Lời mở đầu: đây là lần đầu tiên mình dịch truyện, cũng mới học tiếng Trung được vài tháng nên có thể hành văn không mượt mà, có thể có một vài chỗ khó hiểu hoặc không sát nghĩa, mong mọi người thông cảm.
Mình dịch vì mục đích phi lợi nhuận, vì yêu thích bộ truyện này nhưng chờ mãi chưa có dịch tiếp chương mới nên mình quyết định tự dịch luôn. Mong mọi người trân trọng.
Enjoy~~
Khí trời chuyển lạnh, sân vườn trong màu xanh trù phú dần dần lắng đọng xuống. Gió thu nổi lên, từng hàng cây bạch quả đung đưa trong gió, tràn ra từng mảnh từng mảnh màu vàng óng lộng lẫy cuộn sóng, khiến người ta có cảm giác như bức tranh khuôn viên trường bằng sơn dầu dày nặng loang lổ.
Học viện khoa Y nằm phía Đông Bắc của trường, tiếng chuông nghỉ giữa giờ reo lên, bầu không khí an tĩnh nghiêm túc trong phòng học dần biến mất , đám sinh viên tốp ba tốp năm chụm lại trò chuyện với nhau, trọng tâm câu chuyện cơ bản đều không có gì khác ngoại trừ việc sắp tiến hành kỳ thi giữa học kì.
Có người cao giọng hỏi giáo sư đang giảng bài bên cạnh bục giảng "Thưa thầy, giới hạn trọng điểm kỳ thi lần này của chúng ta là gì ạ?"
Thầy giáo cầm bình giữ nhiệt chậm rãi nhấp một ngụm trà nóng, cười đến là hòa ái: "Ngoại trừ lời mở đầu, còn lại tất cả đều là trọng điểm."
"A ——? !"
Trong phòng học nhất thời toàn là tiếng kêu rên.
Bốn người của phòng 404 ký túc xá ngồi thành một hàng , cũng thực khó có thể ức chế mà phun trào tâm tư.
"Thật là lọc chuyên ngành tốt quá mà, thi cuối kỳ hàng năm như thi đại học. Này còn chưa tới cuối kỳ đâu!"
Lão đại ký túc xá Chân Lăng than thở. Tuy rằng trong bốn người anh là lớn tuổi nhất, nhưng lớn lên khuôn mặt vẫn như con nít. Anh tùy tiện lật qua vở ghi chép của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn vo thành một nắm, quay đầu hỏi lão nhị bàn bên cạnh: "Bác Nhi, Nội Khoa 4 thi đến chương mấy vậy?"
"Lão Lưu tiết trước có nói rồi, em không nhớ rõ lắm. Lão nhị đẩy đẩy kính mắt, hướng bàn bên cạnh cầu tiếp viện, "Hạc Hạc cậu có nhớ không?"
Được xưng là máy ghi nhớ của ký túc xá, Lâm Dữ Hạc không làm mọi người thất vọng: "Chương mười ba."
"Ồ đúng." Nghe cậu nói như vậy, Chân Lăng mới miễn cưỡng nhớ lại trong ký ức rải rác, "Ngoại khoa 4 cũng thi tới chương mười ba đúng không?"
Lâm Dữ Hạc lắc đầu: "Mười lăm."
Lão nhị nhíu mày: "Thế nào lại nhiều như vậy? Tớ còn tưởng rằng mỗi môn bệnh lý mới thi tới chương mười lăm."
Lâm Dữ Hạc bật cười, trong nụ cười khổ lại hàm chứa ý tứ mua vui: "Kỳ thực, giải phẫu 3 cũng thi tới chương mười lăm."
Lão nhị: "? ? !"
Chân Lăng nắm lấy tóc, quả thực muốn sụp đổ rồi: "Vì sao lại nhiều như vậy! ! Anh ngay cả phạm vi thi còn không nhớ được, còn thi cái gì nữa!"
