Lúc Lục Nan đưa máy quay tới trước mặt Lâm Dữ Hạc cậu cũng không có phản ứng gì mà chỉ nhìn máy quay một cái rồi chuyển ánh mắt về trên người Lục Nan, ánh mắt đầy mong chờ đợi người nọ vào phòng tắm cùng cậu.
Lục Nan cầm máy quay ra hiệu với cậu, hỏi: "Em để ý sao?"
"Để ý?" Lâm Dữ Hạc hơi mở to mắt, hiện tại cậu vẫn mang vẻ mặt vô tội có chút mù mờ, ánh mắt trong vắt, lộ ra vẻ ngây thơ và thành khẩn.
Cậu lắc đầu: "Không đâu."
Nhưng chính vẻ đơn thuần tưởng chừng như vô hại này lại là đòn trí mạng, xen lẫn cùng với hương thơm của rượu mơ, đan vào nhau tạo thành một tấm lưới câu hồn đoạt phách.
Lâm Dữ Hạc rất nghiêm túc nói: "Em thấy rất được đó, có thể lưu giữ ký ức chung của chúng ta."
Ngón tay cầm máy quay của Lục Nan căng lại.
L*иg ngực anh rõ ràng đã phập phồng một cái.
Thật ra anh đã rõ từ lâu, bản chất từ trong xương cốt của Lâm Dữ Hạc chính là thích làm nũng, hồi nhỏ cậu dính người tới mức khiến người ta không thể từ chối, lớn rồi vẫn là như thế.
Ngày thường cậu có thể nói ra loại lời "ca ca chính là ý chỉ chồng" một cách thuận mồm như vậy, sau khi say lại bắt đầu càng thản nhiên hơn, một câu nói một ánh mắt thôi cũng đã có thể khiến cho lý trí người khác sụp đổ hoàn toàn, giải phóng cho con dã thú hung mãnh nhất đang bị giam cầm.
"Đi thôi."
Giọng Lục Nan khàn khàn, anh không nói nhiều nữa.
Phòng tắm đã có nước nóng sẵn, giờ đây đang lượn lờ một làn khói trắng khắp bồn tắm hình tròn to rộng. Trong không khí thoang thoảng một mùi hương ngọt ngào, là muối tắm vị lê tuyết.
Nhưng thực ra đây là làm chuyện thừa thãi, bởi Lâm Dữ Hạc còn ngọt hơn cả muối tắm.
Cậu giơ tay lên cởi chiếc áo sơ mi duy nhất còn sót lại, lộ ra làn da trắng nõn chẳng khác gì lê tuyết vừa chạm vào là có thể ra nước, sau đó cậu cúi xuống thử nhiệt độ của bồn tắm.
Động tác của Lâm Dữ Hạc rất nhẹ, tay chân cũng phối hợp rất nhịp nhàng, nhưng điều này cũng chẳng nói lên được điều gì cả, đầu óc cậu vẫn bị cồn làm cho tê liệt, nếu không cậu sẽ không cúi người xuống một cách tự nhiên thoải mái như vậy, không một chút phòng bị để lộ hoàn toàn phần lưng của mình trước người đàn ông.
Bờ mông mềm mại nhẵn mịn nối liền với đường nét bắp chân căng chặt, không rõ là bộ phận nào nguy hiểm hơn, điều duy nhất có thể xác định được chính là chúng đều trắng tới mức chói mắt, bên trên được phủ bởi một lớp ánh sáng mỏng manh, thu hút người ta tiến tới, chạm vào nó, khiến cho nó biến thành màu đỏ, đích thân để lại những dấu vết không thể xóa nhòa.
Độ ấm nước rất vừa vặn, Lâm Dữ Hạc cẩn thận men theo bậc thềm tiến vào trong bồn tắm, ngâm mình trong nước ấm, cậu phát ra một tiếng than thở đầy thỏa mãn, ngay sau đó cậu quay người lại vẫy tay với Lục Nan đang đứng bên cạnh bồn tắm.
"Ca ca."
Từ góc độ này của cậu muốn nhìn Lục Nan cần phải ngẩng đầu, sau khi ngẩng đầu lên vừa vặn đối diện với eo của Lục Nan.
Điều đáng mừng chính là, Lục tiên sinh vẫn chưa cởϊ qυầи áo, một lớp áo mỏng manh che chắn đã duy trì bầu không khí bình yên giữa hai người trong chốc lát.
