Lãnh Băng Nguyệt gật đầu: “Mặc dù nữ nhi không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng chắc chắn là lúc đó” “Nữ nhi ngốc, vậy sao con lại giữ bí mật dùm nàng ta? Cứ để cho cả thủ đô đều biết để xem nàng ta còn mặt mũi sống không?”
“Nếu không bị ép tới đường cùng thì không thể làm thế được, chuyện này có liên quan đến thành danh của vương gia.
Nếu như vương gia tức giận, rồi tra ra được là nữ nhi thì nữ nhi biết phải làm sao đây?”.
Kim Thị cười lạnh một tiếng: “Chuyện này không phải đơn giản sao, tiền có thể sai khiến ma quỷ, ta có thể bỏ ra một chút tiền, để hai tên lưu manh kia đứng ra vạch trần nàng ta, nàng ta làm sao có thể phản bác lại loại chuyện này được? Nhất định phải khiến nàng ta thân bại danh liệt”,
“Di nương hồ đồ rồi, dù sao Lãnh Băng Cơ bây giờ cũng đã là vương phi, cho dù người cho nhiều tiền hơn nữa thì ai dám đứng ra chịu chết chứ? Hơn nữa miệng lưỡi Lãnh Bằng Cơ sắc bén, nếu di nương thất bại, bị lồi ra những chuyện năm xưa, thì cho dù nữ nhi không tham gia vào cũng sẽ bị liên lụy.
Danh tiếng của nữ nhi sẽ bị tổn hại, sau này sống trong hoàng gia cũng không dám thẳng sống lưng.
Dù sao chỉ cần trong lòng vương gia biết rõ là được, ngài ấy cực kì thích sạch sẽ, Lãnh Băng Cơ đã thất tiết.
Hai người họ ly hôn cũng chỉ là vấn đề thời gian, chỉ là lão thái quân chết tiệt ở phủ An Quốc Công kia lại sống chết không chịu đồng ý rất yêu thích Lãnh Băng Cơ”.
Kim Thị khẽ trầm ngâm: “Dù sao Lãnh Băng Cơ cũng đã cứu mạng lão thái quân, ngày nào nàng ta cũng cần mẫn đi tới lấy lòng bà ta, lão thái quân tin tưởng lại khóc lóc kể lể rồi bảo vệ nàng ta cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Mẫu thân nói này, con cũng không thể cứ ngồi chờ chế được, con lấy lý do thăm bệnh để qua lại với lão thái quân một chút.
Đừng có tiếc tiền bạc, vương phủ gia nghiệp to lớn, con thấy thứ gì quý giá thì tặng thử đó, lão thái quân thấy con hiếu thuận, lại thích tài ăn nói của con.
Không chừng lại chủ động khiến Phong Vương gia ly hôn.
Đôi mắt Lãnh Bằng Nguyệt đột nhiên sáng lên: “Vẫn là mẫu thân lợi hại.
Ngày mai nữ nhi lập tức chuẩn bị quà tặng, đi thăm lão thái quân chết tiệt kia”.
Hai người đang thấp giọng nhỏ to thì bên ngoài có người nói Mộ Dung Phong đã chuẩn bị về phủ, Kim Thị vội vàng dùng khăn.
quấn chặt đôi giày ngọc, đưa cho Lãnh Băng Nguyệt mang đi.
Lãnh Băng Nguyệt ôm lấy đôi giày trong lòng giống như ôm chú thỏ nhỏ, hoảng sợ tới nỗi tim đập nhanh chóng.
Nhìn thấy Mộ Dung Phong uy nghiêm thì trong lòng nàng ta càng thấp thỏm, trong mắt hiện lên vẻ nhộn nhạo, nàng ta chỉ ước màn đêm lập tức buông xuống.
Sau khi trở về phủ, nàng ta háo hức mong chờ một ngày, nhưng Mộ Dung Phong lại không tới viện Tử Đằng Tiểu Trúc của nàng ta.
Lãnh Băng Nguyệt thực sự không thể đợi được nữa, nàng ta được Trị Thu hầu hạ tắm bằng huân hương thơm phức, cả người tràn ngập mùi hương.
Sau đó nàng ta giơ đôi chân hoa sen dài 3 tấc ra, rồi sơn móng chân bằng nước ép trái cây.
Nàng ta cố gắng đặt chân vào trong đôi giày ngọc bích.
Giày hơi chật, mu bàn chân cong cong, khiến cho bàn chân nhỏ nhắn của nàng ta giống như tinh xảo, hồng hào đáng yêu hơn, hơn nữa giày không thoáng khí, đi một lúc sẽ chảy mồ hôi.
Tạo nên một cảnh tượng noãn ngọc sinh hương.
Nàng ta thử chạm chân xuống đất, để giày dát vàng, khi chạm vào mặt đất đã tạo nên âm thanh thanh thủy, cũng không khiến bạch ngọc bị hư hại.
