Cảnh Chi lấy tay gối đầu, nhìn lên trần nhà.
"Nợ... khá nhiều đó."
"Có điều đó là chuyện lần trước, lần này có thể nói là do anh hơi bất cẩn?" Cảnh Chi xoa chóp mũi: "Mấy hôm nay anh uống không nhiều, không ngờ bệnh tình sẽ tái phát."
Lâm Dữ Hạc nhìn anh ta bằng ánh mắt không tán thành: "Người có tiền sử bệnh viêm tụy vốn phải cận trọng với việc uống rượu."
Kỳ nghỉ đông về thị trấn Bạch Khê đón Tết, Lâm Dữ Hạc còn nhắc anh ta về việc này.
"Lần sau anh sẽ chú ý." Cảnh Chi nói: "À đúng rồi, hiện tại anh đang làm việc online, chuyện anh nằm viện tạm thời em đừng nói với người khác nhé, tránh ảnh hưởng tới tiến độ công việc."
Lâm Dữ Hạc trầm mặc nhìn chằm chằm anh ta một hồi lâu, lâu tới mức Cảnh Chi bắt đầu khó hiểu.
"Sao vậy?"
Lâm Dữ Hạc hỏi: "Người khác mà anh nói là anh Phương sao?"
Nụ cười trên miệng Cảnh Chi tắt ngúm: "Sao đột nhiên em lại thông minh thế?"
Lâm Dữ Hạc không bị Cảnh Chi đánh trống lảng, cậu hỏi: "Lần đầu tiên anh phát bệnh cũng là vì anh ấy đúng không? Giữa hai người đã xảy ra chuyện gì?"
Biểu cảm trên gương mặt cậu rất nghiêm túc.
"Không phải em muốn dò la chuyện riêng tư của hai người, trước đây em không hề hỏi về vấn đề này." Lâm Dữ Hạc nói: "Nhưng em thấy có vấn đề cần giải quyết, cứ để mặc không quan tâm sẽ chỉ khiến nó càng lâu càng đau."
Còn không phải thế sao.
Cảnh Chi nghĩ thầm.
Cũng giống như triệu chứng tái phát bệnh, ngoài mặt có vẻ khỏe mạnh nhưng bên trong lại dần mục nát, không ngừng tàn phá cơ thể người bệnh.
Thấy Cảnh Chi mãi chưa thể trả lời, Lâm Dữ Hạc đang định cất lời thì nghe thấy đối phương nói.
"Anh đã nghĩ đi nghĩ lại vô số lần, tại sao khi ấy bọn anh lại chia tay, liệu có còn cơ hội cứu vãn hay không?"
Giọng Cảnh Chi rất nhẹ, ánh mắt treo mãi trên trần nhà, có vẻ đầu óc anh ta đang bay nơi phương trời nào đó.
Nhưng Lâm Dữ Hạc vẫn nghe ra được.
Câu nói này đã tốn của Cảnh Chi bao nhiêu sức lực.
Lâm Dữ Hạc biết----Cậu cũng từng suy nghĩ rất lâu chuyện của mẹ, nên có thể hiểu rõ cảm giác này.
Nếu có đáp án tốt đã không cần suy nghĩ nhiều lần như vậy.
Cuối cùng Cảnh Chi cũng chịu mở miệng.
"Giữa bọn anh vẫn luôn có vấn đề." Giọng anh ta càng ngày càng khàn đi: "Nhưng anh lại không hề nhận ra điều đó."
Thật ra năm đó khi Phương Mộc Sâm bị ép đưa tới bên cạnh Cảnh Chi, Cảnh Chi không hề có hứng thú với anh ta. Tuy rằng tải sản của nhà họ Cảnh khi đó không thể so với hào môn, nhưng cũng đứng nhất nhì khu Thương Sơn. Thành phố càng nhỏ, quan hệ giữa người với người càng thân mật, từ nhỏ Cảnh Chi đã quen với cảnh được a dua nịnh hót nên ban đầu không mấy quan tâm tới chàng trai anh tuấn yên tĩnh này.
Cũng vì được mẹ Lâm tài trợ giúp đỡ mới khiến Cảnh Chi nhớ gương mặt ấy, thỉnh thoảng anh ta sẽ tiện tay giúp đỡ, không để đối phương bị bắt nạt quá đáng.
Thế sự thay đổi khôn lường chẳng vì nguyên nhân gì cả, sau này Cảnh Chi đã hồi tưởng vô số lần cũng có chút hốt hoảng. Anh ta chỉ nhớ đó là một mùa hè rất nóng nực, ve sầu kêu râm ran khắp nơi không ngừng nghỉ, nhiệt độ ngoài trời nóng tới mức không khí cũng bốc hơi. Tuy trong phòng đang mở 2 điều hòa nhưng ánh mắt trời chiếu vào qua cửa sổ vẫn chói mắt tới mức khiến người ta chóng mặt.
Đối diện trung tâm dạy thêm là trung tâm thương mại lớn nhất thành phố, mỗi giờ nghỉ giải lao, Cảnh Chi thường vào quán Dairy Queen trong trung tâm thương mại mua kem với bạn bè. Đó là thời đại mà phần lớn các gia đình đều cảm thấy kem 2 tệ quá đắt đỏ, nhưng những học sinh trong trung tâm dạy thêm lại là khách quen của Dairy Queen.
Có những lúc Cảnh Chi và đám bạn quay lại sớm, không đạp chuông vào lớp đã vào cửa sẽ thấy trong phòng họp trống rỗng lạnh lẽo luôn có Phương Mộc Sâm ngồi một mình trong góc cúi đầu đọc sách.
Ban đầu Phương Mộc Sâm thật sự không theo kịp các bạn, ngay cả trong không khí sôi động trước khi vào học, giáo viên cho học sinh nói về sở thích của mình, cậu cũng chỉ lắp bắp được "reading book", đáp án ấy hoàn toàn khác biệt giữa một đám học sinh chỉ nói về máy bay mô hình, cưỡi ngựa, lego,... Phương Mộc Sâm còn quá nhỏ, hoàn toàn không phù hợp với trung tâm dạy thêm nhắm vào đối tượng học sinh chuẩn bị đi du học này, Cảnh Chi đoán có lẽ trước đây cậu hoàn toàn chưa được tiếp xúc với phương thức học 100% bằng tiếng Anh.
