Lâm Dữ Hạc kinh ngạc nhìn Lục Nan, còn Lục Nan vẫn thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra, anh còn giơ tay lên xoa gáy cậu.
Lâm Dữ Hạc cảm thấy mình giống như một con mèo đang được anh vuốt lông.
Mưa đã nhỏ dần, trở thành cơn mưa nhỏ dai dẳng không ngừng tí ta tí tách rơi xuống mái hiên, ngấm vào trong đất mẹ. Gió không quá lạnh, Lâm Dữ Hạc cũng mặc rất dày nên không lạnh. Cậu nhìn làn mưa bụi không ngớt trước mặt, ánh mắt dần trở nên trống rỗng.
Khoảng sân yên tĩnh dần mơ hồ, trở thành một bức tranh phong cảnh tuyệt đẹp bị nước mưa ngấm nhoè màu mực. Cảnh vật quen thuộc trùng khớp với điều ẩn giấu sâu trong tiềm thức, mang theo từng đoạn ký ức đã úa vàng nhưng lại vô cùng rõ ràng quay về.
Đó là điều tưởng chừng như đã sa vào trong lãng quên nhưng được cơ thể khắc ghi từ lâu, chỉ khi thấy cảnh tượng xưa mới có thể nhớ lại.
Lâm Dữ Hạc khẽ nói: "Em nhớ... hình như khi ấy chúng ta cũng thích ngắm mưa dưới mái hiên nhà."
Tứ Xuyên mưa nhiều, mỗi lần mưa là kéo dài suốt mấy ngày liền, vậy nên mỗi khi trời nắng lên, bầu trời luôn trong trẻo giống như vừa được gột rửa.
"Khi đó, hình như ca ca còn thường đứng dưới hiên thổi kèn Harmonica." Lâm Dữ Hạc nói.
Thuở thơ ấu Lục Nan đã từng học một vài nhạc cụ, piano và đàn vĩ cầm mỗi thứ biết một chút, ba mẹ còn từng đặt làm cho anh một cây đại phong cầm, còn xây một căn phòng chuyên dụng để chứa nó. Nhưng thị trấn nhỏ hẻo lánh không có những nhạc cụ xa xỉ đó, có chăng cũng chỉ là những chiếc lá cây tiện tay ngắt xuống, hoặc là sáo gỗ được làm từ tre. Dù rằng đơn giản, nhưng bất kể là thứ gì rơi vào tay Lục Nan cũng đều sẽ phát ra âm thanh tuyệt vời.
Sau này có lần Lâm Dữ Hạc đi Thương Sơn* về, còn đặc biệt mang theo một chiếc kèn Harmonica về tặng Lục Nan.
Chiếc kèn Harmonica chỉ 25 tệ đã cùng bọn họ trải qua thật nhiều thật nhiều kỉ niệm.
Lục Nan đưa tay giúp cậu chỉnh cổ áo, giấu cần cổ trắng ngần của cậu thật kỹ càng, sau đó nói.
"Ừ, đó là vào mùa hè."
Mưa mùa đông quá lạnh, anh sẽ không đưa Lâm Dữ Hạc ra ngoài hứng gió.
"Mưa mùa hè đẹp hơn."
Ánh mắt Lâm Dữ Hạc chuyển tới cây lựu trong sân, nói nhỏ.
"Nhưng mưa nhiều quá... làm đứt cả xích đu mất rồi."
Vốn dĩ dưới tán cây lựu còn có một chiếc xích đu do chính tay ông ngoại cậu làm, hồi nhỏ Lâm Dữ Hạc không thể chạy nhảy, vậy nên chơi xích đu trở thành hoạt động cậu theo lâu nhất.
Dây của xích đu được làm bằng sợi rơm, không gây lạnh tay. Nhưng Tứ Xuyên mưa nhiều, ngôi nhà cũ này lại bị bỏ trống hơn mười năm không ai trông coi, xích đu đã bị nước mưa ăn mòn, làm đứt từ lâu.
Căn nhà cũ này toạ lạc ở đây, tưởng chừng như thời gian chẳng thể thay đổi nó, nhưng có một số vật cũ lại vẫn đang mất dần dấu tích.
Thời gian chẳng bỏ qua thứ gì.
Trên đầu Lâm Dữ Hạc bỗng ấm lên, mái tóc cậu bị người đàn ông nhẹ vuốt.
Tràn đầy ý tứ an ủi.