Lão nhị cũng nằm nhoài xuống bàn: "Tục ngữ nói thật đúng a —— sinh lý sinh hóa, tất có một vầng. Bệnh lý bệnh sinh, cửu tử nhất sinh... nản quá nản, tớ lựa chọn bỏ cuộc."
Lâm Dữ Hạc buồn cười nhìn hai người bọn họ, lắc đầu: "Đợi lát nữa tớ đem phạm vi của mười một môn sửa sang lại, gửi vào trong nhóm ký túc xá vậy."
Hai người lập tức đổi giọng, cảm động đến rơi nước mắt: "Hạc Hạc, Hạc ca! Ngài chính là ân nhân cứu mạng của ta!"
Lúc ba người đang trò chuyện, hai nữ sinh đã đi tới, trong đó một vị được xưng là Hệ Hoa nữ thần. Ở bàn của ba người dừng lại, Hệ Hoa vuốt mái tóc dài hơi xoăn xõa tung của mình, trong lúc ấy, mùi nước hoa nhàn nhạt trong veo khoan thai bay tới.
Hệ Hoa cầm trong tay hai quyển ghi nhớ đặt lên bàn, đẩy tới trước mặt Lâm Dữ Hạc. Cô nàng mím môi, khóe môi hiện ra má lúm nhợt nhạt: "Dữ Hạc, cám ơn ghi chú của cậu."
Lâm Dữ Hạc nhận lấy quyển ghi chú, cười cười: "Không có gì."
Cậu nhưng thật ra là loại người có tướng mạo rất bắt mắt, thậm chí có chút đẹp tới phong mang bức người, hơn nữa màu da rất trắng, ở trong đám người càng dễ thấy được, thoạt nhìn càng thêm khó gần.
Bất quá tính cách cậu ôn nhu, khí chất ôn nhã, mới che đậy đi lực công kích không nhỏ đến từ tướng mạo, mới khiến người ta dám vươn tay chạm vào.
Lúc này nở nụ cười,càng làm người khác khó lòng kiềm chế mà động tâm.
Hệ Hoa có chút đỏ mặt, nói xong một câu "Chữ của cậu rất đẹp", liền vội vội vàng vàng kéo bạn tốt rời đi.
Chờ hai nữ sinh nhỏ giọng cười nói đi xa, Chân Lăng ở bên cạnh xem từ đầu tới cuối quá trình lặng lẽ chọt chọt Lâm Dữ Hạc, nhịn không được nhiều chuyện: "Này Hạc Hạc, Hệ Hoa có phải có ý gì với nhóc không?"
Lâm Dữ Hạc đang tìm phạm vi kỳ thi, nghe vậy có chút mờ mịt: "Gì cơ? Không có đâu, cô ấy chỉ tới mượn em vở Khoa nhi thôi."
"Hệ Hoa nằm trong top10 mà còn cần mượn vở ghi chép?"
Chân Lăng không tin, chỉ cảm thấy Lâm Dữ Hạc không hiểu phong tình
"Mượn vở chính là kỹ xảo tán tỉnh thường dùng nhất đó a!"
Lâm Dữ Hạc cúi đầu viết chữ, chữ viết thanh dật sáng sủa. Đối với sự trêu chọc của Chân Lăng, cậu cũng không ngẩng đầu: "Vậy anh đã tán em bao nhiêu lần rồi?"
"Anh không giống vậy, anh là thẳng nam." Chân Lăng bĩu môi, còn cố ý nhấn mạnh từ "thẳng nam".
Bởi vì đồng âm của tên và khuôn măt con nít kia, Chân Lăng bị không ít người hiểu lầm tính hướng. Trước kia vài lần anh muốn nói chuyện yêu đương đều bị nữ sinh coi là khuê mật, để lại bóng ma không nhỏ, cho nên đối với loại sự tình này tương đối lưu ý, mỗi lần đều sẽ tận lực cường điệu lên.
Lâm Dữ Hạc bật cười, không để ý tới anh, tiếp tục viết.
