chỉ có nửa giờ thôi.”

Nữ sinh thoạt nhìn nhu nhược, yếu ớt. Hắn cho rằng cô không mở được nắp hộp.

Vì thế, hắn đã làm điều thừa mà vươn tay, tính giúp Tạ Đường mở hộp.

Tạ Đường đồng tử rụt lại: “Đừng!”

Trong chớp mắt, ngoài hành lang có tiếng bước chân điên cuồng chạy về hướng này.

Bên ngoài nổi lên một trận xôn xao, trong phòng không ai biết đã xảy ra cái gì, chỉ nghe tiếng cửa đột nhiên bị kéo ra.

“Kẽo kẹt ——” một tiếng dồn dập.

Hoàng hôn chiếu sáng bên ngoài hành lang, một thân ảnh cao lớn ngược sáng chạy vào.

Tạ Đường kéo một trợ giảng dồn dập lùi lại, hắn đang lơ mơ không rõ nguyên do, chỉ nghe một tiếng “Răng rắc”, giống như thưa gì bị bắn ra.

“Bụp.” Một chiếc áo vest màu đen bỗng nhiên trùm lên cái hộp.

Cái hộp bị phủ bởi áo khoác, một luồng sương từ trong hộp phun ra thấm ướt chiếc áo khoác đắt tiền.

Trợ giảng còn chưa kịp phản ứng xem có chuyện gì, khó hiểu quay đầu chỉ thấy nam sinh vóc dáng cao ráo tuấn lãng, sơ mi trắng mồ hôi ròng ròng, mái tóc đen nhánh đều ướt nhẹp.

Hắn không rảnh lau mồ hôi, đi qua xách hộp và áo khoác, không chút do dự ném vào thùng rác.

“Cậu làm gì?” Trợ giảng còn chưa hiểu ra sao.

“Làm gì? Anh không kiểm tra cái hộp có bị người khác động tay động chân hay không à?” Lục Trác tức muốn hộc máu.

Trợ giảng bị rống đến sửng sốt, cái người đột nhiên xuất hiện này là ai?

Mọi người đều nhìn về hướng này, cửa sau cũng tụ tập một đám người nhiều chuyện, khϊếp sợ nhìn Lục Trác đột nhiên xuất hiện, liên tục bàn tán: “Sao lại thế này, không phải chiều nay cậu ấy phải diễn thuyết mở màn sao? Chẳng lẽ kết thúc rồi?”

Tuy sự tình không tiến hành theo kế hoạch, nhưng rốt cuộc mọi người không xảy ra việc gì, chứng cứ cũng có.

Tạ Đường nhẹ nhàng thở phào, nâng mắt nhìn về phía cửa sau.

Từ Thiến thấy Tạ Đường lại thoát nạn, oán hận cắn chặt răng, nhìn chằm chằm cô rồi biến mất.

Lúc này trợ giảng mới hiểu chuyện gì vừa xảy ra, đồ vật kia nhắm vào Tạ Đường, hắn căng thẳng nhìn cô, thấy cô không có việc gì mới vội vàng đi đến chỗ giáo sư trình bày tình huống bên này.

Lục Trác đứng trước mặt Tạ Đường, tầm mắt quét từ trên xuống dưới.

Như nghĩ tới điều gì, anh có chút đắc nhếch đuôi lông mày: “Có phải tôi vừa cứu em không? Em nên cảm tạ tôi thế nào đây?"

(Dâu: anh nhà mặt dày quá)

Tạ Đường:"..."

Thật là làm điều thừa. Cô không cần anh giúp, đời này càng không muốn có nửa điểm quan hệ với anh. Tốt nhất phải cách xa anh một chút.

Cô không nói gì trở lại vị trí cũ, hoàn thành nốt phần thi của nhóm mình.

Lục Trác ăn vạ không đi: “Một câu cảm ơn cũng không nói sao?”

Tạ Đường nói cho có lệ: “Cảm ơn anh.”

Đôi mắt Lục Trác lộ ra vài phần ý cười, đắc ý nói: “Nếu vậy, thi xong mời anh ăn cơm là được.”

“Không cần, tôi đâu có bảo anh cứu tôi.”

Ý cười của Lục Trác hơi hơi đọng lại: “Cũng sẽ không tốn nhiều tiền đâu, chỗ đó gần cổng trường, mười mấy đồng tiền một chén.”

“Không đi.”

Lục Trác nặng nề nói: “Đi đi mà.”

