Sau Khi Thỏa Thuận Kết Hôn Tôi Muốn Ly Hôn Cũng Không Được

Phiên ngoại 6: Thuê phòng (bao gồm cp phụ)

Lúc Lâm Dữ Hạc tan học về nhà, Lục Nan đã về nhà từ trước.

Thật ra thời gian tan làm của một chủ tịch tập đoàn như Lục Nan không sớm đến thế, vài năm trước thời điểm anh cực kỳ bận rộn, hầu như một tuần bảy ngày làm không ngơi nghỉ là chuyện bình thường, thời gian về nhà còn không nhiều bằng thời gian ở khách sạn.

"Vài năm trước" ở đây chỉ thời điểm trước khi anh kết hôn.

Mà hiện tại, ngoài những đợt đi công tác bắt buộc, Lục Nan đều tan làm theo thời khóa biểu của lớp thực nghiệm của Học viện Y - Đại học Yến Thành.

Hôm nay Lâm Dữ Hạc không học full tiết nên về sớm, còn chưa tới giờ cơm tối nên cậu vào thư phòng tự học trước.

Cùng Lục Nan.

Anh cũng đang xử lý công việc, trong thư phòng rất yên tĩnh, cũng rất ấm áp.

Không bao lâu sau, chuông cửa bỗng vang lên, Phương Mộc Sâm tay cầm theo tài liệu gõ cửa vào phòng.

Anh ta tới báo cáo tình hình nhà họ Lục.

Kế hoạch khai phá khu Nam Loan đã được quyết định, tầm nhìn và thực lực của tập đoàn Thái Bình đã được chứng tỏ một cách hoàn hảo. Trong quá trình đấu thầu tiếp theo, Thái Bình gần như không phải tốn thêm chút sức lực nào cũng có được kế hoạch đàm phán của doanh nghiệp hàng đầu các lĩnh vực.

Đương nhiên, trong đó cũng bao gồm những công ty trước đây từng hợp tác với nhà họ Lục.

Hai ngày sau khi dự án khu Nam Loan được công bố, Công ty HUSKY - công vận chuyển hàng không top 3 thế giới tuyên bố sẽ hợp tác với tập đoàn Thái Bình.

Mà trươc đó, nhà phân phối của Công ty HUSKY ở Hương Giang lại chính là nhà họ Lục.

Hương Giang là khu vực đặc thù, trước đây vì lý do chính sách nên các doanh nghiệp của khu vực này được bảo vệ rất nghiêm ngặt. Cũng mãi đến khi tập đoàn Thái Bình lấy được kế hoạch khu vực mà Hương Giang và Dương Thành cùng hợp tác khai thác, Thái Bình mới phá bỏ được hạn chế, xâm nhập vào thị trường Hương Giang.

Ảnh hưởng khi Thái Bình mang theo nguồn vốn khổng lồ trực tiếp tiến vào thị trường chắc chắn không nhỏ, mà nhà họ Lục lại là người chịu ảnh hưởng đầu tiên. Sau trận này, toàn bộ nguồn tài nguyên hợp tác của nhà họ Lục đều đã bị Thái Bình xóa sạch.

Tuy chưa đến mức làm nhà họ Lục - gia tộc đã phát triển hưng thịnh hàng chục năm sụp đổ, nhưng bọn họ cũng đã là mặt trời sắp lặn bằng xương bằng thịt, có muốn lật ngược ván cờ cũng lực bất tòng tâm.

Lâm Dữ Hạc vẫn luôn chú ý tới các bài báo liên quan tới Lục Nan của Hương Giang. Có điều một số sự việc khi được đưa lên tin tức được miêu tả chấn động lòng người, triều dâng sóng động, trên thực tế khi thật sự xảy ra ngay bên cạnh mình Lâm Dữ Hạc lại không có mấy cảm giác chân thực.

Ít nhất theo Lâm Dữ Hạc, ca ca vẫn là hàng ngày cái gì cần làm thì làm, thậm chí thời gian làm việc còn ít hơn khoảng thời gian trước.