Lâm Dữ Hạc cười cười, nói: "Không sao, đã lâu đến vậy nhưng khi về lại vẫn có thể nhìn thấy ngôi nhà cũ này, em đã rất may mắn rồi."
Bọn họ ở lại nhà cũ một lúc lâu, mãi đến khi tạnh mưa mới quay về.
Vừa về tới biệt thự, dưới sự giám sát của người nào đó, Lâm Dữ Hạc đã phải ngâm một chậu nước nóng để xua đi cái lạnh trên người cậu.
Cậu cũng không phải cứ hứng gió sẽ bị cảm lạnh như Lục Nan lo lắng, trên thực tế, trạng thái của Lâm Dữ Hạc vẫn rất tốt, vài ngày sau đó cậu cũng đều ngủ nghỉ đúng giờ, ngủ sớm dậy sớm.
Đến ngày giỗ của mẹ, cậu dậy sớm hơn mọi ngày.
Thậm chí còn sớm hơn Lục Nan luôn dậy lúc 6 giờ.
Trời còn chưa sáng, trong phòng khá tối tăm, khi bóng đêm còn chưa hoàn toàn tản hết Lâm Dữ Hạc đã lặng lẽ rời giường.
Vốn dĩ cậu không muốn làm phiền người đàn ông đang ngủ bên cạnh, nhưn cậu vừa đặt chân xuống giường đã nghe thấy giọng nói của đối phương.
"Sao vậy?"
Lục Nan đã mở mắt, giọng anh hơn khàn khàn, nghe lại càng tràn đầy từ tính quyến rũ.
"Không có gì, anh nghỉ ngơi thêm chút nữa đi." Lâm Dữ Hạc khẽ nói: "Em đi hái ít hoa dại."
Tuy cậu nói như vậy, nhưng khi ra ngoài cửa vẫn là hai người đi cùng nhau.
Bọn họ lại đi Bạch Sơn, hai người đi lên từ con đường mòn rồi dừng lại bên cạnh rặng hoa sơn trà lớn.
Lâm Dữ Hạc chỉ hái hoa sơn trà màu trắng, mặt trời còn chưa ló dạng, sương mờ buổi sáng tinh mơ rất dày, rất nhanh đã làm ướt ngón tay, cổ tay áo và quần áo cậu.
Nhưng khi Lục Nan muốn giúp cậu, Lâm Dữ Hạc lại từ chối.
Cậu hái rất nhiều hoa sơn trà trắng, đếm sơ sơ cũng đã gần trăm bông. Hiển nhiên đây không phải lần đầu tiên Lâm Dữ Hạc làm chuyện này, động tác cậu rất thuần thục, những bông hoa đã hái xong được cậu dùng dây rơm buộc chặt lại rồi đặt vào trong giỏ, những bông hoa nhiều cánh nở rộ nổi bật lên một màu trắng bắt mắt trong buổi sáng tinh mơ ảm đạm.
Hái hoa xong, bọn họ trở về biệt thự.
Trời đã sáng, từ xa xa đã thấy một người đàn ông cao gầy đứng trước cổng biệt thự, đến gần Lâm Dữ Hạc mới nhận ra người đó.
Là Cảnh Chi.
"Sớm thế này anh tới đây có việc gì thế?" Cậu tò mò hỏi.
Cảnh Chi nhìn cậu, trong miệng còn đang ngậm điếu thuốc lá chưa châm lửa.
"Không có gì, anh dậy sớm chạy bộ, tiện đường tới đây thăm em."
Sao lại đột nhiên nhớ tới chạy bộ?
Lâm Dữ Hạc nhìn anh, rồi lại nhìn Lục Nan, phát hiện dường như Lục Nan và Cảnh Chi cũng không có ý định nói chuyện với nhau, không khỏi có chút nghi ngờ.
Có điều cậu cũng không nói gì, thế là ba người cùng nhau vào biệt thự.
Bữa sáng đã được đưa tới, đủ phần cho 3 người ăn. Lúc ăn cơm Cảnh Chi cũng không nói gì, chỉ là thỉnh thoảng lại quay sang nhìn Lâm Dữ Hạc, khiến người ta có chút khó hiểu.
Thẳng đến khi ăn sáng xong, Lâm Dữ Hạc đi chỉnh lại những bông hoa sơn trà mới nghe thấy Cảnh Chi hỏi cậu.