Đề cương phạm vi vừa viết xong, cửa sau phòng học liền truyền đến một chút động tĩnh, Lâm Dữ Hạc tùy ý liếc về phía sau một cái, đối diện liền hé ra khuôn mặt mừng rỡ.
"Học trưởng! Lâm học trưởng!"
Đó là một nữ sinh gương mặt hơi lạ, hướng về phía cậu hưng phấn vẫy tay, tuy rằng giọng nói đã tận lực đè thấp xuống, nhưng vẫn khó nén được sự vui vẻ.
Lâm Dữ Hạc có chút ngoài ý muốn, vẫn là đứng dậy đi tới cửa sau. Chờ cậu trở về rồi, trong tay có thêm một cái ô cùng một túi Starbucks tản ra mùi cà phê.
Lão nhị thuận miệng hỏi: "Ai vậy?"
Lâm Dữ Hạc đem túi giấy đặt lên bàn: "Một đàn em khoá dưới, tới trả ô."
Để tỏ lòng cảm tạ, còn tặng thêm một ly cà phê.
Chân Lăng nâng cằm nhìn cậu, ý vị thâm trường "ồ~" một tiếng: "Thiếu chút nữa đã quên rồi, mượn ô hình như cũng là một phương pháp làm quen thật tốt a~"
"Không có, chỉ là ở đàn em gặp qua ở thư viện thôi." Lâm Dữ Hạc có chút bất đắc dĩ, giải thích, "Lần trước lúc đóng cửa thư viện thì trời mưa, vừa lúc Hồi Khê tới tìm em cũng mang theo ô, em liền đem ô cho em ấy mượn."
Chân Lăng cười hì hì nói: "Biết rồi, chính là lấy giúp người làm niềm vui."
"Có điều có tiếp cận cũng vô dụng, " Anh bày ra một bộ biểu tình trịnh trọng, "Người yêu của Hạc Hạc của chúng ta chính là học tập a."
Lão nhị cũng gật đầu theo: "Hạc Hạc chính là không có tâm tình yêu đương, chỉ muốn học tập. Lần trước đàn chị tới trường chúng ta tổ chức hôn lễ, ném hoa cưới bị Hạc Hạc bắt được, mọi người lúc đó không phải đều nói sao, hoa cưới này trong khoảng thời gian ngắn không truyền đi được đâu, Hạc Hạc bận rộn học hành, khẳng định không kết hôn sớm được."
Vốn dĩ chỉ là nhiều lời nói đùa, nhưng khi nghe thấy hai từ "kết hôn" này, vẻ mặt Lâm Dữ Hạc bỗng cứng đờ, nụ cười trên mặt cũng phai nhạt dần.
Đang nói chuyện, thành viên cuối cùng của ký túc xá Hồi Khê cũng trở lại. Hắn liếc mắt nhìn túi giấy trên bàn, nghi ngờ nói: "Ba người các cậu không phải nói giữa giờ không ra ngoài sao, Starbucks này ai mua?"
Lâm Dữ Hạc nói: "Đàn em lần trước mượn ô ở thư viên tặng đó." Chân Lăng và lão nhị cũng không có thói quen uống cà phê, Lâm Dữ Hạc đem túi giấy đẩy cho Hồi Khê, hỏi: "Cậu uống không?"
"Được a, cảm ơn."
Thẩm Hồi Khê biết cậu không thích uống mấy đồ đắng này, tiện tay nhận lấy.
Tiếng chuông reo lên, nghỉ giữa giờ kết thúc, giáo sư tiếp tục giảng bài, trong phòng học cũng khôi phục lại sự an tĩnh.
Lâm Dữ Hạc đang viết bài, bỗng nhiên vai bị đυ.ng nhẹ một cái.
Cậu quay đầu nhìn Thẩm Hồi Khê ngồi bên cạnh, chỉ thấy đối phương xòe bàn tay ra, có một tờ giấy hồng nhạt vừa xòe ra.
Trên tờ giấy sáng loáng chỉ có một câu——
Em thích anh.