Không chỉ chuyện nhà họ Lục được giải quyết ổn thỏa, Lục Nan cũng ngồi vững vị trí trong tập đoàn Thái Bình, một số chức vụ chủ chốt trong tập đoàn cũng dần thay thế bằng người của anh, quả thực không còn bận rộn như trước kia.

Mọi việc phát triển theo hướng tích cực, khiến Lâm Dữ Hạc vô cùng vui vẻ.

Có điều lần này Phương Mộc Sâm không chỉ tới báo cáo chuyện về công việc mà còn một số tin tức khác.

Ví dụ như, Lục Quảng Trạch đã ngã bệnh.

Lục Quảng Trạch tuổi tác đã cao, trước đây tình trạng sức khỏe ông ta cũng vốn đã không tốt, nửa đầu năm trước còn bị bệnh nặng một trận. Chính lần ngã bệnh đó mới khiến nhà họ Lục nổi lên suy nghĩ dùng hôn lễ của con cháu đề xóa vận xui, Lục Anh Thuấn con thứ hai nhanh chóng tìm được đối tượng kết hôn, nên nhà họ Lục giục Lục Nan kết hôn trước, còn muốn sắp xếp gả một cô dâu bù nhìn cho anh.

Kết quả đến hôm nay, Lục Quảng Trạch lần nữa ngã bệnh nặng do bị công ty của Lục Nan vượt mặt.

Cũng thật đáng mỉa mai.

Lúc Phương Mộc Sâm báo cáo, Lâm Dữ Hạc cũng có ở đó. Xưa nay Lục Nan chưa từng giấu diếm cậu chuyện gì trong công việc, mà ngược lại toàn là Lâm Dữ Hạc chủ động né tránh. Có điều trong quãng nghỉ khi chuyển file nghe, cậu cũng nghe được một vài từ rời rạc, mà tình hình của nhà họ Lục, cậu cũng biết đôi chút.

Sau khi báo cáo công việc xong, Phương Mộc Sâm cầm tập hồ sơ đã ký chuẩn bị rời đi.

Khi đang định ra ngoài, Lâm Dữ Hạc gọi anh ta.

"Anh Phương, em ra ngoài cùng anh."

Đúng lúc cậu cần ra ngoài lấy kiện hàng, là loại cần xác nhận người nhận mới được ký nhận.

Hai người cùng đi thang máy xuống, Lâm Dữ Hạc nhớ tới cuộc trò chuyện trong thư phòng, hỏi: "Bên Hương Giang còn nhiều việc phải xử lý không ạ?"

"Chỉ còn một số dự án thường nữa thôi."

Phương Mộc Sâm nhìn ra suy nghĩ của Lâm Dữ Hạc, hỏi:

"Em không cần lo đâu, hiện tại nhà họ Lục đã suy yếu, không còn cách nào gây phiền phức cho chủ tịch Lục nữa."

Lâm Dữ Hạc gật đầu, nói: "Em thấy hình như ca ca cũng không mấy quan tâm tin tức ở bên đó."

Phương Mộc Sâm đáp: "Có thể coi nhẹ là vì đã có được vị thế không dễ bị ảnh hưởng."

Lâm Dữ Hạc như có suy nghĩ gì đó.

Quả đúng như vậy.

Hai người cùng nhau ra khỏi thang máy, hôm nay tài xế công ty có nhiệm vụ khác, Phương Mộc Sâm tự gọi xe tới đây nên cũng chuẩn bị gọi xe về nhà, vừa ra khỏi thang máy là lập tức mở app gọi xe.

Khu vực này không cho xe lạ ra vào, hai người cùng đi tới cổng tiểu khu, kết quả Lâm Dữ Hạc vừa ký nhận xong hai đơn với shipper thì nhìn thấy một chiếc Ferrari màu đỏ quen thuộc ở ngoài cổng khu.