"Hôm nay mấy giờ em đi?" Cảnh Chi đổi thành thuốc lá điện tử không có khói, anh ta vừa hút thuốc vừa nói khiến giọng trở nên không rõ ràng: "Anh đi cùng."
Lúc này Lâm Dữ Hạc mới hiểu vì sao anh tới.
"Hãy còn sớm, không vội." Lâm Dữ Hạc nói: "Buổi trưa em mới đi."
Cảnh Chi không nói gì nữa mà chỉ ngồi ở đó, nhìn cậu sắp xếp những bông hoa sơn trà đó.
Lục Nan đi tới, đưa kéo cậu cần cho Lâm Dữ Hạc, chuôi kéo quay mặt lại với Lâm Dữ Hạc.
Đến khi Lâm Dữ Hạc nhận lấy, Lục Nan cũng ngồi xuống, anh giơ tay định chỉnh lại lá bị rũ xuống trên cành hoa sơn trà.
Nhưng lại bị Lâm Dữ Hạc ngăn cản.
"Em không sao" Cậu cười nói: "Em tự làm là được rồi."
Lục Nan không động vào nữa.
Anh nhìn Lâm Dữ Hạc lưu loát bó những bông hoa lại một cách gọn gàng.
Trước đó cũng vậy, tất cả những thứ liên quan đến ngày giỗ của mẹ, dường như Lâm Dữ Hạc đều nhất quyết tự làm một mình.
Bó hoa xong, Lâm Dữ Hạc lại thu dọn gọn gàng những thứ cậu đã chuẩn bị từ trước, đến gần trưa ba người mới ra ngoài.
Nghĩa trang cách đó không xa bởi bên này của rừng trúc vốn là vùng ngoại ô. Có điều gió hôm nay hơi lạnh, cuối cùng vẫn là Lục Nan lái xe đưa bọn họ tới nghĩa trang.
Nghĩa trang của thị trấn không lớn, cũng không có ai trông coi mà để mọi người tự do ra vào. Nhìn bao quát, nghĩa trang có chút hoang vu, thậm chí trong các kẽ hở ở trong góc tường còn có cỏ dại khô héo.
Thời tiết không đẹp lắm, tuy không mưa nhưng cũng chẳng thấy mặt trời, xung quanh còn xuất hiện một làn sương mù mỏng, tứ phìa đều tràn đầy hơi thở u ám ảm đạm, khiến người ta không khỏi thấy bức bách khó chịu.
Khi vào trong nghĩa trang, Lâm Dữ Hạc còn vấp vào cái gì đó, suýt chút nữa ngã sõng soài.
Lục Nan nhanh tay nhanh mắt vươn tay ra đỡ cậu, có điều Lâm Dữ Hạc đã tự mình đứng vững lại, còn Cảnh Chi thì cau mày nhìn mặt đất, nơi Lâm Dữ Hạc vừa đi hoàn toàn bằng phẳng, cũng không biết sao cậu lại vấp được.
Lâm Dữ Hạc lại xua tay, nói không sao: "Là do em bất cẩn."
Ánh mắt và giọng nói cậu đều không có gì khác thường, bên môi còn treo một nụ cười mỉm.
Cảnh Chi không hỏi thêm gì nữa.
Bọn họ cùng đi vào, bước tới trước bia mộ của mẹ Lâm.
Tất cả các bia mộ đều thống nhất chung một kiểu cách, chỉ có điều xung quanh bia mộ này sạch hơn nhiều so với những bia mộ khác, khi mới về Bạch Khê Lâm Dữ Hạc đã tới đây dọn dẹp một lần.
Trên bia mộ khảm một bức ảnh màu được bảo vệ bằng một lớp thuỷ tinh, vậy nên đã nhiều năm trôi qua nhưng bức tranh vẫn không hề bị phai màu. Gương mặt trong ảnh đang nở một nụ cười hiền dịu, giống như bà đang dịu dàng nhìn đứa con của mình.
Còn Lâm Dữ Hạc đã không cười nữa.
Trên mặt cậu không còn chút ý cười nào, ngay cả cảm giác ôn hoà thường ngày trên người cậu cũng hoàn toàn biệt tích, chỉ còn lại là vẻ đờ đẫn tái nhợt.
Lâm Dữ Hạc khom lưng đặt từng thứ cậu mang xuống. Hoa sơn trà được bó lại là hoa mẹ cậu thích nhất, chú mèo được bện bằng cỏ mã liên là chú mèo từng được mẹ nuôi, còn có một ít hoa quả tươi và kẹo gạo nếp mẹ cậu thích ăn.