Nàng ta thử bước đi, đôi cánh hồ điệp khẽ run rẩy, âm thanh của chiếc chuông vàng vang lên thanh thủy, khiến người khác không kìm chế được di chuyển tầm mắt xuống dưới chân…
Tri Thụ cảm thán và khen ngợi hết lời, khiến cho trong lòng Lãnh Băng Nguyệt như nở hoa, làm sao nàng ta có thể kiên nhẫn đợi trời tối được? Nhìn thấy hoàng hôn đã buông xuống, nên nàng ta bảo Tri Thu đỡ mình đi tới thư phòng.
Vì đôi giày không vừa chân nên bước đi rất khó khăn, nàng ta phải chuyển trọng tâm sang Trị Thu, dáng người thướt tha lả lướt, giống như cành liễu trước gió.
Bước ra khỏi cổng bán nguyệt của hậu viện là một khu vườn Giang Nam đẹp đẽ với các định nghỉ mát, hành lang uốn lượn, núi nhân tạo và hồ nước.
Các loại hoa có kỳ lạ trải dài quanh vườn, tiện hạc uyên ương và các loài chim quý hiếm đều có đủ cả.
Mộ Dung Phong đã ở trong thư phòng làm việc nhiều ngày liền, buổi tối ngủ cũng không yên.
Cũng không phải vì chuyện gì khác, mà là vì bị Lãnh Băng Cơ chọc tức, mỗi ngày nằm trong màn trường đều cảm thấy tâm phiền ý loạn.
Hơn nữa còn hết lần này tới lần khác nghe được tiếng bầy ếch ồn ào ở vườn thủy tan, sau cơn mưa xuân, những con ếch đực ríu rít gọi tình, hết con này đến con khác, âm thanh bất tận không dứt.
Mộ Dung Phong mở cửa sổ ra, âm thanh ồn ào ập tới khiến hắn ta càng thêm cáu kỉnh, vì vậy hôm nay hắn ta đã ra lệnh cho người trong phủ dọn dẹp sạch sẽ có và bùn lầy trong ao, xử lý hết đảm ếch.
Một đám hạ nhân thật sự không có kinh nghiệm bắt ếch, bọn họ tìm một tấm lưới, vụng về lao tới chộp, sau khi ném cá vào xô bên hông thì tiếp tục quay lại tiêu diệt đảm ếch.
Lãnh Băng Nguyệt mang theo phong tình đi từ xa tới, âm thanh lảnh lót vang lên từ chiếc chuông vàng dưới chân, hạ nhân trong phủ lặng lẽ dõi theo, công việc trên tay đều dừng lại.
Tri Thu khẽ nói đùa bên tai Lãnh Bằng Nguyệt: “Nương nương, người xem đảm nô tài kia thật món mật, ánh mắt bọ họ gần như dính vào cơ thể người”.
Lãnh Băng Nguyệt nghe xong thì thầm đắc ý vòng eo mềm mại của nàng ta càng nặc mạnh hơn.
Một con ếch sợ hãi nhảy ra khỏi lưới đánh cá, hoảng sợ bỏ chạy, nó vô tình nhảy vào chân Lãnh Băng Nguyệt, Lãnh Băng Nguyệt chỉ cảm thấy trước mặt lóe lên một cái, sau đó bàn chân cảm thấy lạnh lẽo và nhớp nháp.
Nàng ta không biết tại sao, vừa cúi đầu nhìn xuống thì sợ tới mức gần như mất hồn, nành ta hét lên một tiếng, cả người suýt nữa nhảy dựng lên.
Đế giày bằng vàng, nền đá xanh ướt đẫm nước là nơi trơn nhất, nàng ta vì giật mình nên không đứng vững được, ngã lăn ra một bên.
Tri Thu cũng đâu có đỡ được? Trùng hợp hơn nữa là bên cạnh có một số ếch vừa bắt được, chiếc xỏ ngay lập tức bị lật úp, ếch bất ngờ nhìn thấy đường thoát nên chạy tử tung, bọn chúng nhảy qua người nàng ta, có con thì nhào thẳng vào người nàng ta, khiến cô ghê tởm đến nỗi vừa quỳ vừa bò, liều mạng lùi lại.
Tuy rằng chiếc giày ngọc này có đáy dát vàng, nhưng ngọc cũng rất mỏng manh, lúc hoảng sợ không may đã bị vỡ nát, hơn nữa ngọc vỡ không sắc lắm, nhưng da thịt mỏng manh nên khi cửa vào cũng khiến máu chảy ra, máu thịt lẫn lộn, có không ít mảnh vỡ ghim chặt vào trong thịt.
Lãnh Băng Nguyệt lúc này đã không còn hình tượng gì nữa, trên người nàng ta toàn bùn đất, mặt mũi tái nhợt, tóc tại tán loạn, nàng ta đau đớn chảy nước mắt, khiến trôi sạch bột phấn trên mặt.
Nhìn thấy chân nàng ta bị thương nhưng Trị Thu cũng không dám đỡ nàng ta lên, trong lúc nhất thời cảm thấy có chút luống cuống.