Nhưng cậu thực sự tiến bộ quá nhanh.
Phương Mộc Sâm luôn khiến Cảnh Chi nhớ tới măng tre chọc đất vươn lên trong núi rừng, mạnh mẽ mà non trẻ. Tốc độ tiến bộ của cậu khiến mọi người đều kinh ngạc, lúc mới tới, giáo viên nhìn thấy bài viết của cậu còn chỉ lắc đầu trả lại, chỉ chưa đầy một tháng, bài về nhà của Phương Mộc Sâm đã trở thành bài mẫu.
Điều này khiến Cảnh Chi không khỏi chú ý nhiều hơn tới chàng trai này. Trong tiết hè nóng nực, rát nhiều thực vật có tốc độ phát triển gần như vô lý, khi Cảnh Chi tới Dairy Queen mua kem, ma xui quỷ khiến lại mua thêm một cốc, tiện tay đặt trên góc bàn Phương Mộc Sâm.
"Lúc order mua hơi nhiều, không ăn hết."
Nhìn thấy đôi mắt yên tĩnh nọ ngẩng lên nhìn mình, Cảnh Chi day day ống hút trong miệng, hàm hồ nói.
"Cho nhóc đó."
Cảnh Chi nhìn Phương Mộc Sâm cúi đầu liếʍ chóp kem đã có dấu hiệu tan chảy, múc một thìa pho mát ngậm vào miệng. Kem vị cherry phô mai có mù hồng nhạt, đậm màu hơn một chút so với hai cánh môi ẩm ướt kia.
Nhưng lại khiến Cảnh Chi bỗng cảm thấy, cherry ngọt ngào tươi mát cũng chẳng ngon bằng một phần trăm của đôi môi kia.
Cảnh Chi cọ cựa răng nanh.
Hơi ngứa ngáy.
Có thứ gì đó, đang điên cuồng nảy nở mà anh khó có thể khống chế.
Tuy món quà đầu tiên Cảnh Chi đích thân tặng được đáp lại bằng cách Phương Mộc Sâm lịch sự hỏi tiền kem, Cảnh Chi cũng không nói gì mà nhận lấy những tờ tiền được xếp phẳng phiu cẩn thận, nhưng hai người họ vẫn nhanh chóng thành đôi.
Thanh niên khi yêu đương thường phát triển rất thanh, chẳng hề lo nghĩ, chỉ cần thích là sẽ chạy tới nắm tay.
Chẳng được vài hôm Cảnh Chi đã chuyển bàn của mình sang cạnh Phương Mộc Sâm, từ chính giữa phòng học tới góc lớp. Có lúc tan học, anh lười biếng nằm gối lên Phương Mộc Sâm ngủ. Khác với các nam sinh khác lúc nào cũng nóng nực và mồ hôi đầm đìa, trên người Phương Mộc Sâm lúc nào cũng mát mẻ, thoảng mùi xà phòng thơm rất dễ chịu.
Ôm cậu ngủ rất thoải mái, lâu dài Cảnh Chi cũng quen với mùi hương ấy, còn định hỏi nhãn hiệu để mua về xịt lên gối làm nước hoa ru ngủ. Anh hỏi Phương Mộc Sâm dùng nước hoa Amalfi hương quýt hay Bvlgari, hai loại này có mùi hương tương tự nhau nhưng không hoàn toàn giống.
Nghe thấy câu hỏi của anh, Phương Mộc Sâm rõ ràng đã khựng lại một lát, cậu không lập tức trả lời. Cảnh Chi bỗng nhớ tới mức tiền tiêu vặt nhà họ Trần có thể cho cậu, tự giác giảm đi một bậc: "Hay là Davidoff?"
Phương Mộc Sâm đáp: "Là xà phòng."
Cảnh Chi: "..."
Phương Mộc Sâm nghĩ ngợi một lát, lại nói: "Còn thêm một ít bồ kết hái từ cây trong vườn."
Sau này Cảnh Chi mới phát hiện, hỏi nước hoa chẳng có tác dụng gì, phải đặt người nằm vào gối mới được.
Những ngày tháng ấy trôi qua rất nhanh, ở độ tuổi đó yêu đương chẳng có gì là mới mẻ, nhưng sự khác biệt về hoàn cảnh gia đình và cùng một giới tính khiến hai người có chút đặc biệt. Có điều những chuyện của Cảnh Chi, giáo viên đều mắt nhắm mắt mở cho qua, bạn bè cũng sẽ không dám nói gì trước mặt anh.
Ban đầu còn có người nói bóng nói gió nhắc nhở anh về nguyên nhân Phương Mộc Sâm có thể vào lớp của họ, nhưng sau khi bị Cảnh Chi dạy dỗ cho một trận thì không còn ai dám nữa.
Cảnh Chi nổi tiếng là người rất bảo vệ bạn bè, chỉ cần bạn bè có chuyện gì anh đều ra tay giúp đỡ, với những người đã thân thiết anh lại càng đối xử khác biệt rõ rệt. Từng có người mắng Lâm Dữ Hạc là "con quỷ bệnh", lập tức người đó đã bị Cảnh Chi cầm gậy đuổi đánh suốt 3 con phố, vụ việc ầm ĩ đến mức cả thành phố đều biết, hôm sau người đó mặt mũi thâm tím bị ba mẹ dẫn tới xin lỗi nhà họ Lâm.
Mà tình cảm của Cảnh Chi với Phương Mộc Sâm và Lâm Dữ Hạc còn không giống nhau.
Không phải là sự quan tâm đơn thuần, mà lớn hơn cả là... sự chiếm hữu.
Không ngăn lại được, ngày càng muốn nhiều hơn nữa.