Lâm Dữ Hạc không phát hiện ra có điều khác thường, cậu cúi đầu vộc lên một nắm nước, nước ấm quấn quanh lấy tay cậu rồi lại chảy xuống, làm ướt làn da tinh tế của cậu..
Bên cạnh truyền tới tiếng nước nho nhỏ, Lâm Dữ Hạc ngẩng đầu lên, chỉ thấy trên mặt nước đang xao động vài lớp sóng tròn rồi va vào cánh tay cậu, người đàn ông đã tới phía sau cậu.
Làn khói sương bốc lên, giọng nói của Lục Nan cũng giống như bị ngấm nước vậy, hàm hàm hồ hồ không rõ.
"Tắm cho đoàng hoàng." Lục Nan nói.
Lâm Dữ Hạc ngoan ngoãn gật đầu, nhưng cậu không phải là rất nghe lời. Suy nghĩ cậu không hề tập trung về bản thân mình, không bao lâu sau lại bắt đầu nghiêng đầu nhìn Lục Nan, còn nhìn một cách quang minh chính đại, bị phát hiện cũng không thèm dời mắt.
Cậu chủ động nói: "Để em giúp anh chà lưng, ca ca."
Lục Nan lại bắt chặt cổ tay của cậu, không cho cậu động chạm linh tinh: "Không cần, tắm xong thì ra sớm một chút, uống rượu xong ngâm nước quá lâu sẽ chóng mặt."
Lâm Dữ Hạc "ưm" một tiếng, không nhúc nhích nữa, chỉ dùng cánh tay khe khẽ dán lên cánh tay của người đàn ông.
Nhiệt độ cơ thể cậu khá thấp, sau khi ngâm mình trong nước nóng một lúc thì bắt đầu xuất hiện một màu hồng nhàn nhạt, có điều làn da cậu vẫn có chút lạnh.
Nhưng khi Lâm Dữ Hạc thật sự dán lên tay anh lại chỉ cảm thấy nóng bỏng, giống như có gì đó trực tiếp cháy lên vậy.
Mãi đến khi sau gáy trắng nõn của cậu bị nắm lấy, rốt cuộc Lâm Dữ Hạc mới chịu ngồi im, nghe thấy giọng nói khàn khàn của người đàn ông nói bên tai cậu:
"Ngoan nào."
Lâm Dữ Hạc gật đầu, giống hệt như một đứa nhỏ làm chuyện xấu bị người lớn bắt được.
Cậu không động đậy nữa, đổi lại là người đàn ông lại vươn tay tới, dùng vòi hoa sen giúp cậu làm ướt tóc, sau đó bôi dầu gội đầu lên.
Lục tiên sinh nói tắm đúng thật là chỉ chuyên tâm tắm rửa, tuyệt đối không phân tâm.
Lâm Dữ Hạc nhắm mắt lại hơi ngửa đầu ra sau, ngón tay thon dài của Lục Nan nhè nhẹ xoa giữa lọn tóc của cậu, động tác của người đàn ông không tính là chuyên nghiệp, thậm chí không được gọi là thành thục, nhưng nhiệt độ và lực độ của lòng bàn tay anh khiến Lâm Dữ Hạc cảm thấy rất thoải mái.
Hàng lông mi của Lâm Dữ Hạc không ngừng run rẩy, cậu sợ nước vào mắt nên không dám mở mắt. Nhưng động tác của người đàn ông rất chậm rãi ổn định, động tác cũng tỉ mỉ, không hề có một giọt nước nào bắn vào mặt cậu cả.
Chẳng bao lâu sau, bọt tắm bị rửa đi sạch sẽ, Lâm Dữ Hạc cũng mở mắt ra, dường như là được ngón tay xoa bóp quá thoải mái, ngay cả giọng nói cậu cũng dịu dàng hơn bình thường, giống như một đứa nhỏ bị vuốt cằm.
"Ca ca..."
"Ừ?" Lục Nan đặt vòi hoa sen xuống, cầm khăn tới lau mặt giúp cậu.
Lâm Dữ Hạc nhận lấy khăn tự mình lau, lộ ra một đôi mắt trong trẻo, đen trắng rõ ràng.
"Anh phải vui lên."
Lục Nan nhéo chiếc cằm ướt nhẹp của cậu: "Em mong tôi vui đến thế sao?"