Chân Lăng và lão nhị bên cạnh cũng phát hiện động tĩnh bên hai người, sau khi thấy rõ nội dung trên tờ giấy, bọn họ đều trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Thẩm Hồi Khê.
Cho dù vị huynh đệ này nổi danh cao phú soái, bọn họ cũng không thể ngờ được hắn lại chơi trò... kí©ɧ ŧɧí©ɧ như thế.
Chân Lăng hoàn toàn nhịn không được làm động tác tay với Hồi Khê: "Người anh em, trâu bò"
Thẩm Hồi Khê bị hai người bọn họ tưởng tượng khiến cho không biết nói gì, hắn đưa tay đem nếp gấp của tờ giấy mở ra rõ ràng, mấy chữ ở phía trước cũng lộ ra ngoài: Lâm học trưởng
Câu nói này đọc liền mạch chính là: Lâm học trưởng, em thích anh.
Trầm Hồi Khê chỉ chỉ cốc cà phê,dùng khẩu hình nói: Trong cốc rơi ra.
Hiển nhiên, chính là chữ viết tay của đàn em lúc nãy.
Cũng không phải vở kịch "Bạn cùng phòng của tôi thích bạn cùng phòng của tôi" mà bọn Chân Lăng tưởng tượng.
Thẩm Hồi Khê đem tờ giấy đặt lên bàn, dùng ngón tay dài đè xuống đẩy về phía trước, hướng Lâm Dữ Hạc ra hiệu.
Lâm Dữ Hạc nhưng lại hơi nhíu mày, lắc đầu.
Cậu không có nhận.
Thẩm Hồi Khê cho rằng Lâm Dữ Hạc thấy phiền, dù sao loại sự tình này cũng đã gặp quá nhiều lần rồi, cũng đã quen rồi, liền không đem tờ giấy đưa cho đối phương nữa mà bỏ vào trong túi cà phê.
Chờ đến tiết cuối kết thúc cũng đã là chạng vạng rồi. Thẩm Hồi Khê vươn người thư giãn vì ngồi lâu, hỏi: "Đi thôi, đi ăn cơm. Buổi tối có đi thư viện không?"
Gần tới thi giữa kỳ, bọn họ đã quen đi thư viện, Lâm Dữ Hạc ngày hôm nay lại hiếm thấy cự tuyệt.
"Không được, hôm nay có thân thích tới, tớ phải ra ngoài ăn cùng họ một bữa"
Lâm Dữ Hạc quay về ký túc xá đổi áo khoác xong liền ra ngoài. Cậu mặc một chiếc áo len dài cùng áo khoác, đeo khăn quàng cổ cùng khẩu trang, thoạt nhìn rất ấm áp.
Nhưng cũng chỉ là thoạt nhìn mà thôi.
Thu đông ở Yến Thành nhiều gió, mỗi một cơn gió đối với Lâm Dữ Hạc mà nói đều là một cực hình. Huống chi bây giờ còn là buổi tối, từ ký túc xá tới cổng trường chỉ có vài bước, tai Lâm Dữ Hạc vốn dĩ trắng nõn lại bị lạnh mà chuyển thành đỏ thẫm, đầu ngón tay trái tái nhợt như mất máu, lạnh đến phát đau.
Cậu đeo khẩu trang, nhưng cũng không thể tránh được khí lạnh xâm nhập, một trận ngứa ngáy khó có thể kìm nén lại dâng lên trong cuống họng, nhịn không được mà ho một trận.
Lâm Dữ Hạc đã ăn đủ khổ vì chuyện ho này rồi, trước khi phẫu thuật ở tuổi 18, cậu mỗi lần ho đều rất khó dừng lại. Mặc dù bây giờ tình huống chuyển tốt rất nhiều, nhưng mỗi lần bị cảm lạnh, cậu vẫn bị tức ngực và khó thở, đều ho đến không thở nổi.