"Ủa" Lâm Dữ Hạc nói: "Hình như xe này là của anh Cảnh."

Cậu vừa dứt lời, cửa sổ xe lập tức hạ xuống.

Người trong xe lại càng giống.

Không đúng, lúc này Lâm Dữ Hạc mới nhận ra.

"Anh Cảnh?"

Gần đây có vẻ Cảnh Chi rất bận, nghe nói anh ta có mối lớn, phải canh chừng 24 tiếng. Lâm Dữ Hạc không ngờ hôm nay có thể gặp anh ta ở đây.

Hết bận rồi?

Cảnh Chi mở cửa xuống xe, anh ta gật đầu với Lâm Dữ Hạc nhưng không nói gì, chỉ ra ý với Phương Mộc Sâm.

"Anh tới đón người."

Lâm Dữ Hạc hơi ngạc nhiên, cậu nhìn Phương Mộc Sâm, người nọ vẫn đang bình tĩnh cầm điện thoại.

Màn hình điện thoại Phương Mộc Sâm sáng lên, đang hiển thị giao diện của app đặt xe.

"Tôi đặt được xe rồi." Anh ta nói.

Vẻ mặt Cảnh Chi rất thản nhiên: "Tôi tới nhận đơn đây."

Có điều anh ta vừa dứt lời, phía sau bỗng vang lên tiếng còi xe.

Một chiếc Passat màu trắng đỗ xe ngay sau xe Cảnh Chi, cửa sổ xe hạ xuống, tài xế nhìn về phía bên này, biểu cảm tràn đầy nghi hoặc.

Người đầu tiên đi tới đó là Cảnh Chi, Lâm Dữ Hạc đứng ở xa nên không nghe rõ lắm, chỉ bập bõm nghe thấy một chút "đuôi số là..." "Được, cảm ơn bác tài".

Sau đó cậu thấy Cảnh Chi lấy ví da ra, rút ra vài tờ tiền màu hồng, không thèm đếm mà đưa luôn cho tài xế.

Trong bối cảnh thanh toán ví điện tử thịnh hành như hiện nay, bỗng nhìn thấy một sấp tờ 100 tệ sáng bóng quả thật có chút chói mắt.

Nhận tiền xong, chiếc Passat đóng cửa sổ lại, không nói năng gì mà lái thẳng đi.

Lâm Dữ Hạc: "?"

Cậu hơi khó hiểu, ngẩng đầu lên mới thấy Phương Mộc Sâm vẫn là biểu cảm bình tĩnh nhưng lại giơ tay lên xoa mày.

Lâm Dữ Hạc còn chưa hiểu gì thì thấy Cảnh Chi quay lại, kéo cửa xe bên ghế phụ ra rồi nói với Phương Mộc Sâm.

"Đi thôi."

Phương Mộc Sâm mím môi, cuối cùng không nói gì.

Anh ta nói với Lâm Dữ Hạc: "Bên ngoài gió lạnh, Tiểu Hạc mau quay về đi."

Lâm Dữ Hạc gật đầu, sau đó cậu thấy Phương Mộc Sâm lên xe, Cảnh Chi giơ ngón tay lên vẫy chào với Lâm Dữ Hạc rồi lái xe đi.

Mãi đến khi chiếc Ferrari đỏ chói biến mất trong tầm mắt, Lâm Dữ Hạc vẫn còn hơi ngơ ngơ.

Hai người này xảy ra chuyện gì rồi sao?

Lâm Dữ Hạc lại nhớ tới chuyện Phương Mộc Sâm đi xem mắt, không khỏi trầm tư.

Sau khi về tới nhà, khi nhắc chuyện này với Lục Nan, cậu vẫn còn mù tịt.

"Tại sao anh Cảnh cứ luôn kéo anh Phương đi vậy?"

Lục Nan không xem hồ sơ nữa, anh đã quen với việc chăm chú nghe Lâm Dữ Hạc nói chuyện, có điều lúc này anh nhìn vào làn da trắng ngần lộ rơi nơi cổ Lâm Dữ Hạc, tiếng đáp lời lại có chút không tập trung.