"Dạ" Lâm Dữ Hạc rất nghiêm túc gật đầu: "Em phải chăm sóc anh thật tốt."
Cậu nói: "Em sẽ chịu trách nhiệm với anh."
Theo động tác lên xuống của ngón tay, Lục Nan lại nhéo cằm cậu thêm hai cái nữa.
"Được."
Trong giọng nói của anh mang theo ý cười rất nhạt.
Lục Nan tắm sạch cho cậu xong thì kéo cậu lên khỏi bồn tắm tròn, sau đố ôm cậu tới ghế nằm ở bên cạnh.
Lâm Dữ Hạc còn chưa nói xong.
Giọng cậu trầm xuống.
"Còn nữa, em muốn xin lỗi anh."
Lục Nan tùy tiện quấn một chiếc khăn tắm quanh hông, đón lấy khăn từ tay cậu giúp cậu lau khô tóc.
"Vì sao?"
Giọng của Lâm Dữ Hạc bị khăn che lấp mất một chút, nghe hơi buồn buồn.
"Xin lỗi, vì đã quên anh."
Động tác của Lục Nan dừng lại trong chốc lát, nhưng rồi lại tiếp tục ngay sau đó, mãi đến khi lau tóc cậu nửa khô rồi mới dừng lại.
Anh lấy khăn ra, một chân nửa quỳ trước mặt Lâm Dữ Hạc, vươn tay ra nắm hờ cằm của cậu sau đó hơi nhấc lên.
Viền mắt Lâm Dữ Hạc hơi đỏ, trong mắt cũng ầng ậc nước, trông có chút đáng thương.
Cồn khiến cho cậu thẳng thắn thành khẩn, cũng khiến cảm xúc của cậu càng trở nên nhạy cảm.
Lục Nan hơi dùng lực đè gáy của cậu xuống, khẽ hôn lên môi cậu một cái.
"Tôi không trách em" Lục Nan nhìn cậu, nói, "Là lỗi của tôi."
Lâm Dữ Hạc hơi mờ mịt: "Sao anh lại nói như vậy?"
"Không phải là vì em sốt cao nên mới quên mất ca ca sao?"
Lục Nan chậm rãi hít sâu một hơi, nói: "Lúc em sốt cao, vẫn chưa quên tôi."
Lâm Dữ Hạc sửng sốt: "...?"
Vốn dĩ đầu óc cậu đã không tỉnh táo lắm, bây giờ lại càng trở nên mơ hồ,
"Tôi đã từng quay lại, trèo tường tới bên cửa sổ lặng lẽ nhìn em."
Lục Nan nói.
"Lúc đó em cứ sốt cao mãi không giảm, luôn trong trạng thái hôn mê không tỉnh, dù thế nhưng em vẫn luôn mơ phải ác mộng, em khóc rồi hét lên tên của tôi, nói rằng "mau tới cứu ca ca"."
Rõ ràng là ca ca khiến cho cậu bị bệnh, nhưng cậu lại vẫn luôn một lòng nghĩ cho anh.
"Sau đó bác sĩ đổi thuốc cho em, thêm cả liều an thần mới khiến em có thể miễn cưỡng ngủ được, nhưng dù thế thì tình trạng của em vẫn luôn rất không tốt."
Lục Nan giơ tay lên, nắm lấy ngón tay đang đặt trên đầu gối của Lâm Dữ Hạc.
"Vì để khiến em có thể ngủ được yên ổn hơn, người nhà đã mang gối ôm của em tới, nhưng em nhìn thấy chữ Chuẩn ở mặt sau chiếc gối ôm thì lại bắt đầu khóc lên. Người nhà không còn cách nào khác, chỉ có thể cố gắng không cho em tiếp xúc với những đồ vật có liên quan tới tôi hết có thể."
Vậy nên sau này, dấu vết của Lục Nan mới biến mất một cách sạch sẽ như vậy.
Lục Nan cũng không thể nán lại lâu để tránh rước tai họa cho Lâm Dữ Hạc. Trước lúc không thể không rời đi, anh đã nhân lúc đêm khuya trèo tường vào trong phòng bệnh của Lâm Dữ Hạc, nắm chặt lấy ngón tay tái nhợt lạnh lẽo của cậu bé bị ác mộng làm thức tỉnh nhiều lần.
"Anh không sao."