Hai người cùng nhau khám phá, cùng tạo ra những ký ức khó phai, cơn gió nóng như lửa đốt càn quấy suốt mùa hạ nóng nực, nhưng cũng không nóng bằng hơi thở nóng rực nơi chóp mũi và giọt mồ hôi lăn dài trên làn da hai người.
Cảnh Chi luôn cảm thấy Phương Mộc Sâm rất thơm, mùi xà phòng thơm trên cổ áo sơ mi trắng sạch sẽ chậm rãi ngấm vào xương cốt anh. Trong một vài khoảnh khắc nào đó, hương thơm ấy lại càng nồng nàn, nó mát lạnh sảng khoái nhưng lại khiến người ta loạn nhịp.
Hai người cùng nhau trải qua mùa hạ gần bốn tháng, sau đó Cảnh Chi đi du học, hai người lại yêu xa suốt một năm rưỡi.
Hai người đã trao nhau thời thanh xuân, giai đoạn thay đổi suy nghĩ trong thiếu niên và tuổi 18 trưởng thành quan trọng nhất trong cuộc đời, đã để lại vết tích sâu đậm đến mức hàng trăm năm sau cũng không thể xóa nhòa trong cuộc đời đối phương.
Nhưng thời niên thiếu không thể chỉ có niềm vui, cũng giống như không phải tất cả chuyện tình đều có được cái kết viên mãn.
Ở bên nhau lâu rồi, Cảnh Chi dần phát hiện Phương Mộc Sâm không giống với những gì anh tưởng tượng. Sự khác biệt này chia thành hai hướng, một mặt đưa Cảnh Chi chìm trong những điều nằm ngoài dự đoán càng ngày càng sâu, mặt khác khiến anh bỗng sực tỉnh trong mê muội...
Bởi vì sự hờ hững và bĩnh tĩnh đến mức lạ thường của Phương Mộc Sâm.
Tình cảm nên có dáng vẻ như thế nào, Cảnh Chi không hề cuồng vọng đến mức tự mình ra kết luận, nhưng không phải anh không thể tìm ra manh mối.
Trước giờ bất kể là yêu cầu quá đáng đến mức nào Phương Mộc Sâm cũng chưa bao giờ từ chối Cảnh Chi, cậu là một người săn sóc tới mức gần như hoàn hảo, nhưng lại không bao giờ yêu cầu bất cứ điều gì.
Cảnh Chi mua rất nhiều đồ cho Phương Mộc Sâm, hành động thanh toán không thèm nhìn giá của anh đã có từ lâu. Lần nào Cảnh Chi mua quà cho Phương Mộc Sâm, cậu không hề từ chối, nhưng sau đó đều sẽ tặng lại món quà có giá trị tương đương.
Cảnh Chi nói với cậu vài lần, lúc nổi giận vì vấn đề này cũng đã giày vò cậu suốt mấy đêm, nhưng cuối cùng khi nhìn thấy quầng thâm dưới mắt khi Phương Mộc Sâm tranh thủ chợp mắt nghỉ ngơi trong giờ ra chơi ngày hôm sau, anh vẫn là người bại trận trước.
Dù có giận đến đâu, cuối cùng cũng không nỡ.
Nhưng Cảnh Chi không hề rõ liệu Phương Mộc Sâm có cảm giác không nỡ với anh hay không--- tình yêu có cân đo đong đếm được không? Chẳng ai làm được điều đó cả. Tình yêu của Cảnh Chi vốn luôn mang theo sự chiếm hữu và bảo vệ, nhưng anh lại không hề tìm được một chút sự tương tự trên người Phương Mộc Sâm.
Cảnh Chi đã nghĩ rất nhiều lần, khó tránh khỏi sẽ nhớ tới nguyên do ban đầu Phương Mộc Sâm tiếp cận mình.
Anh cũng rất rõ mưu đồ của nhà họ Trần.
Tình yêu và nhiệm vụ, Cảnh Chi – người đã chứng kiến những tình huống tương tự vô số lần - chưa bao giờ ngờ tới sẽ có ngày mình lại không phân biệt được. Anh bắt đầu nghi ngờ bản thân, những suy nghĩ ấy khó tránh khỏi khiến anh có chút dao động, trong cơn tức giận, anh buột miệng nói Phương Mộc Sâm là khúc gỗ nhạt nhẽo, trong mắt lúc nào cũng chỉ có học, học và học.
----- Chỉ có điều không chịu chia một phần đó cho anh.
Nghe xong, gương mặt Phương Mộc Sâm tái nhợt, cậu im lặng đứng lên muốn rời đi, vốn đã thật sự hạ quyết tâm rời đi, nhưng sau đó lại bị đối phương ôm chặt cứng, giống như bị xẻ thịt móc gân, đau đến mức không đi nổi.
Hôm đó là lần đầu tiên Cảnh Chi thấy Phương Mộc Sâm thất thố, hai người cãi nhau rung trời lở đất một trần, cuối cùng Cảnh Chi nghe thấy Phương Mộc Sâm thở gấp nói với mình.
"Không phải nhiệm vụ... là vì em thích anh."
Cổ họng Cảnh Chi nghẹn lại, mọi thứ lập tức bị bỏ lại phía sau.
Anh gặm cắn bờ môi hồng hào mình vẫn hay hôn, cắn lấy Phương Mộc Sâm bày tỏ xin lỗi vì những lời vừa rồi của mình, đồng thời không ngừng lặp lại lời thích.
Cảnh Chi có thể không cần gì, chỉ muốn bảo vệ người trong lòng hiện tại.
Anh tưởng mình có thể, và sẽ làm được.
Thời gian trôi nhanh như cún con chạy ngoài đồng, năm hai rồi năm ba đại học, cuối cùng chỉ còn lại một năm cuối cùng, Cảnh Chi bắt đầu phải cân nhắc hướng đi sau khi tốt nghiệp. Kế hoạch của Cảnh Chi là về nước, tuy ở nước ngoài học thạc sỹ chỉ cần một năm, nhưng nếu anh đã muốn về nước làm việc, đương nhiên cũng nền về nước phát triển các mối quan hệ sẽ thỏa đáng hơn.
