"...” Cố Đông Quân rất xấu hổ.
Anh quay mặt lại nhìn ông cụ Cố, ánh mắt đầy oán trách và lên án.
Ông cụ Cố cũng rất xấu hổ.
Nhưng ông cụ vẫn dựng thẳng sống lưng, rất nghiêm túc e hèm một tiếng: “Con nhìn bố như vậy làm gì? Nếu không phải là quyết định sáng suốt của bố, bây giờ con có thể có một đứa con trai để ông không? Hơn nữa, còn là hai đứa, là hai đứa đấy! Con nên cảm ơn bố mới phải!"
Cố Đông Quân: "... Ha ha, con thật sự cảm ơn bố rất nhiều!"
“Cố Đông Quân, thái độ của con là thế nào!” Ông cụ Cố mạnh miệng vỗ bàn: “Nếu hồi đó con nhất quyết không chịu hẹn hò, thì bố có bực mình mà đưa con đến ngân hàng tϊиɧ ŧяùиɠ để hiến tϊиɧ ŧяùиɠ không? Nói đi nói lại, tất cả không phải là lỗi của chính con sao? Tất cả đều là lỗi của con, con còn dám trách bố sao? ”
Cố Đông Quân: "...”
Anh nào dám?
Đó là bố ruột của anh đấy!
Anh có thể làm gì?
Chịu trận thôi!
Đường Nhã Tịnh nhìn Cố Đông Quân hỏi: “Vậy... anh thật sự đã hiến tϊиɧ ŧяùиɠ cho Ngân hàng Tϊиɧ ŧяùиɠ Quốc gia, đúng không?"
Thực ra, cô cảm thấy rất khó tin.
Một người như Cố Đông Quân, vậy mà lại hiến tặng tϊиɧ ŧяùиɠ cho ngân hàng tϊиɧ ŧяùиɠ.
"Không phải tôi tự nguyện." Cố Đông Quân nhìn ra sự khó hiểu của cô, bất lực nói: "Bố tôi đã ép tôi đi hẹn hò, nhưng tôi không chịu đi. Bố tôi đã rất tức giận. Vừa hay lúc đó, một học sinh của bố tôi làm việc trong Ngân hàng Tϊиɧ ŧяùиɠ Quốc Gia. Bố tôi đã bỏ thuốc ngủ vào nước tôi uống khiến tôi ngất đi và yêu cầu học sinh của ông ấy lấy tϊиɧ ŧяùиɠ của tôi và hiến tặng cho ngân hàng Tϊиɧ ŧяùиɠ Quốc gia...”
Đường Nhã Tịnh: "...”
Cô nhìn ông cụ Cố, sau đó nhìn Cố Đông Quân đầy thông cảm.
Có một người bố như vậy, thật là... khụ khụ, rất may mắn!
Ông cụ Cố bị Đường Nhã Tịnh nhìn, mặt mũi sắp mất hết.
Ông cụ thở dài, trầm ngâm nói: "Cô gái à, không giấu gì cô, lúc đó sức khỏe của tôi không tốt, buổi tối nhắm mắt, không biết sáng hôm sau còn mở được không! Tôi chỉ có một đứa con trai là Đông Quân. Mẹ của Đông Quân đã đi sớm, tôi lại đi rồi. Trên đời này Đông Quân không còn người thân nào, xung quanh Đông Quân không có ai quan tâm chăm sóc. Nếu nó ốm đau, không vui, cũng không có người sẽ chăm sóc cho nó, đau nó, thương nó. Tôi cứ nghĩ đến đó liền vô cùng lo âu, dù có chết cũng không thể nhắm mắt...”
"Vì vậy, tôi bèn bắt nó đi hẹn hò, nghĩ rằng nếu nó cưới vợ sinh con, một ngày nào đó tôi đi rồi, sẽ có người bên cạnh nó chăm sóc, thương yêu nó...”
"Nhưng nó lại kiên quyết không đi, tôi nói thế nào cũng không đi. Tôi cũng bị nó làm phát điên, nhất thời giận quá mất khôn, đưa nó đến gặp đàn anh của nó, kêu đàn anh lấy tϊиɧ ŧяùиɠ của nó."
"Lúc đó tôi cũng không nghĩ nhiều, tôi chỉ nghĩ, nếu như ngày nào đó có người sử dụng tϊиɧ ŧяùиɠ của Đông Quân, huyết mạch của nhà họ Cố chúng ta có thể truyền lại, tôi không cần phải lo lắng nhà họ Cố chúng ta đoạn tử tuyệt tôn!"
Đường Nhã Tịnh: "...”
Phần đầu nói rất cảm động, nhưng phần sau...
Vậy ông cụ, rốt cuộc là muốn con trai ông có người thân bên thương yêu, hay là vì muốn nhà họ Cố có người nối dõi?
Ông cụ Cố nói xong cũng cảm thấy những lời nói sau đó của mình không khớp với lời đầu, ho khan một tiếng: “Mục đích chính của tôi vẫn là mong Đông Quân có thể kết hôn và sinh con, bên cạnh có người quan tâm chăm sóc, còn về nối dõi, cũng chỉ là tiện thể...”
Cố Đông Quân: "... Ha ha."