“Không.”

Lục Trác rốt cuộc có chút bực bội, anh đứng thẳng người, nhấp môi nhìn sườn mặt lạnh nhạt của thiếu nữ, không biết vì cái gì Tạ Đường đối đãi với anh như muốn tránh né, từ đầu sợi tóc đều lộ ra lãnh đạm cùng xa cách.

Lặp đi lặp lại nhiều lần.

Trước mặt nhiều người như vậy bị cự tuyệt, anh bị tổn thương lòng tự tôn, thậm chí có điểm tủi thân.

Anh ngàn dặm xa xôi chạy tới, áo sơ mi bị thấm ướt mồ hôi dính ở sau lưng vô cùng không thoải mái, đầu tóc cũng hỗn độn, chật vật, nhưng cuối cùng chỉ nhận được một câu "Không đi" của cô, một ánh mắt dư thừa cũng không có.

Chỉ cần một câu có lệ “Thi xong lại nói tiếp” cũng sẽ không khiến lòng anh nén giận cùng khó chịu như vậy.

Sắc mặt anh có điểm khó coi, cuối cùng đành xoay người đi.

Nơi cửa sau còn đổ một đám người, ánh mắt khϊếp sợ nhìn Lục Trác bị cự tuyệt, anh trên người còn mặc áo sơ mi trắng, thoạt nhìn quả thực giống như từ hội diễn chạy ra, đương nhiên, hiện tại đã vì mồ hôi mà nhăn dúm dó.

“Nhìn cái gì mà nhìn?” Lục Trác liếc bọn họ, ánh mắt tức giận trầm xuống.

Đám người tức khắc không dám nhìn chằm chằm nữa.

Lục Trác định rời đi, không biết vì sao đột nhiên cảm thấy bực bội, nghĩ Tạ Đường sẽ không đuổi theo anh.

Anh do dự một chút, bước chân dừng lại, xa xa nhìn về phía thiếu nữ bên cửa sổ đang nghiêm túc thi.

Cô đeo bao tay trong suốt, đôi tay kia thon dài trắng nõn, dưới ánh mặt trời sáng lấp lánh, biểu tình nghiêm túc, vài sợi tóc thả trên vai, eo thon nhỏ như thể một bàn tay là có thể nắm lấy.

An tĩnh, lại lạnh nhạt.

Lục Trác lại hồi tưởng lại.

Sáng sớm sương mù có chút tan, thiếu nữ từ nhà ăn vội vàng trở về, góc áo bị gió thổi tung bay, cô chạy thực linh động, ngẫu nhiên nâng đôi mắt không có tâm cơ gì, chỉ có tóc mái trên trán bị gió thổi động.

Khi đó Lục Trác nhìn chằm chằm vào thân ảnh thiếu nữ, thẳng đến lúc cô biến mất chỗ ngoặt ở khu dạy học.

Cô như con thỏ đang chạy trốn khỏi thợ săn. Thời tiết tuy tốt, nhưng ánh mặt trời cũng lập tức bị cô mang đi, cô dễ như trở bàn tay ảnh hưởng đến tâm tình của Lục Trác.

Cô lạnh nhạt, cự tuyệt, lại đối người khác cười dịu dàng.

Rốt cuộc vì cái gì……

Lục Trác cảm thấy mơ hồ, khó chịu, nôn nóng, bất an, hỗn loạn.

Anh nhìn chằm chằm vành tai thiếu nữ trắng nõn, trái tim bỗng đập liên hồi không tự chủ được.

Là bởi vì……

Trái tim bỗng lỡ một nhịp, đương nhiên anh ý thức được cảm giác này là gì ——

“Lạch cạch” âm thanh ồn ào bên tai ngừng lại.

Anh không tự giác động động yết hầu, đáy mắt toát ra một ít nhu hoà mà chính anh cũng không ý thức được.

Nhưng bị nhiều người như vậy nhìn……

Anh quay đầu lại, mặt không biểu tình đóng cửa lại, lạnh lùng nói: “Cút, người không liên quan thì biến đi.”

Mọi người lớp C: “……”

Đại ca à, anh mới là người không liên quan ở đây đó?!

Lục Trác dựa vào cửa sau ngăn người bên ngoài, một lần nữa nhìn về bên cửa sổ.

Mà Tạ Đường trước sau không có quay lại nhìn anh.

Nhưng anh không hề chớp mắt mà ngóng nhìn cô, bỗng nhiên hiểu rõ, anh có thể là trúng độc, mà độc này chỉ có cô giải được.