Cảnh Chi đã lên kế hoạch xong xuôi, nhưng không ngờ lại bị ba mẹ phản đối mãnh liệt. Nhà họ Cảnh sớm đã mở rộng quy mô kinh doanh ra nước ngoài, vài năm gần đây lại có ý định định cư ra nước ngoài, đương nhiên sẽ không để con trai vì tình yêu để ảnh hưởng tới kế hoạch trong tương lai.
Ba Cảnh trực tiếp tìm một nữ du học sinh cùng trường, muốn giới thiệu cho Cảnh Chi làm bạn gái, ngữ khí rất cứng rắn muốn khiến anh từ bỏ ý định.
"Hai năm nay con ăn chơi chắc cũng đủ rồi chứ?"
Cảnh Chi còn cứng rắn hơn ba mình.
"Không thể nào."
Gần đến tháng 5, Cảnh Chi đã chuẩn bị kết thúc chương trình học. Anh an ủi người yêu, hứa hẹn sẽ tự giải quyết, sau đó nhân thời gian trống giữa ngày thi của hai môn, bay hàng nghìn cây số về nước.
Mang theo kế hoạch chi tiết đã in thành cuốn, cùng với bản thảo chuẩn bị sẵn, Cảnh Chi định trực tiếp gặp cha mẹ để giải quyết vấn đề này.
Cũng tiện đường tới thăm Phương Mộc Sâm đang sắp thi đại học.
Nhưng dù thế nào Cảnh Chi cũng không ngờ được, anh vất vả vượt qua hàng nghìn cây số, thứ đợi anh lại chỉ là một câu nói ngắn gọn "chia tay".
"Chúng ta chia tay đi."
Tính tình Cảnh Chi vốn nóng nảy, dễ tức giận, lúc tức giận cũng sẽ buột miệng nói sai, nhưng dù thế nào anh cũng chưa từng một lần nhắc tới hai chữ chia tay.
Lời cất ra đâu phải không có trọng lượng.
Sao cậu có thể dễ dàng nói ra đến thế?
Những phiền muộn, mệt mỏi, bất an như tàn lá bụi mùn chất chồng thành đống, cuối cùng phân hủy thành sự bất mãn không thể giải tỏa. Nỗi nghi ngờ từng được chính tay anh cắt đứt giờ lại nảy rễ đâm lên, cao lớn đến mức không thể lay chuyển.
Phương Mộc Sâm thật sự thích anh sao?
Tháng 5, Tứ Xuyên đã vào hạ, không khí oi bức khô khan khiến toàn thân Cảnh Chi như bị đâm chích, đau đớn từng đợt. Qua làn máu tươi nhuốm đỏ tầm nhìn, anh nhìn Phương Mộc Sâm đang im lặng.
Người con trai ấy cúi đầu, trong suốt hai tiếng đồng hồ, đối diện với sự ngạc nhiên, nghi ngờ cùng những câu hỏi chất vấn lặp đi lặp lại của Cảnh Chi, câu trả lời của cậu mãi chỉ có một "em không muốn yêu nữa". Chỉ khi nghe điện thọai của bạn bè, cậu mới trả lời lưu loát.
"Ừ, đề thi mô phỏng lần 2 tớ để trong kẹp đề vật lý..."
Cảnh Chi bỗng nghĩ, có lẽ bản thân anh thật sự nghĩ lầm rồi, yêu đương sao có thể quan trọng bằng tiền đồ.
Vậy nên trong lòng Phương Mộc Sâm, anh vĩnh viễn không bằng học tập.
Là anh đã làm chậm trễ đối phương.
"Vậy thì chia tay đi."
Cảnh Chi đã không còn nhớ khi nói câu này, ngữ khí của anh như thế nào, thậm chí không nhớ có nói hoàn chỉnh hay không. Nói xong anh lập tức đứng lên rời đi, dưới ánh mặt trời chói chang, anh tới thùng rác bên đường rồi dừng lại.
Mùi hôi trong thùng tác tỏa ra khiến người ta muốn ói mửa, nhưng Cảnh Chi mặt không biểu cảm xé rách từng tờ từng tờ kế hoạch, vứt vào trong.
Sau đó anh giơ tay vẫy một chiếc xe, trực tiếp quay lại sân bay,
Mùa hạ lại tới rồi.
Bọn họ cũng đã chia tay rồi.
Nghe Cảnh Chi kể sơ qua, Lâm Dữ Hạc nhăn mày trầm mặc một lúc.
Cảnh Chi biết trong thời gian ngắn như thế cậu chưa thể tiêu hóa nhiều tin tức tình cảm như vậy, ngay cả chính bản thân Cảnh Chi cũng phải suy nghĩ suốt nhiều năm trời mới hiểu ra.
"Lúc đó anh còn trẻ quá nên không hiểu."
Anh ta giơ tay xoa sống mũi, nói.
"Anh không biết cậu ấy đã chịu đựng những gì, chỉ mới tới gần anh đã tiêu tốn nhiều sức lực của cậu ấy đến thế. Vốn dĩ vòng giao thiệp của bọn anh không giống nhau, trước đây cậu ấy đã bị bài trừ, mỉa mai rất nhiều, cậu ấy rất không thích những môi trường như thế, nhưng ở bên ạnh, ngày nào cậu ấy cũng gặp phải những người đó."
Tình yêu có thể vượt qua cách biệt về hoàn cảnh gia đình, nhưng cũng bắt buộc phải chịu những thử thách nó mang lại. Cảnh Chi lớn lên trong môi trường được nâng niu bảo vệ, không ai dám đối xử không khách khí với anh, nhưng Phương Mộc Sâm không có được đãi ngộ như thế.
Nịnh nọt, hùa theo người khác. Phương Mộc Sâm phải đối diện với những ác ý gấp trăm lần những gì cậu từng chịu đựng, điều khiến người khác đau lòng nhất là, thậm chí cậu còn không thể phản bác.
