Hành lý của Đường Nhã Tịnh rất đơn giản, ba cái vali, một lớn hai nhỏ.
Đường Nhã Tịnh xách hai chiếc vali một lớn một nhỏ, Đường Minh Trung kéo một chiếc vali nhỏ, hai mẹ con một trước một sau bước ra khỏi phòng ngủ.
Cố Đông Quân nhìn thấy vậy, lập tức đặt Đường Minh Nhiên xuống, bước tới, vươn tay cầm lấy chiếc vali trong tay Đường Nhã Tịnh.
Đường Nhã Tịnh né tránh tay của anh: “Tôi tự làm được."
“Tôi biết cô tự làm được.” Cố Đông Quân không cho giải thích, cầm lấy chiếc vali: “Nhưng mà, khi có đàn ông ở bên cạnh, những công việc nặng nhọc này, cô nên để cho đàn ông làm.”
Đường Nhã Tịnh: "...”
Từ nhỏ đến lớn, cô chưa bao giờ được đối xử như vậy, nên có chút không biết phải làm sao.
Đường Minh Trung nghiêm nghị nói: "Mẹ, chú Cố nói đúng. Những việc nặng nhọc này đều là những việc đàn ông phải làm. Mẹ đợi khi con lớn lên, mọi việc nặng nhọc trong nhà đều giao cho con!"
Thực tế, cậu bé muốn giúp mẹ mình cầm cả ba chiếc vali.
Nhưng mẹ cậu bé sẽ không đồng ý, nói rằng sợ cậu mệt, cậu bé sẽ không thể cao thêm được.
Cậu bé hoàn toàn đồng ý với những lời nói của Cố Đông Quân.
Những công việc nặng nhọc này nên để cho đàn ông con trai bọn họ làm.
Một người đẹp yếu đuối như mẹ cậu bé, một ngón tay cũng không nên đυ.ng vào!
Chú Cố?
Cố Đông Quân ngồi xổm xuống trước mặt bạn nhỏ Đường Minh Trung: "Minh Trung, bố là bố của con, là bố ruột của con, con nên gọi là bố chứ?"
“Hứ!” Đường Minh Trung hếch hếch cằm: “Chú chưa nuôi cháu dù chỉ một ngày mà đã muốn cháu gọi chú là bố? Trên đời làm gì có chuyện dễ dàng như vậy?”
Cậu bé nhìn chằm chằm Cố Đông Quân: "Nhưng, cháu có thể gọi chú là bố hờ, chú có đồng ý không?"
Cố Đông Quân: "...”
Cậu bé Đường Minh Nhiên cúi cái đầu nhỏ, thầm chọc chọc ngón tay út.
Ôi xong rồi.
Cậu bé vừa gọi chú Cố là bố.
Không biết anh trai biết chuyện này rồi thì có giận không?
Nhưng, cậu bé rất thích chú Cố.
Trong cảm nhận của cậu bé, bố giống như chú Cố vậy.
"Được rồi." Cố Đông Quân bất lực xoa đầu Đường Minh Trung: "Vậy xin bạn nhỏ Cố Hạo Nam cho phép bố nuôi con một thời gian. Sau khi bố vượt qua bài kiểm tra của bạn nhỏ Cố Hạo Nam, bạn nhỏ Cố Hạo Nam sẽ lại gọi bố là bố."
Bạn học Cố Hạo Nam cau mày: "Tên tôi là Đường Hạo Nam, không phải Cố Hạo Nam!"
“Tại sao lại muốn để họ Đường?” Cố Đông Quân cong môi: “Nhà họ Đường đối xử với mẹ con rất tệ, tại sao con lại muốn cùng họ với nhà họ Đường?”
Đường Minh Trung nói: "Bởi vì mẹ cháu họ Đường, cháu muốn theo họ của mẹ."
Cố Đông Quân nói: “Mẹ của con sẽ sớm không còn mang họ Đường nữa. Mẹ của con lẽ ra phải là họ Ôn.”
Đường Minh Trung mím mím môi nhỏ, liếc nhìn Đường Nhã Tịnh: "Vậy thì cháu sẽ nghe lời mẹ. Mẹ cháu đặt họ gì thì cháu họ đó."
Đường Minh Nhiên yếu ớt phụ họa: "Cháu cũng vậy."
Cố Đông Quân cười nhẹ: "Được rồi, bố biết rồi."
Nếu muốn trị được hai đứa nhỏ này, trước tiên phải đối phó với mẹ của chúng.
Anh hiểu rồi!
Anh xoa xoa cái đầu nhỏ của Đường Minh Trung, sau đó đứng lên: "Sau này chúng ta sẽ bàn bạc những chuyện này tiếp. Hiện tại, bố đưa các con về nhà."
Anh xách hai chiếc vali một lớn một nhỏ rồi dẫn đường đi trước.
Vừa bước ra khỏi khu nhà, Cố Vĩ Kỳ nhìn thấy trên tay anh xách hai chiếc vali, lập tức cầm lấy vali.
Thấy hai tay Cố Đông Quân trống rỗng, Đường Minh Nhiên quay lại nhìn anh trai mình, thấy anh trai đang nói chuyện với mẹ, không để ý đến mình, cậu bé lập tức chạy đến bên cạnh Cố Đông Quân, khẽ nắm lấy tay phải của Cố Đông Quân thì thầm: "Bố, nhà của bố cũng là nhà của con, của mẹ và anh trai con sao?"
