Sáng sớm ngày hôm sau, còn một tiếng nữa mới đến giờ đồng hồ báo thức vang lên nhưng Lâm Dữ Hạc đã tự mình tỉnh lại rồi.
Khi cậu ngủ không được yên thường sẽ dậy rất sớm, mắt cũng còn chưa mở đã cảm nhận được cái lạnh quen thuộc từ bốn phía truyền tới.
Hai ngày trước không phải vẫn tốt sao, sao tự nhiên lại thấy lạnh nữa rồi?
Lâm Dữ Hạc mệt mỏi ngồi dậy, xoa trán nghĩ.
Rõ ràng tối hôm qua cũng ôm túi nước ấm ngủ, không khác gì so với trước đây.
Lâm Dữ Hạc sờ thấy được túi nước ấm ở bên cạnh chân mình, thoạt nhìn nó cũng chẳng có gì khác thường.
Có lẽ là do tối qua trước khi đi ngủ chưa sạc đầy điện rồi đi.
Dù sao tối hôm qua quả thật có chút vội vội vàng vàng.
Trong phòng ngủ chỉ có một mình cậu, Lâm Dữ Hạc rửa mặt xong đi ra ngoài, mới nhìn thấy Lục tiên sinh đang ngồi ở phòng khách.
Lục Nan đang dùng Ipad xem tài liệu ở bên cạnh bàn ăn, nghe thấy tiếng động thì ngẩng mắt lên nhìn cậu, không nói gì.
Bầu không khí giữa hai người có chút cứng ngắc.
Nhưng không khí này cũng không duy trì được bao lâu, bởi vì Lâm Dữ Hạc vừa đi chưa được mấy bước thì liền không nhịn được mà che miệng lại, hắt xì thật to một cái.
"Hắt xì!"
Giây phút ấy tất cả giằng co căng thẳng đều tan biến, Lục Nan nhíu mày, trực tiếp đứng dậy đi tới phía cậu.
"Cảm lạnh rồi?"
Lâm Dữ Hạc xoa xoa chóp mũi, muốn mở miệng rồi lại nhịn không được "xì" một tiếng.
Vừa rồi hắt xì, không cẩn thận tác động tới vết thương trên môi. Tuy rằng không phải nứt môi do khô giống như trước đây, nhưng vết thương sưng lên này cũng giống thế hơi đau nhức.
Cậu chỉ có thể lắc đầu, ý bảo mình không có việc gì.
Lục Nan không nghe cậu, giơ tay lên chạm vào trán cậu đo nhiệt độ cơ thể.
Nhiệt độ cơ thể coi như bình thường.
Chỉ là trong nháy mắt da thịt chạm vào nhau ấy, thân thể Lâm Dữ Hạc không tự chủ được mà hơi cương cứng lại.
Lục Nan thu tay về, không nói gì nữa.
Anh cầm tới một cái khăn lông ấm, để Lâm Dữ Hạc tự đắp lên vết thương trên môi một chút.
Lâm Dữ Hạc ngồi ở cạnh bàn ăn cầm khăn mặt chườm nóng, nhìn người đàn ông bảo dì giúp việc thay đổi bữa sáng thành vằn thắn để dễ ăn hơn.
Tay nghề của dì rất tốt, vằn thắn vừa được bưng ra mùi thơm liền lan tỏa ngào ngạt.
Không chỉ là mùi hương, vằn thắn cũng rất tươi, chỉ vị riêng nước dùng cũng đã ngon vô cùng rồi.
Khăn lông nóng được dì nhận lấy, Lâm Dữ Hạc tránh vết thương ra, ăn từng miếng nhỏ một, chợt nghe thấy Lục Nan nói.
"Tạm thời không luyện tập nữa."
Lâm Dữ Hạc ngẩng đầu.
Vẻ mặt người đàn ông vẫn lạnh lùng nghiêm nghị như mọi khi, lúc này Lâm Dữ Hạc lúc này ngồi gần lại, mới phát giác dưới mắt đối phương có bôi một màu xanh nhàn nhạt.
Chắc là do thức khuya.