Cảnh Chi và Lục Nan cũng đặt hoa bọn họ mang tới ở hai bên cạnh.
Nhưng chỉ có động tác của Lâm Dữ Hạc là chậm nhất.
Bờ môi cậu trở nên nhợt nhạt, nằm trên làn da vốn đã thiếu sắc tố lại càng giống như màu tuyết mùa đông nước Nam, lạnh lẽo, mỏng manh lại dễ tan biến.
Đặt hết đồ xong, Lâm Dữ Hạc cũng không đứng dậy. Cậu nửa quỳ trước bia mộ, nhìn bức ảnh của mẹ, ánh mắt trống rỗng giống như đang ngây ngẩn.
Cậu bất động hồi lâu, cuối cùng vẫn là Lục Nan ở phía sau khẽ đỡ cậu, giúp cậu đứng dậy, không tiếp tục đè lên đôi chân đã bắt đầu tê cứng run rẩy của cậu nữa.
Lục Nan khẽ nói: "Bọn tôi đi chỗ khác trước để em nói chuyện với mẹ nhé?"
Lúc này Lâm Dữ Hạc giống như vừa lấy lại tinh thần, hơi ngơ ngác: "Dạ... không cần đâu ạ."
Cậu khụt khịt mũi, nói với bia mộ.
"Mẹ, chúng con tới thăm mẹ đây, có cả Lục ca ca hồi nhỏ cũng quay lại rồi, chúng con..."
Thế nhưng giọng Lâm Dữ Hạc rất nhỏ, cậu nói mãi nói mãi rồi hoàn toàn bị gió thổi đi mất, không nghe thấy gì.
Môi cậu dường như cũng bị thổi khô khiến chúng dính lại với nhau, không thể nào cất lời được nữa.
Lục Nan đứng bên cạnh nhìn cậu, anh từng tưởng tượng ra rất nhiều khả năng, anh tưởng rằng khi dọn mộ Lâm Dữ Hạc sẽ nói chuyện với mẹ. Nhưng thực tế không phải vậy, Lâm Dữ Hạc chỉ nói vài từ rồi nghẹn lại.
Bầu không khí im lặng kéo dài thật lâu, xung quanh chỉ còn lại tiếng gió thổi.
Đối với một đứa trẻ còn quá nhỏ mà nói, cái mất của ba mẹ không phải nỗi đau có thể dễ dàng vượt qua. Nó càng giống như vết nứt xương ở bên trong, ngoài mặt không nhìn thấy, khi người khác nhìn vào chỉ thấy vẻ ngoài tươi sáng lành lặn, mà màng xương ấy lại không ngừng kêu gào đau đớn từng giây từng phút, âm thanh ấy chỉ bản thân người đó mới nghe thấy được.
Bọn chúng mất đi một đôi cánh chở che từ quá sớm, vĩnh viễn mất đi nửa sức chống đỡ cuộc đời.
Lâm Dữ Hạc đứng đó rất lâu, lâu đến mức vành tai cậu bị lạnh đỏ lên rồi lại trở thành trắng nhợt, lúc này cậu mới cử động.
Cậu khom lưng xuống đối diện với bia mộ, đầu cúi xuống thật sâu, eo cong hết cỡ, tiếp theo đó lại là hồi lâu bất động.
Mùa đông lạnh giá biến cậu trở thành một bức tượng điêu khắc.
Không biết đã qua bao lâu, rốt cuộc Lâm Dữ Hạc mới phát ra âm thanh nho nhỏ từ trong cổ họng.
Cậu nói: "Mẹ, hẹn gặp lại."
Lâm Dữ Hạc xoa mặt mình, quay người lại nói: "Đi thôi."
Cậu như thể cười với người đối diện, nhưng cơ thể đã bị lạnh cứng quá lâu, ngay cả cách cười ban đầu cũng trở nên xa lạ, cuối cùng chỉ kéo ra một vòng cung cứng nhắc.
Nhưng may là người cậu không có biểu hiện nào khác thường.
Ba người cùng nhau lên xe quay về, trên đường Cảnh Chi cứ nhìn chằm chằm Lâm Dữ Hạc, thấy cậu vẫn có thể uống nước làm ấm người, nói chuyện và trả lời một cách bình thường mới khẽ thở phào một hơi.