Lòng bàn tay nhỏ bé mềm mại đập vào lòng bàn tay của Cố Đông Quân, cánh tay của Cố Đông Quân khẽ run lên.
Đôi tay nhỏ nhắn của tên nhóc mềm mềm, như thể một cái véo nhẹ cũng có thể bóp vỡ xương.
Lòng bàn tay cậu chủ Cố bất giác đổ mồ hôi, hơi hơi nắm lấy đôi tay nhỏ bé của cậu bé, không dám dùng sức, ngay cả thở cũng nhẹ đi.
Anh nhìn xuống Đường Minh Nhiên, nhìn thấy cậu bé với khuôn mặt bánh bao trắng trẻo và dịu dàng ngẩng cao đầu, nhìn anh đầy mong đợi, trái tim anh bị sự đáng yêu của cậu bé mà khẽ run lên, không nhịn được cúi người ôm cậu bé vào lòng.
Anh nhẹ nhàng hôn lên gò má non nớt của Đường Minh Nhiên, khẽ cười và giọng nói nhẹ nhàng như làn gió nhẹ: "Minh Nhiên nói đúng rồi, nhà của bố cũng là nhà của Minh Nhiên, của mẹ và anh trai. Từ nay về sau, Minh Nhiên cùng bố mẹ anh trai sẽ luôn luôn sống trong nhà của chúng ta, nhà của chúng là pháo đài của Minh Nhiên, của anh trai, của mẹ của anh ấy, ở trong nhà của chúng ta, sẽ không có ai bắt nạt Minh Nhiên, mẹ và anh trai được nữa."
“Được ạ, được ạ!” Đường Minh Nhiên vui mừng reo lên, cậu bé quay đầu nhìn anh trai mình, thấy anh trai vẫn không để ý đến mình, cậu bé nhanh chóng thơm Cố Đông Quân một cái, vòng tay ôm cổ Cố Đông Quân, kề sát bên tai Cố Đông Quân thì thầm: "Bố, con thích bố nhất, bố rất giống người bố trong mơ của con!"
Trong giấc mơ của cậu bé, bố là anh trai khi lớn lên, đẹp trai như anh trai cậu bé và cũng mạnh mẽ như anh trai vậy!
Cơ thể cậu nhóc nhỏ nhắn, mềm mại, còn có mùi thơm sữa ngọt ngào, nép mình trong vòng tay của Cố Đông Quân, trái tim Cố Đông Quân thì hoàn toàn mềm nhũn.
Anh bế cậu nhóc lên, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của cậu: "Ngoan, bố cũng thích con!"
Đường Minh Nhiên nói: "Cũng thích cả anh trai nữa!"
Cố Đông Quân bật cười: “Ừ, cũng thích anh trai."
Đường Minh Nhiên hỏi: "Còn có mẹ nữa!"
Cố Đông Quân: "...”
Đường Minh Nhiên không đợi anh đáp lại, nghiêng đầu nhỏ nghi ngờ nhìn anh: “Bố không thích mẹ sao?"
"...” Trước ánh mắt nghi ngờ và có chút bất an của cậu nhóc Cố Đông Quân đành phải thốt lên: "Cũng thích!"
Cảm giác của anh đối với Đường Nhã Tịnh rất phức tạp.
Không thể nói là thích.
Nhưng cũng không hề ghét bỏ.
Đối với anh mà nói, Đường Nhã Tịnh là một cô gái đáng để ngưỡng mộ và tôn trọng, và cũng đáng được yêu thích.
Nhưng thời gian anh và Đường Nhã Tịnh quen biết nhau quá ngắn, nếu anh nói anh thích Đường Nhã Tịnh thì cũng quá lỗ mãng và quá vô trách nhiệm.
Nhưng trước ánh mắt thấp thỏm không yên của cậu nhóc, anh thực sự không thể nói ra suy nghĩ thật của mình.
Cậu nhóc vẫn còn quá nhỏ,có rất nhiều chuyện, cậu bé vẫn chưa thể hiểu được.
Anh chỉ có thể đơn giản trực tiếp nói với cậu bé, đúng vậy, bố thích mẹ của các con, cậu nhóc mới yên tâm.
Quả nhiên, nghe anh nói anh cũng thích Đường Nhã Tịnh, cậu nhóc lập tức nở nụ cười sung sướиɠ và mãn nguyện, nụ cười bất chợt nở ra còn rực rỡ hơn cả hoa hướng dương nở rộ trước mặt trời.
Nhìn nụ cười của cậu bé, trái tim của Cố Đông Quân như được ánh nắng mặt trời bất chợt chiếu rọi, trong lòng anh ấm áp và hạnh phúc không thể nói thành lời.
Thật thần kỳ.
Cậu nhóc này dường như có một ma lực nào đó khiến anh thích cậu không thể kiềm chế, muốn cưng chiều cậu, yêu cậu, bảo vệ cậu, khiến cậu an yên vui vẻ, luôn luôn vui cười.
Chẳng lẽ đây là thiên tính phụ tử, sức mạnh của huyết thống sao?
Anh không kìm được mà lại hôn lên gò má non nớt tròn trịa của cậu nhóc, lớn tiếng nói: "Đi, bố đưa con về nhà!"