Người đàn ông vươn tay ra sửa lại cổ áo giúp cậu, nói: "Có lẽ bọn họ có chuyện."

Lâm Dữ Hạc bỗng nhớ ra điều gì đó: "À đúng rồi, hai hôm trước cô chú Cảnh có gọi điện cho em, nói hình như gần đây anh Cảnh gặp lại mối tình đầu khi xưa, còn nói muốn theo đuổi người ta..."

Ba mẹ Cảnh Chi gọi tới là muốn hỏi về tình hình Cảnh Chi, dù sao năm nay anh ta cũng đã tròn 30, đã đến tuổi bàn chuyện gia đình.

Chỉ có điều Lâm Dữ Hạc thật sự không biết nhiều về chuyện này. Cậu nhỏ hơn Cảnh Chi 9 tuổi, tính một chút, khi Cảnh Chi có mối tình đầu Lâm Dữ Hạc mới mười mấy tuổi, còn bị người nhà cho ở nội trú, hoàn toàn chưa gặp mối tình đầu trong truyền thuyết của Cảnh Chi bao giờ.

Hai hôm trước Cảnh Chi lại bận rộn, Lâm Dữ Hạc nghe điện thoại của ba mẹ anh ta xong cũng không kịp hỏi, nếu không cũng không đến mức mờ mịt như hiện tại.

"Mối tình đầu của anh Cảnh... là ai được đây?"

Lâm Dữ Hạc lẩm bẩm, vừa nói vừa nghĩ. Cảnh Chi không hề rời khỏi Yến Thành, nếu anh ta đang theo đuổi người nọ, vậy đối tượng tình đầu đó hẳn cũng ở Yến Thành mới đúng.

Hồi tưởng lại chuyện vừa xảy ra vưới tầng, trong đầu Lâm Dữ Hạc bỗng lóe lên một suy nghĩ.

"Em biết rồi, có phải anh Phương không?"

Cậu nắm tay khẽ đập vào lòng bàn tay: "Có phải anh Phương có chị gái hay em gái không? Anh Cảnh đang theo đuổi người đó nên gần đây mới thường xuyên tìm anh Phương?"

Lục Nan: "..."

Trên gương mặt vốn luôn bình tĩnh của người đàn ông cuối cùng cũng xuất hiện biểu cảm kỳ lạ.

Lâm Dữ Hạc rất quen thuộc với biểu cảm của Lục Nan, chỉ một chút thay đổi cậu cũng dễ dàng nhận ra, thấy vậy, cậu không khỏi tò mò: "Anh sao thế?"

Lục Nan im lặng, ánh mắt rơi trên cổ áo mà anh vất vả lắm mới chỉnh lại được của đối phương, nhưng ánh mắt của anh lại giống như muốn vò loạn nó.

Lát sau, Lục Nan mới đáp: "Đừng nghĩ nữa."

Lâm Dữ Hạc: "Dạ?"

Lục Nan nói: "Trên một số lĩnh vực, năng lực của con người là có giới hạn, tôi sợ em nghĩ lâu quá sẽ dùng hết mất."

Lâm Dữ Hạc suy nghĩ trong giây lát mới phát hiện không đúng.

"Có phải anh đang trêu cười em không... ưm?!"

Câu thoại sau đó không còn rõ ràng nữa, bị người nọ nuốt mất tiêu rồi.

"Anh làm gì vậy? Còn chưa tới... cuối tuần mà, anh... ưm, ưm!"

Chỉ còn lại giọng nói từ tốn của người đàn ông.

"Tiếp thêm năng lượng mới cho em."

Mặt trời khuất dạng dần về phía Tây, chiếc Ferrari đỏ chót bon bon trên đại lộ rộng lớn, ánh tà chiều ấm áp phủ lên thân xe một lớp mạ vàng, khiến chiếc xe dường như còn rực rỡ hơn cả ráng đỏ phía chân trời.

