Vợ Yêu Ngốc Ngếch Cứ Để Anh Lo

Chương 35: Cười Nhạo

Ông ta cầm điện thoại di động, vẻ mặt xấu hổ, tâm tư rối như tơ vò.

Nghe thấy ông ta chỉ gọi tên của chính mình xong thì không nói nữa, Đường Nhã Tịnh nghi hoặc hỏi: "Cậu à, cậu tìm cháu có việc gì sao?"

"À... Có chút việc...” Đường Tùng Bác hoàn hồn từ trong suy nghĩ của chính mình, khụ một tiếng rồi nói: Nhã Tịnh... Cậu đã nghe anh họ hai của cháu nói chuyện thân thế của cháu, mấy năm nay...”

Ông ta muốn nói mấy năm nay cậu thật xin lỗi cháu.

Nhưng nghĩ lại thì vẫn chưa làm xét nghiệm thân nhân.

Lỡ như con của ông ta nhầm lẫn thì sao?

Ngộ nhỡ Đường Nhã Tịnh không phải là con của em gái ruột ông ta mà là con gái của Đường Huyền Sâm thì sao?

Lời nói của ông ta liền xoay chuyển, ông ta đổi giọng nói: "Nhã Tịnh, cậu biết chuyện lần này là do mợ cháu quá đáng, nhưng mợ cháu đã phải chịu sự trừng phạt... Nhã Tịnh à, cháu nể mặt cậu mà tha thứ cho mợ cháu lần này được không?"

Đường Nhã Tịnh cầm điện thoại di động cảm giác có chút mới lạ.

Cô quen biết cậu mình đã nhiều năm, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cậu dùng giọng ôn hòa như thế để nói chuyện cùng cô.

Hơn nữa còn là với giọng điệu thương lượng.

Nếu là lúc trước, ông ta chắc chắn đã sớm rống lên với cô, dụng giọng điệu ra lệnh mà bảo cô: Đường Nhã Tịnh, tôi lệnh cho cô lập tức cứu mợ của cô ra!

Đường Nhã Tịnh, cô là đồ không có lương tâm, đồ vong ân phụ nghĩa!

Đường Nhã Tịnh, nhà họ Đường nuôi cô khôn lớn, có ân trọng như núi, cô đã không có ý nghĩ báo đáp mà lại còn muốn lấy oán trả ơn sao!

Đường Nhã Tịnh, nhà họ Đường tốn nhiều cơm gạo như vậy để nuôi cô khôn lớn, cho dù có đối xử với cô như thế nào thì cũng là do cô đáng bị vậy, cô chỉ có thể cảm tạ chứ không có tư cách oán giận.

Đường Nhã Tịnh, cô đừng có mà làm kẻ tiểu nhân mang ơn người khác lại còn được voi đòi tiên.

Ở nhà họ Đường, cô luôn phải thường xuyên nghe những lời này, bây giờ cô đã có thể đọc thuộc làu mấy lời này.

Nhưng hôm nay cậu của cô bỗng nhiên đổi thái độ đối với cô.

Cô hiểu rất rõ ràng là vì lí do gì.

Trên đời này không có nỗi hận nào là không có lí do, cũng không có tình yêu nào là vô duyên vô cớ.

Cùng la một người nhưng khi đổi một thân thế khác thì hết thảy liền trở nên không giống trước nữa.

Cô cầm di động không biết nên trả lời Đường Tùng Bác như thế nào.

Nếu là lúc trước, cô chỉ có tư cách để nói "vâng" hoặc "dạ".

Bởi vì người nhà họ Đường đã từng nói qua vô số lần rằng nếu như không có Đường Thiên Vũ thì cô đã sớm chết đi mà không có chút danh dự nào, mọi thứ của cô đều là nhà họ Đường ban cho cô, dù cho người nhà họ Đường muốn cô đi chết thì cô cũng nên ngoan ngoãn không chút oán giận mà đi chịu chết.

Nhưng bây giờ, cô muốn nói "Không".

Không đơn thuần là bởi vì nguyên nhân về thân phận của cô.