Khi về đến rừng trúc, xe dừng lại bên cạnh nhà cũ. Lâm Dữ Hạc muốn tới nhà cũ một chuyến trước rồi mới đi những nơi khác, đây là tập tục của quê cậu, sau khi dọn mộ quay về thì đưa người đã mất về nhà.
Bọn họ xuống xe vào nhà, Lâm Dữ Hạc cắm bông hoa sơn trà trắng còn lại duy nhất vào bình hoa.
Quan sát cậu làm xong hết thảy, Cảnh Chi mới dần yên tâm.
Tuy sắc mặt Lâm Dữ Hạc bị lạnh làm cho trở nên nhợt nhạt, nhưng trạng thái cậu vẫn coi như bình thường. Xem ra, sức khoẻ cậu năm nay quả thực tốt hơn nhiều so với mọi năm.
Sau đó bọn họ đi ra ngoài sân định quay về, khi đi qua cây lựu, Lâm Dữ Hạc bỗng ngẩng đầu nhìn cành cây trơ trọi, vươn tay ra sờ vào thân cây thô ráp.
Lục Nan ở bên cạnh hỏi cậu: "Làm sao vậy?"
Lâm Dữ Hạc không quay đầu lại mà khẽ nói.
"Không thấy xích đu đâu cả."
Thời gian trôi qua đã quá lâu, có quá nhiều vết tích đều đã biến mất. Nhưng quá khứ là không thể nào thay đổi, và từ khi xưa ấy, chiếc xích đu này không phải là làm riêng cho Lâm Dữ Hạc.
Nó vốn là chiếc xích đu ông ngoại làm cho con gái mình.
Trước khi trở thành mẹ của cậu, mẹ Lâm cũng từng là một cô bé thích ngồi xích đu.
Là cậu đã đoạt mất xích đu của mẹ, sau này mẹ đi rồi, xích đu cũng đứt theo.
Thật nhiều thật nhiều thứ đã không còn thấy nữa.
Bồn hoa trong góc sân đã biến mất, những bông hoa héo úa cũng chẳng còn, xuân tới không còn nở rộ, người mặc váy ngâm nga bài ca khoan thai tưới cây đã đi xa từ lâu lắm rồi.
Ngôi nhà cũ này là nơi Lâm Dữ Hạc và mẹ cậu sống lâu nhất, sau này cậu về thành phố đi học, được một năm thì mẹ cậu ra đi, còn cậu chẳng thể nào bắt trọn được quãng thời gian ngắn ngủi ấy.
Vậy nên thật lâu sau đó, Lâm Dữ Hạc đều chỉ có thể về đây, dựa vào những vết tích quen thuộc ấy để hồi tưởng lại.
Tưởng tượng dáng vẻ mẹ vẫn ở nơi này.
Nhưng càng ngày càng nhiều thứ dần biến mất, biến mất một cách triệt để đến vậy.
Như thể không muốn cho cậu nhớ về ngày xưa ấy.
Cảnh Chi ở bên cạnh cất lời: "Không sao, chúng ta về nhà trước..."
Anh còn chưa dứt lời đã nghe thấy giọng nói của Lục Nan.
"Ninh Ninh?"
"Em sao vậy?!"
Cảnh Chi khựng lại, anh sải bước về phía trước thì thấy Lâm Dữu Hạc đang ngẩng đầu nhìn cây lựu. Bản thân cậu hoàn toàn không ý thức được điều gì, biểu cảm trên mặt rất bình tĩnh, nhưng hơi thở của cậu đã hoàn toàn mất khống chế, sắc mặt tái nhợt, l*иg ngực không ngừng phập phồng dữ dội, trong cổ họng phát ra âm thanh nặng nề đáng sợ.
"Ninh Ninh!!"
Lớp nguỵ trang bình tĩnh và yên bình cuối cùng cũng đã bị phá vỡ, nơi miệng vết thương bị đông cứng vẫn đang rỉ máu, gạt đi lớp băng tuyết trên bề mặt, máu tươi nơi đó vẫn sẽ trào ra mạnh mẽ.
Trong sân bỗng trở nên hỗn loạn.
"Không phải bệnh hen suyễn của em ấy đã chữa khỏi từ lâu rồi sao?!"
"Thuốc! Mau lấy thuốc!!"
____________________________________
*Thương Sơn: là một ngọn núi ở Hồ Nam