Bởi vì mục đích ban đầu tiếp cận anh thật sự không đơn thuần.
"Điều anh nghĩ tới nhiều nhất là, là cậu ấy chưa từng thích anh, nhưng kỳ nghỉ hè một năm đó anh về nước, có lần tâm trạng không tốt nên uống nhiều, lỡ gọi cho cậu ấy... và cậu ấy vẫn bắt máy."
Lần đó Cảnh Chi bị người khác gài bẫy, người ngoài đồn thổi anh đã trở về trạng thái độc thân, rượu lại bị người khác hạ thuốc, nên có người to gan muốn hẹn anh. Khi Cảnh Chi phát giác ra điều bất thường thì đã muộn, anh cố gắng giữ lý trí nhập một dãy số... lại có lẽ lúc đó anh đã hoàn toàn say nên mới gọi cho Phương Mộc Sâm.
Mà Phương Mộc Sâm cũng thật sự tới đón anh.
Trong quán bar chen chúc người, dưới ánh sáng mờ ảo và tiếng hát ầm ĩ của ca sỹ trên sân khấu, đối diện với đám người ngang ngược không chịu thả người, Phương Mộc Sâm chỉ bình tĩnh nói một câu.
"Tôi là bạn trai anh ấy."
Chuyện Cảnh Chi chia tay đã được đồn rất lâu nhưng không một ai dám chắc chắn, dù sao trước giờ Cảnh Chi đều không tỏ thái độ gì, bạn bè hỏi tới anh cũng chỉ ngậm chặt miệng không nhắc tới.
Lời của Phương Mộc Sâm lập tức khiến đám người đó chấn động, tất cả đều biết Cảnh Chi luôn bảo vệ người của mình, lại càng rõ Cảnh Chi có thể gây chuyện tới mức nào vì người yêu này.
Vậy nên cuối cùng không ai dám ngăn bọn họ.
Phương Mộc Sâm một mình vác anh lên vai, đưa Cảnh Chỉ đã say tới mức không mở nổi mắt nhưng lại sống chết nắm chặt mình không chịu buông tay ra về.
"Đêm đó anh say mèm, lúc cậu ấy đến đã không còn tỉnh táo nữa, chỉ biết mình ôm chặt cậu ấy không buông tay. Đêm đó anh mới biết, cậu ấy thích anh tới nhường nào."
Ký ức đêm đó bị cồn làm cho trở nên mơ hồi, thứ duy nhất anh có thể nhớ đến là giọng nói đè nén nỗi đau, lặp đi lặp lại cảm xúc đã bị che giấu bấy lâu.
"Em thích anh."
Cảnh Chi nắm chặt ngón tay, nhìn lòng bàn tay trống rỗng của mình, nói.
"Hôm sau khi anh tỉnh lại cậu ấy đã đi mất rồi. Sau đó, bọn anh thật sự chia tay."
Lâm Dữ Hạc nghe xong thì hơi nghi hoặc, tại sao đã xác nhận được tấm lòng của đối phương nhưng vẫn chia tay?
Cậu hỏi: "Sau đó anh có đi tìm anh Phương không?"
Cảnh Chi nói: "Anh tới tìm cậu ấy rất nhiều lần."
Đêm say rượu ấy hoàn toàn thay đổi suy nghĩ của Cảnh Chi, anh quyết tâm theo đuổi Phương Mộc Sâm một lần nữa, hạ quyết tâm loại bỏ tất cả những chướng ngại giữa hai người.
Nhưng khi thật sự bắt tay vào thực hiện, Cảnh Chi mới phát hiện, vào thực tế rất khó khăn, đâu phải cứ có một cuốn kế hoạch in sẵn bo viền là có thể giải quyết được.
Chung quy Cảnh Chi vẫn còn quá trẻ, 20 năm trước cuộc đời anh vẫn luôn thuận lợi, anh được gia đình che chở, lúc này mới phát hiện muốn phản kháng ba mẹ khó đến mức nào.
Đừng nói đến việc thuyết phục ba mẹ đồng ý cho anh kết hôn đồng tính, ngay cả việc giúp đỡ nhà họ Trần mà không cần mượn thế lực của ba mẹ cũng khó như hái sao trên trời.
Khoảng thời gian đó, lần đầu tiên Cảnh Chi xã giao nhiều đến thế, anh vùi đầu vào công việc, tham gia đủ loại tiệc rượu như thể không màng mạng sống, chỉ vì để những người nghe ý tứ của ba mẹ Cảnh đừng làm khó dễ nhà họ Trần nữa, bù đắp lại sự sự hỗ trợ vốn nên dành cho nhà họ Trần vì Phương Mộc Sâm từ lâu.
Lúc này Cảnh Chi mới nhớ ra, ban đầu Phương Mộc Sâm bị nhà họ Trần đưa đến bên mình với danh nghĩa tạo dựng mối quan hệ, nhưng hai năm dài như thế, Phương Mộc Sâm lại không hề yêu cầu anh bất cứ điều gì.
Dù là vì nhà họ Trần hay vì chính bản thân cậu.
Những bữa tiệc có mục đích không còn giống tiệc rượu trước đây Cảnh Chi được mời tham dự nữa. Nỗi khổ thân bất do kỷ không thể nói ra, cả cồn rượu cũng khiến Cảnh Chi nhớ tới đêm đó ở quán bar.
Sau này Cảnh Chi không còn phân biệt nổi là vì xã giao hay nghiện rượu, kết cục cuối cùng chính là anh mắc chứng viêm tụy cấp tính do uống rượu quá nhiều.
Lúc đó tuy Cảnh Chi đã xử lý công việc gần như thỏa đáng, nhưng quan hệ giữa anh và người nhà vẫn rất căng thẳng. Ba con Cảnh Chi tính tình nóng nảy y hệt nhau, thậm chí ông còn chỉ thẳng tay vào mặt anh đòi cắt đứt quan hệ ba con, mãi đến khi Cảnh Chi nhập viện vì bệnh, rốt cuộc ba Cảnh mới thay đổi ngữ khí, không còn cứng rắn như vậy nữa.