Mà còn vì Hình Thảo Phương là do chính Cố Đông Quân ra lệnh báo cảnh sát và bị cảnh sát bắt vào tù.

Cô có tư cách gì để mà thả Hình Thảo Phương ra đây?

Nhưng cô không thể cùng nói thẳng với Đường Tùng Bác những lời này.

Nếu nói ra thì chẳng khác nào đẩy Cố Đông Quân vào thế đối lập với nhà họ Đường, không không lại dựng nên một kẻ thù cho nhà họ Cố.

Cho dù tương lai của cô và Cố Đông Quân ra sao thì lần này cũng là Cố Đông Quân giúp đỡ cô.

Cố Đông Quân sai đàn em báo cảnh sát bắt Hình Thảo Phương là vì tốt cho cô, cho cô một chỗ dựa, cô không thể lấy oán trả ơn.

Đường Nhã Tịnh hồi lâu cũng không nói gì, Đường Tùng Bác thăm dò gọi: "Nhã Tịnh? Cháu có nghe đấy không?"

"Cháu đang nghe đây." Đường Nhã Tịnh nói: "Cậu, thật xin lỗi, cháu...”

Vào lúc cô đang chuẩn bị khước từ Đường Tùng Bác thì Cố Đông Quân vốn đang ngồi bên người cô bỗng nhiên đưa tay về phía cô: "Đưa điện thoại cho tôi đi."

Đường Nhã Tịnh hơi sửng sốt: "Gì cơ?"

Cố Đông Quân nhẹ nhàng cười một tiếng: "Có phải là muốn cầu tình cho Hình Thảo Phương không? Giao cho tôi, để tôi xử lý!"

Anh đưa tay cầm điện thoại Đường Nhã Tịnh đang đặt ở bên tai qua, ấn vào nút loa ngoài: "Xin chào chủ tịch Đường, tôi là Cố Đông Quân."

Đường Tùng Bác sửng sốt một lát: "Cậu chủ Cố? Anh... đang ở cùng với Nhã Tịnh à?"

"Đúng vậy, tất nhiên rồi." Cố Đông Quân khoan thai tựa lưng vào ghế ngồi, khóe môi hơi nhếch lên, nhàn nhã cười: "Chủ tịch Đường, với thân phận của ông thì hẳn là đã sớm biết Hình Thảo Phương là do tôi sai cấp dưới báo cảnh sát bắt đi, chủ tịch Đường không tìm tôi nói chuyện của Hình Thảo Phương mà lại tìm Đường Nhã Tịnh để nói, có phải là cảm thấy quả hồng mềm dễ bóp hơn chăng?"

Đường Tùng Bác nhíu mày: "Cậu chủ Cố nói quá lời rồi! Tôi gọi cho Nhã Tịnh là bởi vì chuyện này do Nhã Tịnh mà nên, không phải là nguyên nhân mà anh nói."

"Ồ, phải không?" Cố Đông Quân cười nhạt: "Sự việc quả thật là bởi vì Đường Nhã Tịnh, nhưng tôi mới là người tố cáo, chỉ cần tôi không rút đơn kiện thì Đường Nhã Tịnh cũng không thể làm gì, cho nên...”

Cố Đông Quân khẽ cười lên: "Bây giờ Chủ tịch Đường chuẩn bị làm thế nào đây? Tiếp tục tìm Đường Nhã Tịnh để Đường Nhã Tịnh thỉnh cầu tôi, nếu như tôi không nể mặt Đường Nhã Tịnh, không chịu bỏ qua cho Hình Thảo Phương thì Đường Nhã Tịnh chính là tội nhân của nhà họ Đường ông, ông liền sẽ oán trách Đường Nhã Tịnh, cảm thấy mọi thứ đều là lỗi của Đường Nhã Tịnh? Nếu như chủ tịch Đường dự định làm như thế thì tôi chỉ có thể thất vọng mà nói với chủ tịch Đường rằng ông là kẻ ỷ mạnh hϊếp yếu, thật không biết xấu hổ!"

Gương mặt già nua của Đường Tùng Bác đỏ lên: "Cậu chủ Cố, anh có ý gì? Tôi làm sao có thể là người như vậy!"