Trong xe rất yên tĩnh, Phương Mộc Sâm ngồi ở ghế phụ lái--- Hôm nay Cảnh Chi lái xe 2 chỗ, căn bản không có hàng ghế sau, anh ta cũng không còn chỗ khác để ngồi. Từ lúc lên xe, Phương Mộc Sâm chỉ mãi cúi đầu đọc tài liệu, nhưng dù có chăm chú đến mức nào, anh ta cũng không thể nào làm lơ ánh nhìn của người bên cạnh.

Vì để ngăn chặn vị tài xế không nhìn đường có thể dẫn tới xảy ra hậu quả nghiêm trọng, vì an toàn của bản thân, cuối cùng Phương Mộc Sâm vẫn lên tiếng.

"Cậu Cảnh đây tìm tôi có việc?"

Anh ta hỏi rất khách sáo, thậm chí còn ẩn chứa sự xa cách.

Ngữ khí người trả lời lại rất thoải mái.

"Không sao, chỉ là gần đây khá rảnh, muốn tới thăm cậu."

Phương Mộc Sâm mím môi, tiếp tục đọc tài liệu.

Chủ đề một khi đã bị khơi gợi thì không còn cách ngăn chặn, người đàn ông bên cạnh khẽ gõ đầu ngón tay lên vô lăng, nói.

"Bạn cũ ôn lại chuyện xưa mà, đừng lạnh nhạt như thế, cậu xem, cậu đi xem mắt tôi còn đi cùng cậu nữa là."

Phương Mộc Sâm thở dài.

"Cái anh gọi là đi xem mắt cùng tôi chính là dọa nạt người nhà, sau đó ngồi vào vị trí của người ta rồi ăn cơm với tôi?"

"Không phải vẫn còn đằng sau sao" Ngữ khí Cảnh Chi rất vô tội: "Phòng khách sạn cậu thuê từ trước, tôi cũng đi cùng cậu nữa đó."

Phương Mộc Sâm: "..."

Anh ta xoa hàng lông mày, không muốn nhớ về những chuyện xảy ra trong khách sạn hôm đó.

Anh ta chuẩn bị tinh thần nghe những điều Cảnh Chi sắp nói tiếp theo, định bụng coi như không nghe thấy, nhưng người đàn ông bên cạnh lại không làm giống những gì anh ta dự liệu.

Trong xe bỗng trở nên im lặng.

Xe cũng không bật loa, mọi thứ im lặng một cách đáng sợ.

Cuối tháng 4, Yến Thành đã đón hè sớm, tuy đã chạng vạng nhưng không khí vẫn ẩn chứa sự khô nóng khiến người ta ngột ngạt.

Sắc trời đã tối, hàng đèn bên đường sáng dần, chiếu vào trong xe, chiếu lên bàn tay khớp xương rõ ràng, sống mũi cao thẳng của người đàn ông đang lái xe.

Làm hiện rõ vệt phân cách sáng tối, chia gương mặt anh ta thành 2 phần.

Một lúc lâu sau, Phương Mộc Sâm mới nghe thấy giọng nói của người đàn ông.

"Trước nay tôi vẫn không tán thành cách làm của Lục Anh Chuẩn, cậu ta cho người theo dõi Tiểu Hạc bao nhiêu năm như thế."

Ngữ khí Cảnh Chi rất bình tĩnh.

Nhưng trong hạ sớm bồn chồn không yên này, giọng nói anh ta lại như làn gió mát lạnh giữa đêm, đưa người ta về với mùa xuân se lạnh còn chưa đi xa.

Cho tới mùa đông lạnh lẽo.

"Có điều đôi lúc tôi quả thật có thể hiểu vì sao cậu ta làm thế."

"Đặc biệt là..."

"Khoảnh khắc tôi biết được cậu đã thuê sẵn cả phòng khách sạn trước khi tới buổi xem mắt."