Lâm Dữ Hạc nghĩ, Lục tiên sinh phải họp nhiều như thế thật sự rất khổ cực.
Lục Nan nói: "Nghỉ ngơi cho tốt, xử lý những việc khác của hôn lễ trước đã."
Lâm Dữ Hạc đương nhiên không có dị nghị gì: "Vâng."
Vì vậy dư vị lâu dài của việc luyện tập này cứ như thế bị gián đoạn, buổi tối lúc nghỉ ngơi, hai người cũng khôi phục lại hình thức chung giường như trước.
Vài ngày sau, Lâm Dữ Hạc ngủ ngon được rất nhiều, không hề thấy lạnh nữa.
Túi sưởi ấm được sạc đầy điện đúng là rất tốt, cậu nghĩ.
Mặc dù việc luyện tập hôn môi bị tạm dừng, có điều vẫn còn rất nhiều những quy trình khác cần phải chuẩn bị. Theo thời gian tới gần, công việc chuẩn bị cho hôn lễ cũng vì thế mà trở nên bận rộn hơn nhiều.
Tuy rằng hai vị tân nhân này hiện tại đều sống ở Yến Thành, nhưng hôn lễ thì lại phải tổ chức ở Hương Giang, đến lúc đó bọn họ phải xin nghỉ đặc biệt tới Hương Giang một chuyến.
Khoảng cách giữa Yến Thành và Hương Giang tương đối khả quan, hơn nữa sau khi hôn lễ kết thúc hai người lập tức sẽ trở lại Yến Thành, cũng không nán lại lâu, một chuyến đi về này chẳng qua là vì buổi hôn lễ, thật ra cũng có thể xem là khá phiền phức.
Lâm Dữ Hạc đã hiểu đại khái tình huống của Lục gia, đoán là Lục tiên sinh có lẽ không thể chống lại mệnh lệnh trong nhà. Chính cậu cũng không có ý kiến gì, chỉ cần phối hợp hoàn thành nhiệm vụ là được rồi.
Công cuộc chuẩn bị cho hôn lễ tương đối phức tạp, nghi thức lần này là do một công ty tổ chức hôn lễ của Yến Thành và một công ty của Hương Giang cùng nhau lên kế hoạch, ngoài sự trao đổi giữa hai công ty ra thì vẫn có rất nhiều việc cần được đích thân khách hàng xác nhận, bởi vậy nên có không ít đồ sẽ được gửi tới tay hai vị tân nhân.
Gần đây bản thân Lâm Dữ Hạc cũng cần mua một vài quyển sách giáo khoa chuyên nghành và tuyển tập bài tập, đều là đặt hàng online, nhưng cộng lại những thứ này, gần đây cậu nhận được không ít đồ ship.
Bởi vì buổi tối không trở về ký túc xá, tự học cũng thường là học trong thư phòng, phần lớn sách giáo khoa và tài liệu Lâm Dữ Hạc đều lấy về bên Phượng Tê Loan. Mỗi ngày đến lúc tan học, đều là tài xế giúp cậu lấy đồ ship ở trường trước, sau đó lại đón cậu về.
Ngoài đồ ship Lâm Dữ Hạc nhận được ra cũng có không ít đồ liên quan tới hôn lễ được trực tiếp gửi về Phượng Tê Loan. Mấy ngày gần đây, đồ ship lúc nào cũng chồng chất đầy nhà. Lúc dọn dẹp dì giúp việc đều sẽ bỏ tất cả đồ ship lại cùng một chỗ, chờ buổi tối Phương Mộc Sâm đến xử lý cả thể.
Buổi tối thứ sáu, Lâm Dữ Hạc trở về hơi muộn, lúc cậu về đến nhà thì Lục Nan đã đã về rồi, đang xem tài liệu trong thư phòng.
Xế chiều nay Lâm Dữ Hạc đi phòng thí nghiệm, sau khi trở về trên người vẫn mang theo loại mùi dược phẩm không tan nên liền đi tắm trước.