(Dâu: Sến quá anh ơi)

Anh thích cô.

Hiểu rõ chuyện này, cảm xúc hỗn loạn, xao động, nôn nóng, tức giận mấy ngày nay cũng dần dần rẽ mây thấy mặt trời.

Cùng lắm thì cô không để ý anh thì anh lại phải càng quấn lấy cô đến khi nào cô chịu chấp nhận anh.

Lục Trác đắc ý dào dạt nhướng mày, khóe miệng khí phách nhếch lên. Anh muốn theo đuổi ai còn không phải dễ như trở bàn tay sao. Nhiều năm như vậy anh chưa bao giờ thất bại việc gì, bất kể cái gì nếu muốn đều đạt được.

Cô ngày hôm qua không thích anh, hiện tại cũng không thích, không sao cả, một ngày nào đó, tương lai cô sẽ thích anh.

Cô chỉ có thuộc về anh mà thôi !!

Lục Trác tự tin vô cùng, kiêu ngạo đắc ý, bỗng nhiên tư thái cũng trở nên lười biếng.

Hai tay gối sau cổ, con ngươi đen nhánh sáng lấp lánh, hơi ngửa đầu nhìn bên ngoài hoàng hôn dần dần dừng trên nóc nhà, tâm tình như là một lần nữa rẽ mây nhìn thấy mặt trời mà tốt lên.

Tạ Đường tuy chậm trễ một chút nhưng vẫn hoàn thành, cô nộp tác phẩm của nhóm lên, hai trợ giảng không thể tưởng tượng nổi.

Bởi vì dù chưa nhìn đến thành phẩm, nhưng trong không khí tỏa ra hương vị hấp dẫn, đã khiến người ta mong chờ.

Đối với lớp C thế này đã là xuất sắc.

Có điều vẫn còn phải giao cho hai vị giáo sư phán định.

Mà phán định còn cần chờ một đêm.

Tạ Đường gỡ bao tay xuống cùng ba người đi ra ngoài, không thèm nhìn Lục Trác.

Cô cho rằng anh đã đi rồi nên thở phào nhẹ nhõm.

Trong thùng rác ở cửa sau, áo khoác đắt tiền còn lẳng lặng nằm ở nơi đó, Tạ Đường đi qua bước chân dừng một chút, khẽ nhíu mày.

Cơm chiều là một buổi liên hoan ở nhà ăn, bạn học cả lớp tụ ở bên nhau.

Trước kia không có ai chơi cùng Tạ Đường, nhưng trải qua sự kiện trộm cướp, nữ sinh trong lớp đều có hảo cảm với cô, hợp thành một nhóm nói nói cười cười. Từ Thiến không biết làm cái gì, cũng không có xuất hiện.

Tạ Đường chưa bao giờ cảm nhận được cảm giác có bạn, nhịn không được khóe miệng cũng nổi lên ý cười.

Mà cùng lúc đó.

Phía sau khu tập huấn, Từ Thiến mang theo mấy mấy tên nam sinh dáng dấp như côn đồ, đang muốn đi tìm Tạ Đường lại bị một người chặn lại. Con ngõ nhỏ giữa hai khu dạy học chỉ có mấy cái thùng rác, không ai đi ngang qua.

Mấy tên nam sinh bị gọi tới có chút lùi bước, nhìn chằm chằm thân ảnh chặn ở đầu hẻm, không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Từ Thiến quả thực tức muốn hộc máu, dựa vào cái gì mỗi lần Tạ Đường xảy ra chuyện đều có Lục Trác giúp đỡ, rốt cuộc là trúng cái vận gì?

Cô ta lấy lại bình tĩnh, nói: “Tôi nhận thua, về sau sẽ không quấy rầy Tạ Đường nữa. Lục Trác, anh để cho chúng tôi đi.”

“Muốn chạy?” Lục Trác trực tiếp cự tuyệt.

Từ Thiến tức giận đến run run: “Vậy rốt cuộc anh muốn làm gì?”

Lục Trác đi qua, khuôn mặt anh tuấn bức người dần dần từ bóng tối xuất hiện ở dưới đèn đường.

“Tới.” Giọng nói có vài phần khinh cuồng: “Đưa chúng mày đi bệnh viện.”

Tác giả có lời muốn nói:

Lục Trác: Tôi có tự tin, Tạ Đường nhất định sẽ thích tôi.