Đám hạ nhân vừa nhìn thấy tình huống này thì đã có người chạy tới thư phòng mời Mộ Dung Phong.
Dù sao chân con gái cũng là thứ vô cùng riêng tư, dù đi tất đeo giày thêu nhưng cũng cần váy dài che đi, bây giờ đôi chân ngọc của Lăng Băng Nguyệt lại lộ ra bên ngoài, trước mặt mọi người.
Hơn nữa trên người toàn bùn đất, thật sự rất bất nhã.
Mộ Dung Phong vốn có thói quen sạch sẽ, không chịu được bẩn thỉu, hẳn liếc nàng ta một cái rồi phân phó cho tủy tùng: “Bảo hai bà tử đưa phu nhân trở lại hậu viện.
Sau đó kêu đại phu tới”.
Người hầu lập tức nhận lệnh, một lúc sau hắn ta đã gọi hai bà tử cứng cáp đi tới, sau đó gần như bể Lãnh Băng Nguyệt trở lại hậu viện, Tri Thu giúp nàng taau bụi bẩn trên người và thay quần áo sạch sẽ.
Lãnh Băng Nguyệt không quyến rũ được mà còn khiến cho bản thân mất mặt như thế, nàng ta che mặt khóc như tan nát cõi lòng, nói gì cũng không chịu để đại phu xem vết thương trên chân.
“Vết thương của người vẫn còn mảnh vụn.
Nếu không để đại phu làm sạch kịp thời thì sau này sẽ có mủ mất”.
Lãnh Băng Nguyệt thở không ra hơi: “Chết là chuyện nhỏ, thất tiết mới là chuyện lớn.
Bàn chân này làm sao có thể bị một nam nhân đυ.ng vào cơ chứ?”
Mộ Dung Phong có chút cảu kinh, hắn ta cho rằng nữ nhân đúng là nhiều chuyện.
Tri Thu đứng bên cạnh, do dự dừng lại mấy lần, cuối cùng mới cẩn thận nói: “Thật ra nô tỳ có một chú ý Mộ Dung Phong nhăn mặt, hắn ta sốt ruột mở miệng: “Nói!”.
Tri Thu liếc Lãnh Băng Nguyệt, sau đó cúi đầu: “Vương phi nương nương không phải rất giỏi y thuật sao? Vết thương nhỏ này hẳn là sẽ dễ dàng chữa được”.
Lãnh Băng Nguyệt liếc nhìn Tri Thu với vẻ tán thưởng, sau đó giả vờ khiển trách: “Tỷ tỷ là vương phi, có địa vị cao quý.
Làm sao tỷ ấy có thể trị thương giúp ta được?”
Mộ Dung Phong do dự một lát rồi nói với Tri Thu: “Tới viện chính mời vương phi nương nương tới đây”.
Tri Thu nhận lệnh, nàng ta liếc nhìn Lãnh Bằng Nguyệt rồi quay đi.
Trong viện của Lãnh Băng Cơ, giọng nói vang lên vô cùng sống động, Linh Quan Nhi đang kể cho nàng nghe về sự sự việc thất thố hôm nay của Lãnh Băng Nguyệt, lúc đó nàng nhảy dựng lên khỏi chiếc ghế đan bằng liễu gai, phấn khích đến mức miệng chảy đầy nước bọt, chỉ có thể nuốt xuống hết.
Điều nàng đang nghĩ khác với những mọi người, khi mọi người đang mắng Lãnh Băng Nguyệt đáng đời, thì nàng lại nghĩ đến việc làm thế nào để ăn cả xổ ếch đó.
Vườn thủy tạ không bị ô nhiễm, còn rất hoang sơ, nghĩ đến mùi vị của chân ếch thôi đã thấy thật tuyệt vời.
Nàng trời sinh đã không phải loại Bạch Liên Hoa rồi.
Nếu Lãnh Bằng Nguyệt biết điều này thì nàng ta nhất định sẽ nói nàng máu me độc ác.
Nàng vội ra lệnh cho Ma ma đi nói chuyện với người có trách nhiệm dọn dẹp ao, đưa những con ếch bắt được cho nàng, rồi sau đó sai Linh Quan Nhi ra ngoài xem có chỗ nào bán ớt ngâm không.
Một lúc sau người đi lấy ếch quay trở lại, Lãnh Bằng Cơ giao nhiệm vụ gϊếŧ ếch cho Vương Ma.
Vương Ma nhìn con vật lạnh lẽo, nhớp nháp này thì nổi da gà khắp người, bà ta nào dám ra tay? Bà ta cố nén Cơn buồn nôn, vừa hét vừa gϊếŧ ếch, nhìn vô cùng chật vật.
Tri Thu đến truyền lệnh với thái độ vô cùng kiêu ngạo, cô ta chỉ hơi nghiêng người về phía Lãnh Băng Cơ: “Tiểu thư, nương nướng nhà nô tỳ hôm nay bị thương ở chân, không tiện nhờ đại phu trong phủ chữa trị.
Vương gia hạ lệnh cho nô tỳ mời người đến chữa trị cho nương nương”.