Lục Nan nhẹ nhàng che lại tiếng hô tràn đầy kinh ngạc của cậu bé, ngắm nhìn đôi mắt sáng lên trong phút chốc của đối phương.
Chính ánh sáng xinh đẹp ấy đã trở thành ánh sáng duy nhất trong những năm tháng tối tăm dài đằng đẵng của anh sau này.
"Anh phải đi làm một bài tập rất khó."
Anh nói với Lâm Dữ Hạc.
"Phải giữ kín bí mật. Em cũng phải giấu kín những chuyện em từng thấy vào trong tim mình, bảo vệ bản thân cho thật tốt."
Thứ anh mang tới cho Lâm Dữ Hạc chỉ có máu tanh và tai họa, nhớ ra anh sẽ chẳng có chút lợi nào, mà sẽ còn có những khổ não vô tận cùng với nỗi giày vò vì không đợi được anh.
Vậy nên anh nhiều lần nhấn mạnh, ám thị với Lâm Dữ Hạc rằng, đừng nhắc tới, đừng nhớ tới, hãy trở về với cuộc sống bình thường, đừng suy nghĩ về tình cảm nữa.
"Chờ đến khi mỗi người chúng ta hoàn thành xong bài tập của riêng mình là có thể gặp lại nhau."
Lục Nan nói như vậy, nhưng trong lòng anh lại nghĩ rằng sẽ không bao giờ gặp lại nữa.
Để cậu rời thật xa khỏi sao Chổi là anh đây.
Lâm Dữ Hạc bị sốt quá nặng, vốn dĩ ý thức của trẻ con đã không được lâu, thêm cả ám thị có thể chỉ dẫn, thật ra Lục Nan cũng không chắc rằng mình có thành công hay không, nhưng sau này khi gặp lại Lâm Dữ Hạc, anh phát hiện đối phương thật sự đã hoàn toàn quên mất mình.
Anh trời sinh đã lạnh nhạt về tình cảm, rất ít khi bị xao động, nhưng khoảng khắc ấy cảm xúc lại cuồn cuộn dâng lên, phức tạp đến mức khó có thể hình dung.
Lâm Dữ Hạc quá tin tưởng anh, nhớ rõ những lời anh nói "quên anh đi, anh mới có thể hoàn thành bài tập một cách an toàn", cậu mới quên Lục Nan một cách triệt để như vậy.
Vậy nên khi Lâm Dữ Hạc xin lỗi vì chuyện này, Lục Nan bắt buộc phải giải thích rõ ràng với cậu. "Là do tôi."
Anh hôn lên đầu ngón tay Lâm Dữ Hạc.
"Em quên tôi, là bởi vì thích tôi."
Lâm Dữ Hạc im lặng một lúc lâu, sau đó mới động đậy ngón tay.
Cậu nhẹ giọng hỏi.
"Bởi vì em muốn bảo vệ anh sao?"
--
Lục Nan gật đầu: "Đúng."
Lâm Dữ Hạc lại im lặng tiếp, cậu hỏi.
"Vậy ca ca thì sao?"
Cậu hoàn toàn không có một chút bất mãn nào về việc Lục Nan tùy tiện áp đặt nguyện vọng ấy lên người mình, mà vấn đề đầu tiên cậu nghĩ tới lại là——
"Em quên mất anh, anh có buồn không?"
Có rất nhiều lúc, người quên là người hạnh phúc hơn, ngược lại người bị lãng quên lại càng đau khổ.
Lục Nan cũng thản nhiên trả lời cậu.
"Có."
"Tôi vẫn luôn nhớ em, luôn nghĩ đến em."
"Vậy nên sau này cho dù là lừa em, tôi cũng muốn kết hôn với em."
"Không hề lừa em."
Lâm Dữ Hạc nhỏ giọng nói.
Cậu say rồi, nhưng cách cậu biểu đạt lại càng trực tiếp rõ ràng hơn so với bình thường.
"Là em nói muốn cưới ca ca."
Ca ca – người bị rước về nhà - tiến tới hôn lên môi cậu.
Bọn họ rời khỏi phòng tắm quay về phòng ngủ, chỉ có một người đi dép. Lúc chuẩn bị ra ngoài, Lâm Dữ Hạc còn để ý tới một thứ đồ ở bên cạnh, cậu kéo kéo vạt áo của Lục Nan.
"Cameras còn ở đây."
Lục Nan ôm cậu tới đó để Lâm Dữ Hạc vươn tay ra lấy cameras.