Trong thư phòng ngoài Lục Nan ra còn có trợ lý Phương Mộc Sâm tới giúp giải quyết công việc. Anh ta đang xử lý đồ ship, bóc lần lượt từng hộp từng hộp một, có không ít đều là bản vẽ thiết kế và sản phẩm mẫu của công ty tổ chức hôn lễ gửi cho hai người.
Phương Mộc Sâm sửa sang, phân loại xong những đồ này, lại bóc một cái đồ ship mới.
Đồ ship này là hình hộp, rất nặng, Phương Mộc Sâm đoán bên trong có lẽ là sản phẩm làm bằng giấy, nhưng khi anh ta thật sự mở hộp ra nhìn thấy đồ bên trong, tay lại vẫn là hơi run run.
Suýt chút nữa là làm xước gương mặt anh tuấn trong hộp của boss rồi.
Phương Mộc Sâm ngẩn người, lấy đồ trong hộp ra , xin chỉ thị: "Lục tổng, ngài xem cái này?"
Lục Nan vừa nâng mắt lên liền nhìn thấy một chồng tạp chí dày cộp.
Mặt bìa tạp chí là chính anh.
Chính là quyển tạp chí trước đây anh thấy Lâm Dữ Hạc chăm chú nhìn.
Quyển tạp chí này xuất hiện trong đống đồ ship này không lạ, thế nhưng số báo mẫu của tạp chí đã được giao từ lâu, cũng không nói rằng sẽ gửi thêm tới.
Mà số lượng quyển tạp chí trong hộp đồ ship này cũng không phải chỉ có một quyển, tạp chí thương nghiệp dùng đều là giấy đồng mạ vàng, rất nặng. Một chồng này có đến năm quyển, lúc ôm lên đều sẽ cảm thấy có chút tốn sức.
Phương Mộc Sâm để tạp chí xuống bàn làm việc, lật qua lật lại hộp đồ ship tìm thông tin người nhận đồ.
Trên mục người nhận đồ viết một cái tên bất ngờ: Lâm Dữ Hạc.
Anh ta nói: "Đây hình như là tạp chí Lâm thiếu mua."
Lục Nan ngừng bút, nhìn tập tạp chí dày cộp, nheo mắt lại.
Lâm Dữ Hạc đặc biệt mua tạp chí có bìa ngoài là Lục Nan, còn là một lần mua nhiều quyển như vậy.
Thoạt nhìn như là rất thích tạp chí này.
Thực sự rất khó làm cho người ta không suy nghĩ nhiều.
Thế nhưng trên mặt Lục Nan vẫn không hiện ra dao động gì.
Anh cúi đầu gửi đi một tin nhắn. Rất nhanh sau đó liền nhảy ra một thông báo, bên kia đã trả lời lại anh.
Lục Nan vừa nhìn lướt qua thì cửa thư phòng truyền đến động tĩnh.
Là Lâm Dữ Hạc.
Cửa thư phòng không đóng, Lâm Dữ Hạc bước nhanh đến, vẻ mặt mang theo chút cuống quít.
Tóc cậu vẫn còn đang ướt, trên người cũng mang theo hơi nước, giống như là vừa tắm rửa xong, mặc nhanh một chiếc áo hoodie rồi vội vàng tới đây.
Phương Mộc Sâm hỏi: "Lâm thiếu, có chuyện gì sao?"
"Có một đồ ship là của em." Lâm Dữ Hạc thở còn chưa ổn định, "Hình như là bị để chung ở đây rồi..."
Cậu lời còn chưa nói hết, liền thấy một chồng tạp chí đặt trên bàn làm việc.
Lâm Dữ Hạc đóng băng ngay lập tức.
Đã muộn rồi.
Tạp chí bị chính chủ chụp bìa ngoài thu được tại hiện trường.
Bốn phía im lặng xuống, không khí giống như đọng lại.
Phương Mộc Sâm rất thức thời lui ra ngoài trước,để lại không gian riêng cho hai người.
Lâm Dữ Hạc đứng ở cửa nghiêng người cho anh ta đi ra, để anh ta rời đi.
Nhưng ánh mắt cậu vẫn nhìn theo đối phương, vẻ mặt hơi lưỡng lự.