Một đường đi tới trạm tàu điện ngầm, viền mắt Lâm Dữ Hạc đã nổi lên ửng đỏ. Ấm áp bên trong ngăn cách lại cái lạnh bên ngoài, lại không cách nào xua tan đi hàn ý trong cơ thể. Cậu tháo khẩu trang xuống, nắm tay để trên môi nhỏ giọng ho hai tiếng, chậm rãi hít một hơi dài.
Dì cùng xếp hàng vào ga nhìn qua cậu vài lần, nhịn không được hỏi: "Chàng trai, cháu vẫn ổn chứ?"
Lâm Dữ Hạc sinh ra có tướng mạo rất đẹp, chính là kiểu người gặp người thích, hơn nữa trời lạnh làm gương mặt không còn chút huyết sắc nào, càng khiến người khác không khỏi quan tâm. Dì nhiệt tình nhắc nhở cậu: "Trạm phục vụ tàu điện ngầm có nước nóng, cháu có thể tới đó uống chút cho ấm."
Lâm Dữ Hạc khoát tay áo một cái: "Cháu không sao."
Cậu cười cười với dì, khóe miệng cong lên khiến gương mặt phá lệ ôn nhu: "Cảm ơn dì."
Dì không nói gì nữa, ngược lại đằng sau truyền tới thanh âm của vài nữ sinh đang trò chuyện, thường lặng lẽ quay ra nhìn trộm Lâm Dữ Hạc vài lần, thỉnh thoảng còn phát ra thanh âm "Thật đẹp trai" các loại xì xào bàn tán.
Trạm dừng không nhiều lắm, thân thể còn chưa kịp ấm lên, Lâm Dữ Hạc đã đi ra tàu điện ngầm, đi ngược lại mấy trăm mét, mãi đến khi đi vào cửa hàng ấm áp, cậu mới chậm rãi thở phào.
Được nhân viên bên dưới dẫn lên lầu ba, Lâm Dữ Hạc giơ tay lên gõ cửa phòng một cái.
Bên trong phòng truyền tới một giọng nữ nghiêm túc: "Vào đi."
Cậu đẩy cửa đi vào, trong phòng là một người phụ nữ trung niên trang phục gọn gàng, bà mặc một bộ chính trang, tóc ngắn, đường nét sắc xảo, thoạt nhìn khiến người khác cảm thấy rất nghiêm túc.
Lâm Dữ Hạc kêu một tiếng: "Dì"
Nữ nhân gật đầu, khẽ nâng cằm, hướng cậu ý bảo: "Ngồi đi."
Bà ta lúc nói chuyện ngữ khí cũng không hề có chút gợn sóng, cử chỉ lại giống như cấp trên đối mặt với cấp dưới.
Lâm Dữ Hạc ngồi xuống, nhìn qua căn phòng một lần, hỏi: "Ba của con đâu ạ?"
Nữ nhân nói: "Công ty có việc, ông ấy không đến, bữa cơm hôm nay ta mời cậu"
Lâm Dữ Hạc rũ mắt, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn dì."
Mẹ kế cùng cha Lâm đã kết hôn nhiều năm, nhưng cậu đối với bà vẫn là không có sửa xưng hô.
Đối phương cũng không có đổi giọng giúp cậu.
Chỉ có hai người ăn cơm tối, bầu không khí càng thêm nặng nề, cũng càng không giống bữa cơm gia đình. Sau khi Lâm Dữ Hạc biểu thị mình ăn gì cũng được, mẹ kế liền trực tiếp gọi vài món, ngay cả thực đơn cũng không nhìn qua, rõ ràng không phải vì ăn mà đến.
Người phục vụ đưa lên hai ly cà phê trước, đợi cậu chọn món ăn xong liền rời đi, trong phòng chỉ còn lại có hai người.
Mẹ kế bấm tay gõ bàn một cái, nói:
"Lần này ta cố ý đến đây, chính là muốn tìm cậu bàn bạc một chút chuyện hôn sự với Lục đại thiếu"
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Lâm Dữ Hạc: Em còn trẻ, không vội kết hôn.
Lục Nan: Tôi sốt ruột.