"Lúc đó, anh cảm thấy mình đã giải quyết được chuyện giữa nhà họ Trần và nhà anh, cuối cùng anh cũng có niềm tin tìm cậu ấy để quay lại. Đó là lần đầu tiên anh tới tìm cậu ấy để nói."
Cảnh Chi nói: "Cậu ấy không gặp anh."
"Cậu ấy gần như... không còn muốn yêu đương gì nữa" Cảnh Chi nghĩ một hồi mới nói.
"Sau đó bắt đầu vào sinh viên năm nhất, khi muốn tìm cậu ấy anh không hề nói ra, định im lặng tới đó, trực tiếp chặn cậu ấy lại."
Kết quả Cảnh Chi thật sự nhìn thấy Phương Mộc Sâm đi cùng bạn học trong sân trường. Khoảng cách rất xa, Cảnh Chi không nghe rõ hai người nói gì, chỉ thấy Phương Mộc Sâm nở nụ cười rực rỡ.
Tháng 9, mùa hè đã gần kết thúc. Trong cơn gió mùa hạ, chàng trai mặc quần bò và sơ mi trắng trông rất thoải mái, vui vẻ lại chói mắt.
Hoàn toàn khác so với dáng vẻ trầm mặc trên tiệc rượu, bị lạnh nhạt, bị bài trừ trong trung tâm dạy thêm năm đó.
"Vốn dĩ cậu ấy nên tỏa sáng, có thể thu hút mọi ánh nhìn.... Nếu không phải ở bên anh, bị áp chế."
Lần đầu tiên suy nghĩ muốn quay lại của Cảnh Chi bị dao động.
"Sau đó anh lại tới vài lần, đều không nói với cậu ấy. Có điều Tiểu Sâm rất nhạy bén, cậu ấy cũng phát hiện ra."
"Sau đó, anh cũng không còn tới tìm cậu ấy nữa."
Lâm Dữ Hạc thở dài một cái, tiêu hóa câu chuyện phức tạp này vẫn có chút khó khăn đối với cậu, cậu hỏi: "Vậy lần này thì sao? Sao giờ anh lại quyết tâm theo đuổi anh Phương?"
"Một mặt là phía ba mẹ anh đã hoàn toàn đồng ý."
Cảnh Chi nói rất thản nhiên, Lâm Dữ Hạc lại hiểu rõ hoàn toàn đồng ý không dễ dàng như vậy. Tuy năm đó cậu còn nhỏ, không biết chuyện của Cảnh Chi và Phương Mộc Sâm, nhưng vài năm trước, quan hệ giữa Cảnh Chi và ba Cảnh tương đối căng thẳng, dù về nước ăn Tết Cảnh Chi cũng chỉ tới tìm Lâm Dữ Hạc, không chịu về nhà.
Mãi đến mấy năm gần đây, ba Cảnh bệnh một trận nặng, trong 10 ngày nhận được 3 thông báo về bệnh hiểm nghèo, dạo một vòng bên bờ vực giữa sự sống và cái chết. Cảnh Chi bôn ba khắp nơi tìm phương án chữa trị tốt nhất cho ông, trong thời gian được chăm sóc chữa trị ở nước ngoài, hai ba con mới chậm rãi hiểu nhau hơn.
Mà người kiên quyết phản đối năm đó, hiện tại lại chủ động hỏi tiến độ của Cảnh Chi với tình đầu. Lâm Dữ Hạc thật sự rất khó tưởng tượng Cảnh Chi đã phải làm những gì để có được sự chuyển biến này.
Có điều đối với chuyện này, Cảnh Chi cũng chỉ nhắc một câu rồi chuyển chủ đề.
"Mặt khác... em còn nhớ hôm cậu ấy nói đi xem mắt không?"
Lâm Dữ Hạc gật đầu: "Có nhớ."
Hôm đó Cảnh Chi mua một túi bánh su kem to, Lâm Dữ Hạc nhớ hôm sau Phương Mộc Sâm còn xin nghỉ.
Cảnh Chi chậm rãi giơ tay lên cao, dùng mu bàn tay che đi mắt mình.
"Chính là vì chuyện xảy ra tối đó khiến anh không thể từ bỏ cậu ấy."
---
Bị viêm tụy thường phải ở lại viện chữa trị một tuần, có điều ngay ngày hôm sau sau khi Lâm Dữ Hạc tới thăm, Cảnh Chi đã xuất viện.
Anh ta còn hợp tác với Phương Mộc Sâm trên công việc, tối nay còn có tiệc liên hoan. Tuy trước đó vì muốn cho đối phương có không gian nên Cảnh Chi chỉ giữ liên hệ online, nhưng đối với cơ hội gặp mặt hiếm có khó khăn lắm mới chờ được này, anh ta thật sự không nhẫn tâm từ bỏ.
Tiệc liên hoan có nghĩa sẽ có rất nhiều người, không cần tiếp xúc riêng tư, có lẽ Tiểu Sâm cũng sẽ thoải mái hơn.
Nghĩ vậy, Cảnh Chi lại thấy bản thân quá mức tự mình đa tình, có lẽ dù anh ta ngồi đối diện Phương Mộc Sâm, đối phương cũng sẽ không thèm nhìn anh ta.
Nhưng anh ta có thể nhìn thấy đối phương một cái thôi cũng thỏa mãn rồi.
Lúc ăn cơm, quả nhiên Phương Mộc Sâm làm như không thấy Cảnh Chi, Cảnh Chi cũng không làm phiền anh ta, chỉ là thỉnh thoảng nghe thấy vài đồng nghiệp nhắc tới vài câu, nói rằng 2 hôm nay anh Phương rất bận, có vẻ hơi mệt mỏi.