Biểm cảm của người trẻ tuổi vẫn luôn rất dễ hiểu, rất dễ dàng bị người khác đọc ra được.
Nếu không phải không thể đi, có lẽ cậu đã trực tiếp muốn ra ngoài cùng Phương Mộc Sâm rồi.
Cửa phòng bị Phương Mộc Sâm từ bên ngoài đóng lại, chút mơ ước ấy cũng bị cắt đứt. Lâm Dữ Hạc chỉ có thể quay lại nhìn vào bên trong, nhưng cậu vài lần mở miệng, cũng không thể nói ra cái gì.
Tạp chí đều đã bày ở trên bàn, lại còn là một chồng dày như vậy, hình như có làm thế nào cũng không thể giải thích được gì.
Lục Nan giương mắt nhìn cậu: "Lại đây."
Lâm Dữ Hạc rõ ràng hơi cứng đờ lại.
Lần trước Lục Nan gọi cậu lại như vậy, là bởi vì cậu xem video bị Lục Nan phát hiện.
Lúc đó theo lời ngài ấy đi tới, sau đó liền bị đè xuống hôn.
Có lẽ là vẫn còn bóng ma, tốc độ Lâm Dữ Hạc đi tới khá chậm chạp. Có điều lần này vẻ mặt Lục Nan rất bình tĩnh, cũng không có hành động nào khác thường.
Lục Nan đẩy chồng tạp chí về hướng Lâm Dữ Hạc, đầu ngón tay điểm nhẹ lên mặt bàn, bình tĩnh hỏi.
"Chữ lưu niệm trên mặt bìa này là do em viết?"
Cái anh nói chính là bốn chữ mạnh mẽ hữu lực bên cạnh bức ảnh của chính anh——
"Tam thập nhi lập".
Lâm Dữ Hạc ngẩn người, hiển nhiên là không nghĩ tới cái đề tài này: "... Vâng."
Cậu hơi kinh ngạc, mắt không tự chủ được mà mở to ra, giống ý như chú nai nhỏ, mặt mày sinh động mà mỹ lệ.
"Sao Lục tiên sinh lại biết ạ?"
Lục Nan nói: "Tôi hỏi chủ biên của tạp chí."
Mười ngón tay anh giao nhau, thản nhiên nói: "Chủ biên nói tác giả viết chữ lưu niệm trên mặt bìa là em, trong video có mấy chữ tiêu đề viết tay, cũng là chữ của em."
Lâm Dữ Hạc gật đầu: "Vâng."
Nghe như là rất trùng hợp rất có duyên, nhưng bởi vậy, tất cả cử chỉ của cậu cũng đều đã có đáp án.
"Cho nên đây là tạp chí mẫu bọn họ gửi cho em?"
Lục Nan hỏi.
"Ngày đó em xem video trên Ipad, cũng là đang nhìn tiêu đề của mình sao?"
Vị hôn phu cố ý mua thật nhiều quyển tạp chí do mình làm nhân vật bìa ngoài, thoạt nhìn quả nhiên là một hành động rất lãng mạn, rất khó khiến cho người ta không suy nghĩ nhiều.
Nhưng Lục Nan nghĩ lại càng nhiều.
Anh nhớ đến khoản chiết khấu dành cho sinh viên sau khi đưa thẻ ngân hàng cho cậu trước đây, cùng với lời mời được đưa ra trước cuộc triển lãm nghệ thuật bút mực trong trung tâm thương mại.
Kỳ thực đều là giống nhau.
Cho nên khi nhìn thấy những quyển tạp chí này, Lục Nan cũng bắt đầu dùng phương thức Lâm Dữ Hạc tư duy để suy nghĩ.
Mà kết quả cũng quả thực như vậy.
Giọng Lục Nan rất bình thường, không hề mạnh mẽ chút nào, nhưng Lâm Dữ Hạc nghe xong vẫn là im lặng.
Cậu muốn nói lại thôi, tựa như không biết nên trả lời như thế nào.