“Ha ha cái đầu nhà anh!” Ông cụ Cố giận dữ vỗ bàn trà: “Nếu không phải con ba lần bốn lượt từ chối không đi hẹn hò thì năm đó bố cần gì phải làm như vậy? Lại nói, nếu không phải vì quyết định sáng suốt của bố, bây giờ con sẽ có Minh Trung và Minh Nhiên, hai cục cưng dễ thương, hiểu chuyện sao? Con còn không lập tức cảm ơn người bố này!"
Cố Đông Quân: “Dạ, con cảm ơn bố!"
Ông cụ Cố: "... Tôi không thèm nói chuyện vớ vẩn với anh!"
Ông cụ đưa mắt nhìn Đường Nhã Tịnh: “Cô gái, chúng ta mặc kệ nó, nó giỏi nhất là chọc giận tôi, chúng ta mặc kệ nó đi, chúng ta nói chuyện của cô, cô còn trẻ, sao lại nghĩ không thông mà đi làm thụ tinh ống nghiệm?"
"Bởi vì anh họ cả của con." Chuyện đến nước này, đối với người nhà họ Cố, cô không có gì không thể nói."Tóm lại, anh họ cả của con mắc bệnh nặng, có hai cách để cứu anh ta. Một là tìm người có loại tủy phù hợp, hiến tủy cho anh ta, còn lại là máu dây rốn của bào thai. Cả nhà họ Đường không ai có tủy phù hợp với anh ta, hy vọng duy nhất là mang thai và lấy máu dây rốn, rất may là máu dây rốn của đứa trẻ phù hợp, anh họ cả con được cứu, Minh Trung và Minh Nhiên cũng vì nguyên nhân này mà đến với thế giới này."
"Không phải Hình Thảo Phương đã sinh cho Đường Tùng Bác một đứa con gái sao?" Ông cụ Cố cau mày hỏi: “Con gái của Hình Thảo Phương là chị em cùng cha khác mẹ của anh cả họ cô, còn cô chỉ là em họ dì của anh họ cả cô, nhìn thế nào, thì cũng là độ phù hợp hiến tủy của con gái Hình Thảo Phương và anh họ cả cô sẽ có khả năng thành công cao hơn. Tại sao nhà họ Đường lại để cô đi làm thụ tinh ống nghiệm? "
“Còn cần phải nói sao?” Cố Đông Quân nhếch môi: “Làm thụ tinh ống nghiệm rất đau, rất khổ cực. Hơn nữa, năm năm trước, con gái của Hình Thảo Phương cũng bằng tuổi Đường Nhã Tịnh chưa đến hai mươi tuổi, chưa lập gia đình, chưa có bạn trai, nhà họ Đường sao có thể để tiểu công chúa của nhà họ làm thụ tinh ống nghiệm được?"
Làm thụ tinh ống nghiệm rất đau đớn, rất khổ cực.
Sinh đứa bé ra sẽ trở thành mẹ đơn thân.
Có hai đứa con, còn có thể gả cho người đàn ông tốt nào?
Vì vậy, Đường Tùng Bác sao nỡ để con gái mình làm thụ tinh ống nghiệm, vì cứu con trai mình, ông ta lợi dụng ân tình ép Đường Nhã Tịnh đi làm.
Người nhà họ Đường, quả thật quá bỉ ổi!
Ông cụ Cố tức giận vỗ bàn trà: "Bỉ ổi vô liêm sỉ, một lũ súc sinh!"
“Không có gì nghiêm trọng như vậy.” Đường Nhã Tịnh cười: “Anh họ cả đối xử với con rất tốt, có thể cứu được anh họ cả con rất vui, con chưa bao giờ hối hận vì đã sinh ra Minh Trung và Minh Nhiên, Minh Trung và Minh Nhiên còn quan trọng hơn cả tính mạng con. Điều may mắn và hạnh phúc nhất trong cuộc đời con chính là sinh ra hai đứa. "
“Đó là lòng tốt của con, biết đền ơn đáp nghĩa, người nhà họ Đường cầm thú vẫn hoàn cầm thú!” Ông cụ Cố xem thường tác phong của nhà họ Đường ra vẻ đứng đắn, giả dối, cả nhà đạo đức giả!
"Bác Trai, con biết là bác trai vì con mà bất bình, đó là vì bác đứng trên góc độ của con, vì con mà suy nghĩ nên bác mới tức giận." Đường Nhã Tịnh nhìn ông cụ Cố nghiêm túc nói: “Nhưng, đứng trên góc độ của người nhà họ Đường, anh họ cả con đã từng cứu con. Nếu không có anh họ cả cứu con, vì vào năm mười tuổi con đã mất đi tôn nghiêm, khổ sở mà chết trên đường phố Dạ Vĩ. Mạnh của con là người nhà họ Đường cho, hơn nữa là họ cho một đứa đầu đường xó chợ như con một chỗ an thân, anh họ cả đối xử với con như anh trai ruột, biết con thích võ thuật và có tài năng, anh họ cả đã chi rất nhiều tiền và mời những người thầy nổi tiếng về dạy võ cho con, đồng thời cũng dạy con các kỹ năng sinh tồn khác nhau, chỉ cần có thể cứu được anh họ cả, bất kể làm gì, con đều sẵn lòng!"