Cảnh Chi không khỏi nhìn thêm Phương Mộc Sâm vài lần, mãi đến khi Phương Mộc Sâm chậm rãi cau mày với đĩa thức ăn trước mặt, Cảnh Chi mới nhớ ra phải kiểm soát ánh mắt của mình.
Khi bữa tiệc kết thúc thì thời gian vẫn còn sớm, đồng nghiệp đang high không muốn ra về, cuối cùng họ quyết định đi tăng 2 ở quán bar gần đó.
Cảnh Chi thế nào cũng được, lúc dùng bữa anh ta đã tìm cớ vừa uống cephalosporins nên không được uống rượu, sau đó tới quán bar cũng gọi sữa bò. Anh ta thấy Phương Mộc Sâm ban đầu còn có chút do dự, có điều cuối cùng mọi người ai cũng muốn đi nên Phương Mộc Sâm chỉ đành đồng ý, có lẽ không muốn khiến đồng nghiệp mất hứng.
Cảnh Chi biết Phương Mộc Sâm không mấy hứng thú với những nơi như thế này, nhưng anh ta không ngờ Phương Mộc Sâm sẽ một mình ngồi trong góc im lặng uống rượu một mình.
Động tác của Phương Mộc Sâm không hề thô lỗ, ngược lại có chút bất cần, mang theo sức quyến rũ khó tả. Nhưng tốc độ uống rượu của anh lại khiến người khác nghẹn họng---đẹp đẽ như lúc anh dùng bữa vội.
Cảnh Chi cau mày, bên cạnh cũng có người chú ý tới sự khác thường của Phương Mộc Sâm, nhỏ giọng hỏi han, có người nói mấy ngày gần đây tâm trạng của trợ lý Phương không tốt, còn tăng ca xuyên đêm, có lẽ do quá áp lực.
Mấy ngày này Cảnh Chi nằm viện suốt, anh ta trước giờ luôn không tán thành phương thức làm việc của Lục Nan, vậy nên hiện tại không hề biết Phương Mộc Sâm đã xảy ra chuyện gì.
Là chuyện nhà họ Trần sao? Lâm Dữ Hạc có nói mấy hôm nay Lục Nan không quá bận, tại sao Phương Mộc Sâm lại tăng ca suốt đêm?
Không đợi Cảnh Chi nghĩ xong, một nhân viên phục vụ bưng tới một ly cocktail vừa pha chế xong.
Các đồng nghiệp thắc mắc: "Rượu của chúng tôi lên đủ rồi mà?"
Nhân viên phục vụ đặt ly cocktail xuống trước mặt Phương Mộc Sâm, chỉ vào một hướng nói: "Là vị khách đó gọi cho vị này ạ."
"..." Mọi người im lặng nhìn Phương Mộc Sâm, quả nhiên ngồi một góc cũng không thể giấu nổi vẻ đẹp của trợ lý Phương.
Phương Mộc Sâm vẫn đang uống ly Black Label trong tay, không thèm ngẩng đầu.
"Không cần đâu, cảm ơn."
Nhân viên phục vụ do dự một lát, phía sau bỗng một có một giọng nói chen vào.
"Không thích Martini? Tôi đổi loại em thích nhé?"
Một người đàn ông trẻ tuổi lạ mặt bước tới, nhướng mày cười tươi nhìn Phương Mộc Sâm. Chính là vị khách tặng rượu nhân viên phục vụ vừa chỉ.
Tiếng nhạc trong quán bar quá to, những đồng nghiệp ngồi hơi xa một chút đã không nghe rõ tiếng ở bên này.
Nhưng không ai ngờ, một câu ngắn ngủi sau đó của Phương Mộc Sâm lại khiến tất cả đều kinh ngạc.
Phương Mộc Sâm nói: "Tôi có bạn trai rồi."
Các đồng nghiệp im lặng trong giây lát, mắt chữ A mồm chữ O nhìn về phía Phương Mộc Sâm.
Chuyện của lúc nào vậy?!
Không, không đúng, người bạn trai đó là ai??
Trong nhóm có một vài đồng nghiệp đã làm việc cùng Phương Mộc Sâm nhiều năm giải thích: "Không phải đâu, lúc say anh Phương toàn nói thế, nhưng nhiều năm nay chúng tôi chưa từng thấy, chắc anh Phương đùa thôi..."
Bọn họ chỉ giải thích cho đồng nghiệp nghe, tiếng không lớn nên người đàn ông trẻ tuổi kia không hề nghe thấy, vẫn đang hứng thú nói chuyện với Phương Mộc Sâm.
"Trùng hợp vậy sao? Vừa hay tôi không có, hai ta đúng là bù trừ cho nhau..."
Gã còn chưa nói xong đã bị vỗ một cái.
"Làm gì thế?" Gã mất kiên nhẫn quay đầu thì thấy một người đàn ông cao hơn mình nửa cái đầu, buộc một bím tóc sau sáy cười thân thiện.
"Nhờ anh tới đây nói chuyện một chút được không"
Gã nhìn đối phương một cái, tuy người này trông cũng khá tuấn tú nhưng không phải gu của gã, gã xua tay muốn bảo đối phương đừng làm vướng chuyện của mình, bỗng cánh tay bị người nọ nắm lấy.
Gã nghiến răng, suýt chút nữa hét lên tại chỗ. "Anh...!"
Gã đau đến mức nghiến răng ken két, cuối cùng cũng nghe thấy một câu trong tiếng âm nhạc hỗn loạn.
"Tôi là bạn trai em ấy."
Người đàn ông trầm giọng, trong giọng nói mang theo ý cười nhàn nhạt, khiến gã sợ tới mức tê rần da đầu.
Giây sau, gã bị kéo đi xa.
5 phút sau, Cảnh Chi quay lại, các đồng nghiệp đã giải thích xong câu nói gây chấn động của Phương Mộc Sâm, khôi phục lại bầu không khí náo nhiệt như cũ.
Náo nhiệt không bao gồm Phương Mộc Sâm vẫn luôn cúi đầu.