"Ừm, nếu không phải thì tốt, có điều...” Hai chân Cố Đông Quân thoải mái bắt chéo nhau, nhàn nhã mỉm cười: "Như vậy hiện tại tôi trịnh trọng báo cho chủ tịch Đường biết, Hình Thảo Phương là do tôi tố giác, dù cho là ai van xin đều vô dụng. Cho nên chủ tịch Đường không cần bỏ đi khuôn mặt già kia để cầu xin Đường Nhã Tịnh cứu Hình Thảo Phương đâu, Đường Nhã Tịnh không có năng lực lớn đến vậy, chuyện mà chính chủ tịch Đường cũng không làm được mà lại mặt dày yêu cầu một cô nhóc hơn hai mươi tuổi làm, chủ tịch Đường ép buộc người ta thế này không phải hành vi mà đàn ông chân chính nên làm, không nên đâu!"

"Anh... anh...” Đường Tùng Bác bị lời nói này của Cố Đông Quân làm cho tức giận đến sắc mặt trắng bệch, cứng họng không nói được gì.

Đã thật lâu không có ai không khách khí đối với ông ta đến mức này!

Ông ta là chủ nhân của nhà họ Đường.

Tập đoàn Đường thị là tập đoàn xếp hạng top 100 trên toàn thế giới.

Tại nước Nam Lan, nhà họ Đường lại càng là đệ nhất thế gia, được vô số người ao ước theo đuổi.

Ông ta chưa từng bị người khác chế nhạo trào phúng ngay trước mặt như thế này!

Cố Đông Quân thật khinh người quá đáng!

Nhưng… ông ta cũng không dám nói năng cứng rắn trước mặt Cố Đông Quân.

Đúng là tại nước Nam Lan, tập đoàn Đường thị là tập đoàn hàng đầu, nhưng lại vẫn không cách nào so sánh với một Tập đoàn Cố Thị còn khổng lồ hơn nhiều.

Huống chi Cố Đông Quân có bố là ông lớn có công lao hiển hách, mặc dù hiện giờ đã lùi về phía sau, nhưng dù lui lại thì vẫn không yếu thế, lực ảnh hưởng của ông ta vẫn tồn tại.

Một người có thâm niên như ông cụ Cố đối với quốc gia mà nói thì đã là nhân vật thuộc cấp bậc bảo vật quốc gia, nào có kẻ nào muốn trêu chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ?

Càng chưa nói đến chuyện bạn cũ và cấp dưới của ông cụ Cố trải khắp đất nước, bất cứ vị nào trong đó cũng có thể ở trên nhà họ Đường.

Trừ phi ông ta muốn chôn vùi nhà họ Đường thì mới dám kháng cự lại nhà họ Cố.

Càng quan trọng chính là nhà họ Cố có lý trong chuyện này còn ông ta lại không có lý.

Mặc dù ông cụ Cố quyền cao chức trọng nhưng cũng phải phân rõ phải trái.

Nếu như người sai là Cố Đông Quân thì cho dù là ông cụ Cố cũng không thể ngu ngốc mà bao che khuyết điểm.

Dù ông cụ Cố có lợi hại hơn nữa thì cũng có kẻ thù.

Chỉ cần dư luận ngả về phía nhà họ Đường thì nhà họ Đường bọn họ có thể liên hợp với kẻ thù của nhà họ Cố và đấu một trận với nhà họ Cố.

Nhưng ông ta lại không có lý.

Sau khi Cố Đông Quân báo cảnh sát thì đều tuân theo quá trình hợp pháp, cử đoàn luật sư của Tập đoàn Cố Thị đến, mọi chuyện đều chiếu theo quy trình pháp luật để làm việc, không hề có một chỗ nào để chỉ trích.

Trừ việc mặt dày mày dạn tìm Đường Nhã Tịnh để Đường Nhã Tịnh nghĩ biện pháp ra thì ông ta chẳng có biện pháp nào khác.

Nhưng ông ta làm như vậy lại bị Cố Đông Quân hung hăng chế giễu một trận.