Cameras bị đặt trên mặt tủ ở cạnh giường vừa vặn để ống kính đối diện với giường. Lâm Dữ Hạc được anh đặt xuống giường xong thì lắc chân, hỏi anh.
"Em không nặng sao?"
"Em quá gầy."
Lục Nan duỗi tay ra nhéo một cái vào eo Lâm Dữ Hạc, khiến cho đối phương co người trốn vào trong lòng anh.
"Bán đi theo cân sẽ lỗ tiền."
"Không lỗ."
Lâm Dữ Hạc nhỏ giọng lầm bầm.
"Ca ca, anh ôm em giống như ôm trẻ con vậy."
Lục Nan ấn cậu về lòng mình, rất kiên nhẫn nói với cậu.
"Lúc ôm em, tôi hiểu rất rõ em không phải trẻ con."
Lâm Dữ Hạc bị người đàn ông chọc cho vành tai lại bắt đầu đỏ ửng lên, ngay cả xương quai xanh cũng bắt đầu xuất hiện một màu đỏ nhạt lan rộng dần.
"Nóng quá..."
Chân cậu không động đậy được, thế là cậu cọ trên lên phía bên trên.
"Nóng quá đi."
"Nóng thì ngoan ngoãn ngủ đi."
Lục Nan tha cho cậu một cách rất dễ dàng.
Lâm Dữ Hạc lại không tự giác chút nào mà còn đập vỡ nồi đất, hỏi tới cùng.
"Ca ca không muốn làm sao?"
Lục Nan nhìn cậu, đôi đồng tử tối tăm của anh giờ đây đen như mực.
Nhân lúc Lâm Dữ Hạc say rượu, Lục Nan cũng không giấu diếm gì nữa, anh thẳng thắn nói ra suy nghĩ thật mà nếu bình thường nói ra chắc chắn sẽ dọa đến cậu.
"Muốn."
"Ngày nào cũng muốn."
Nhưng anh không thể ra tay khi Lâm Dữ Hạc không tỉnh táo, cho dù đối phương cho rằng bản thân cậu cực kỳ tỉnh táo. Điều quan trọng hơn là——
"Tôi đang đợi em muốn." Lục Nan nói.
Lâm Dữ Hạc mù mịt chớp chớp mắt.
"Em muốn?"
Lục Nan hôn lên hàng lông mi khẽ run mê hoặc lòng người của cậu. "Đợi đến khi em nảy sinh du͙© vọиɠ với tôi."
Lục Nan vừa nói vừa không ngừng vươn tay ra sấy tóc giúp cậu.
Trong làn gió ấm của máy sấy tóc không tiếng động, Lâm Dữ Hạc ngây ra một lúc lâu mới hiểu được lời này của anh.
"Ca ca, anh bá đạo thật đó."
Tóc cậu đã khô, mềm mại rũ xuống, khiến cho cậu trông càng nhỏ.
Lâm Dữ Hạc nhìn Lục Nan, nhỏ giọng lên án.
"Không chịu chịu thiệt chút nào."
Lục Nan thản nhiên: "Ừ."
Đứa nhỏ mà anh thích quá không ngoan, nếu như không bá đạo một chút thì cậu nhóc này đã chạy mất từ lâu rồi.
"Tôi chính là như vậy đó."
Lục Nan nói.
"Bây giờ em muốn kháng nghị cũng không còn cách nào đâu."
Lâm Dữ Hạc lại lắc đầu.
Biểu thị cậu không hề kháng nghị.
Cậu còn chống tay lên vai của Lục Nan sau đó ngẩng đầu, hôn lên môi của đối phương.
Sau đó cậu lại bị người đàn ông nóng bỏng ấn lại, hôn cậu một cách vừa hung vừa dữ.
Hôn xong Lâm Dữ Hạc đã hơi chóng mặt, thiếu oxi quá lâu khiến cậu mê man mất một lúc mới kịp phản ứng lại.
"A..."
Cậu chậm rì rì nói.
"To lên rồi."
Sau đó một lớp mỏng thịt mềm ở sau gáy cậu bị cắn một cái.
Trong giọng của Lục Nan tràn đầy nguy hiểm.
"Em còn không ngủ nữa là sẽ càng to đó."