Cảnh Chi cau mày, hỏi đồng nghiệp bên cạnh: "Trợ lý Phương vẫn đang uống à?"
"Đúng vậy, sắp uống cạn một chai Black Label rồi, còn muốn rót thêm chai thứ hai kìa" Đồng nghiệp lắc đầu: "Không ngờ tửu lượng của anh Phương tốt như vậy luôn đó."
Tốt cái rắm.
Cảnh Chi cười nói: "Có điều uống nhanh như vậy, rượu cũng sắp hết rồi, tôi và trợ lý Phương tới quầy bar gọi thêm vài ly nữa vậy."
Anh ta hỏi một vòng xem mọi người muốn uống gì, cuối cùng mới tới trước mặt Phương Mộc Sâm, thuần thục lấy đi chai Black Label thứ hai Phương Mộc Sâm đang định rót trong tay.
"Chúng ta gọi thêm vài ly nữa đi."
Phương Mộc Sâm nhìn bàn tay bỗng trống rỗng của mình, chậm chạp chớp mắt.
Anh chớp hàng mi cong dài, khiến ánh sáng trên đó cũng động đậy theo.
Hành động ấy khiến Cảnh Chi bất giác nắm chặt chai rượu trong tay.
Rõ ràng Phương Mộc Sâm đã say rồi nên mới không hề phản kháng mà đi cùng Cảnh Chi. Quán bar rất đông người, chen chúc nhau rất khó khăn, cuối cùng vẫn là Cảnh Chi bảo vệ người nọ đi về phía quầy bar.
Lúc đi được một nửa, Cảnh Chi bỗng nghe thấy một giọng nói khàn khàn.
"Không phải anh."
"Ừ?" Cảnh Chi hỏi: "Cậu nói gì cơ?"
Phương Mộc Sâm không nhìn anh ta, trầm giọng nói: "Bạn trai tôi không phải anh."
Lời Cảnh Chi nói để đuổi người đàn ông trẻ tuổi lúc nãy, vậy mà bị Phương Mộc Sâm nghe được.
Trái tim Cảnh Chi lỡ một nhịp, anh ta cố gắng khôi phục lại sự bình tĩnh, chậm rãi nói: "Không phải tôi sao?"
"Không phải."
Phương Mộc Sâm bị người bên cạnh va vào, không khỏi cau mày.
"Không phải anh..." Giọng nói có chút hàm hồ: "Đi ra."
Cảnh Chi kiên nhẫn, nhẹ nhàng hỏi anh.
"Người đó là ai?"
Phương Mộc Sâm im lặng không nói gì nữa.
Anh tập trung đi về phía trước nhưng lại bị Cảnh Chi phía sau dùng hai cánh tay bao vậy chặn lại, trong dòng người huyên náo, Phương Mộc Sâm không thể nhúc nhích.
"Không thể nói với tôi sao? Người đó là ai?"
Cảnh Chi dựa sát vào tai đối phương hỏi.
Phương Mộc Sâm cau mũi, giống như bị hỏi nhiều quá nên mất kiên nhẫn, đáp: "Dù sao cũng không phải anh..."
"Hôm đó anh làm tôi đau chết đi được."
Anh nói.
"Tôi bảo đừng anh cũng không nghe."
Cánh tay ôm trên eo anh bỗng đông cứng lại.
Cảnh tượng về nhà từ quán bar đêm đó bỗng hiện lên trước mắt, tấm ga giường hỗn loạn ẩm ướt đến mức không thể nào nhìn kỹ, chất lỏng màu trắng xen lẫn với vết máu hồng nhạt, sàn nhà cạnh giường thậm chí còn vương một giọt máu.
Khi anh ta mở mắt tỉnh dậy, người trong phòng đã đi mất, chỉ còn vết máu đọng lại.
Khắc cốt ghi tâm, thấy mà giật mình.
"Đau."
Một chữ thôi nhưng lại khiến trái tim anh ta đau nhức.
"... Xin lỗi em."
Giọng Cảnh Chi khàn đến cùng cực, tựa như câu tự nghẹn lại nơi cổ họng, thốt không ra.
"Đêm đó tôi uống say nên không nghe thấy, xin lỗi em."
Người trong lòng hơi nhúc nhích, dường như bị cánh tay anh ôm chặt khiến cho không thoải mái, Cảnh Chi vội giảm nhẹ lực độ, lúc này đối phương mới đứng im trở lại.
"Không cần xin lỗi."
Cánh tay Cảnh Chi bỗng ấm lên, là Phương Mộc Sâm đặt tay lên, động tác anh rất nhẹ, giọng nói cũng tựa gió thoảng.
Như một giấc mộng.
"Anh vẫn say thì hơn..."
"Say rồi tôi mới có thể nói mình thích anh."
Sàn nhảy của quán bar đông đúc nhưng tiếng ồn xung quanh lại nhỏ dần như thủy triều rút xuống. Sự im lặng xuất hiện trong phút chốc, bên tai Cảnh Chi chỉ còn lại tiếng nhảy nhót nơi trái tim truyền qua động mạch cổ.
Hôm qua, trong bệnh viện, Lâm Dữ Hạc hỏi Cảnh Chi tại sao nhiều năm như vậy lại bỗng nhiên muốn quay lại, Cảnh Chi nhắc tới buổi tối đi xem mắt đó.
"Hôm đó anh giận đến mất cả lý trí nên đã hôn cậu ấy."
Lúc đau khổ nhất, Cảnh Chi nghĩ Phương Mộc Sâm sẽ ghét mình, coi anh ta là vết sẹo, vết bớt, là khoảng thời gian không thể chịu đựng nổi mà anh ước mình có thể thoát khỏi.
Sau khoảnh khắc kích động nhất thời ấy, Cảnh Chi cũng chuẩn bị tâm lý sẽ bị căm ghét, bị ruồng bỏ.
Đầu gối đang ra sức chặn lấy đối phương bỗng chạm vào thứ gì đó.
... Phương Mộc Sâm bị anh hôn đến mức cứng rồi.