Lục Nan biết hiện tại đối phương có trả lời như thế nào cũng đều không tiện nói ra, anh cũng không muốn tạo cho cậu áp lực quá lớn.
"Tạp trí cứ để ở đây trước đã, lát nữa rồi cầm về sau." Anh nói, "Em đi sấy tóc trước đi."
"Trời lạnh, đừng để đầu còn ướt mà đã ra ngoài."
"Vâng."
Lâm Dữ Hạc bộ dáng thở phào nhẹ nhõm, trả lời một tiếng rồi rời đi.
Lục Nan nhìn theo đối phương đi ra ngoài.
Thẳng đến khi cửa bị đóng lại, hoàn toàn không còn thấy bóng lưng gầy ấy nữa, anh mới thu hồi ánh nhìn.
Lục Nan cúi đầu tiếp tục xử lý tài liệu, thông báo tin nhắn lại vang lên.
Là chủ biên anh nhắn tin hỏi lúc nãy.
Chủ biên nói về chuyện viết chữ lưu niệm, Lục Nan mở tin nhắn ra, tùy ý nhìn lướt qua.
(Chủ biên: Tôi vừa hỏi thiết kế, thật ra chúng tôi hợp tác cùng Lâm tiên sinh rất lâu rồi, trước đây rất nhiều chữ lưu niệm trên mặt bìa cũng là của cậu ấy viết.)
Tạp chí ngay trong tay, Lục Nan cầm lấy một quyển, ngón tay thô ráp vuốt qua mấy chữ "tam thập nhi lập".
Là Ninh Ninh viết.
Thì ra những người khác cũng đã được cùng xuất hiện với chữ của Ninh Ninh.
Anh cũng không phải duy nhất.
Thông báo tin nhắn lại nhảy lên.
Tần suất vang lên giống như mạch đập, lại giống như nhịp tim đập vậy.
(Chủ biên: Thế nhưng tạp chí bản mẫu, này vẫn là lần đầu tiên Lâm tiên sinh cần)
Ngón tay vuốt trên mặt bìa của Lục Nan ngừng lại, suýt chút nữa thì để lại trên gương mặt trên tạp trí của mình một vết xước.
(Chủ biên: Bởi vì giá thành tạp chí của chúng tôi tương đối cao, bình thường lúc hợp tác thiết kế thật ra cũng không tặng tạp chí bản mẫu, số quyển này vẫn là Lâm tiên sinh tự bỏ tiền túi ra mua.)
(Chủ biên: Lượng tiêu thụ của tạp chí kỳ này rất tốt, lượng hàng còn hiện tại rất khan hiếm, chúng tôi cũng là vì đã sớm để phần lại, mới gom đủ năm bản cho Lâm tiên sinh...)
Tin nhắn của chủ biên vẫn nhảy lên liên tục, tỉ mỉ nói rằng bìa tạp chí của Lục Nan đã mang đến lượng tiêu thụ tạp chí kỳ này nhảy vọt biết bao nhiêu, nhưng Lục Nan căn bản không có lòng nào mà chú ý nữa.
Anh đột ngột đứng dậy, lực độ mạnh đến mức khiến cho chiếc ghế xoay ở đằng sau anh cũng bị động tác của anh đẩy lùi ra đằng sau, đυ.ng mạnh vào tường. Lục Nan đi qua bàn làm việc, thậm chí bởi vì quá vội vội vàng vàng, còn làm đổ đống đồ chuẩn bị cho hôn lễ mà Phương Mộc Sâm đã sắp xếp lại.
Đây được coi là một trong những khoảnh khắc hiếm có khiến Lục Nan ba mươi tuổi vội vội vàng vàng như vậy.
Là một người đàn ông bình tĩnh đến cực điểm, khó có được mà thất thố.
Anh vài bước đã đi ra bên ngoài thư phòng.
"Ninh Ninh!"
————————————————————————
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: haizz, Lục thúc thúc của chúng ta cũng là nhà cũ bén lửa, lần đầu tiên.
Ây dà, càng viết càng lo lắng cho đêm tân hôn của Ninh Ninh.
Editor: tui không mừng hụt các chị em ạ!!!!