Bận rộn cả một ngày, Lâm Dữ Hạc cũng rất mệt rồi, vừa nằm xuống đã buồn ngủ không mở nổi mắt, nhưng dù cậu mê man không tỉnh táo như vậy lại vẫn muốn nói chuyện với Lục Nan.
"Ca ca..."
"Ừ?"
"Có lẽ em, thích anh hơn cả trong tưởng tượng của em."
Lâm Dữ Hạc hàm hàm hồ hồ nói.
"Sau này những lúc có thể làm, em muốn giúp anh mỗi ngày..."
Giọng cậu càng ngày càng nhẹ, cuối cùng âm cuối tan biến, hóa thành vị ngọt bao phủ khắp môi răng.
Lục Nan rũ mắt nhìn cậu trai đã ngủ thϊếp đi, hơi bất lực thở dài một cái.
Chịu chọc ghẹo không chịu dập lửa.
Còn muốn chọc nốt cả phần của sau này.
Nếu không muốn nói là nhóc vô lại.
Anh cúi đầu xuống, để không quấy rầy đến người anh yêu đã ngủ say, anh chỉ đành hôn lên trên cổ áo của đối phương.
Hôn nhẹ khó có thể thỏa mãn, cuối cùng trên lớp vải mềm mại ấy còn hiện rõ một dấu răng.
Ghi nợ.
——
Sáng sớm hôm sau, Lục Nan tỉnh dậy từ rất sớm, ra ngoài cửa lấy canh giải rượu mà anh dặn đầu bếp, cùng với bữa sáng ấm bụng. --
Người đàn ông đã quen dậy sớm, có điều điều nằm ngoài dự liệu của anh là Lâm Dữ Hạc cũng tỉnh.
Mới chưa tới bảy giờ, thời gian này sớm hơn nhiều so với Lục Nan dự tính.
Lâm Dữ Hạc không giống như trước ban đêm thì làm nũng ngày hôm sau thì dính giường. Lúc Lục Nan lấy đồ về thì đã nhìn thấy đối phương đang ngồi trên giường.
Chỉ có điều phản ứng của Lâm Dữ Hạc có chút chậm chạp, ngốc ngốc, hình như đang ngẩn người, không chú ý tới Lục Nan đã tiến vào.
"Dậy rồi?" Lục Nan đi tới: "Có chỗ nào không thoải mái không?"
Lâm Dữ Hạc giống như bị dọa cho giật mình, ngón tay cậu đã rõ ràng run một cái, chút sau mới mở miệng: "Không sao... Không sao ạ."
Cậu không ngủ tiếp mà ngược lại, cậu vội vàng xuống giường tới phòng vệ sinh. Lục Nan đơn giản dọn dẹp phòng lại một chút, bên cạnh giường còn đang đặt chiếc cameras tối hôm qua. Anh cầm cameras lên kiểm tra pin, không bao lâu sau thì đột nhiên nghe thấy vang lên một cái "rầm".
--
Lục Nan quay đầu lại thì thấy Lâm Dữ Hạc đứng ở cửa nhà vệ sinh đang ôm đầu gối, mày nhăn lại, vẻ mặt như có vẻ bị đau.
"Làm sao vậy?" Anh đặt cameras xuống rồi đi tới.
"Em không sao, bất cẩn đập vào thôi." Lâm Dữ Hạc vội xua tay.
Lục Nan giúp cậu kiểm tra một lượt, xác nhận không có gì đáng ngại mới buông cậu ra.
"Nhìn đường cẩn thận."
Lâm Dữ Hạc liên tục gật đầu: "Vâng vâng."
Lục Nan quay người lại cất cameras đi, nói.
"Bữa sáng chuẩn bị xong rồi, đi ăn chút đi."
Ánh mắt Lâm Dữ Hạc từ đầu đến cuối đều dán trên người anh, có vẻ thấy người đàn ông đi về phía ngoài cửa, rốt cuộc cậu mới có thể thở phào nhẹ nhõm, vâng lời đáp theo.
"Dạ."
Cậu theo sau Lục Nan đi ra ngoài, lúc đi đến cửa phòng thì người đàn ông trước mặt đột nhiên quay đầu lại, gọi cậu một cái.
"Ninh Ninh."
Vẻ mặt Lục Nan bình tĩnh, hỏi cậu.
"Chuyện tối qua em vẫn nhớ đúng không?"
Tay Lâm Dữ Hạc run lên một cái, trực tiếp đóng sầm cửa lại ngay trước mặt người đàn ông.