https://truyen4u.net/author/NekoU207
Tiết Húc đang chuẩn bị nồi lẩu, chuông cửa đột nhiên vang lên, hẳn là Hạ Lăng tới rồi, hắn đi qua mở cửa.
"Sao cô chậm ......"
Lời ca thán còn chưa nói xong, Tiết Húc nhìn thấy bộ dạng của cô gái đứng trước cửa, chân mày liền nhíu chặt lại, sửa lại hỏi: "Cô làm cách nào mà biến mình thành bộ dáng như quỷ thế này?"
Quần áo thì xộc xệch, cổ tay áo thì bị vò nát, bởi vì cách ăn mặc của cô khá đơn điệu, cho nên có thể nhìn rõ ràng những vệt đen bẩn bám trên quần áo, trên trán đổ đầy mồ hôi, hàng mi ướŧ áŧ trong suốt, hơi thở có phần gấp gáp, mái tóc đen dài tán loạn xoã tung, vài sợi tóc còn dính trên làn da trắng sứ ở cổ, cả người có vẻ rất chật vật.
Hạ Lăng bị hắn dùng ánh mắt đánh giá nhìn mình đến ngượng, mặt đỏ ửng nhỏ giọng nói: "Trên đường không cẩn thận bị ngã."
Thanh âm tinh tế yếu ớt, lộ ra vẻ chột dạ.
Té ngã?
Tiết Húc không quá tin tưởng, nhưng cũng nghĩ không ra lý do nào khác.
https://truyen4u.net/author/NekoU207
"Sao cô hậu đậu thế, có bị thương ở đâu không?" Hắn dùng ánh mắt lo lắng nhìn cô từ trên xuống, sau đó dừng lại trên đôi bàn chân, mắt hơi nheo lại, "Từ từ đã, giày của cô đâu?"
Hắn lúc này mới phát hiện ra tiểu cô nương vẫn luôn đi chân trần, hai bàn chân trắng nõn lộ ra, nhìn đến nhức mắt.
Tiết Húc mặt vô cảm ngẩng đầu nhìn người trước mặt, "Cô té ngã rồi cũng đem giày quăng đi luôn?"
"Đúng vậy." Sự thật chứng minh Hạ cô nương da mặt thật dày, mặt không đổi sắc gật đầu, "Lúc ngã bị hỏng, tôi vứt luôn."
"......"
Tiết Húc đã không còn tin mấy chuyện ma quỷ cô kể nữa rồi, nhưng hiện tại trong đầu hắn chỉ nghĩ đến việc nhanh chóng cứu vớt đôi chân trần đứng trong giá lạnh kia, cho nên cũng không có hỏi nhiều, lấy ra đôi dép lê lúc trước cô từng mang, "Được rồi, mau đi vào đi, không biết lạnh hay sao."
Nhưng mà Hạ Lăng không có đi vào, đầu ngón chân phấn nộn hơi co lại, có chút quẫn bách nói: "Cái kia, nhà cậu có đôi dép nào dùng một lần không? Chân tôi bẩn, sẽ làm dơ mất."
"Không quan trọng, bẩn thì giặt." Tiết Húc làm như không có việc gì mở miệng.
Hạ Lăng vẫn kiên trì nói: "Thôi, tôi đi chân trần cũng được."
Tiết Húc híp mắt, "Tôi hỏi lại một lần nữa, có mang vào hay không?"
Hạ Lăng nhấp miệng không nói chuyện, biểu đạt thái độ của mình.
Cô gái này, thoạt nhìn mềm như bông, nhưng lúc cố chấp thì lại giống hòn đá ương ngạnh.
https://truyen4u.net/author/NekoU207
Tiết Húc không nói hai lời, cong lưng, nhấc bổng cô lên, vác trên vai, rất giống thổ phỉ cướp đoạt con gái nhà lành.
"A!" Hạ Lăng chưa kịp phản ứng, thân thể đã bị treo lên, cảm giác được bàn tay ấm áp có lực của hắn đặt trên eo mình, khuôn mặt nhỏ đột nhiên đỏ ửng, nắm tay đấm hắn mấy cái.
"Cậu làm gì vậy, mau thả tôi xuống!"
"Đưa cô đến nhà vệ sinh rửa chân, chuyện đơn giản như vậy mà cũng hỏi." Tiết Húc ngữ điệu tự nhiên, một chút cũng không ngượng ngùng, đùa giỡn uy hϊếp nói: "Đừng lộn xộn, động đậy nữa tôi liền ném cô xuống."
Hạ Lăng ghé vào trên vai hắn, hai tay che mặt, khóc không ra nước mắt.
Cô không nghĩ tới, hắn còn là loại người này?
Chiếm tiện nghi con gái nhà người ta lại coi là lẽ hiển nhiên, không thử động não suy nghĩ xem.
https://truyen4u.net/author/NekoU207
Hạ Lăng rửa chân xong đi ra, thấy Tiết Húc đang ở nhà ăn thả thịt bò vào nồi lẩu.
Cô sớm đã biết nhà hắn có một bếp lẩu gắn liền vs bàn ăn, mặt bàn làm bằng đá cẩm thạch, chất liệu xa hoa, rất thích hợp làm nồi lẩu.
Trên bàn để đầy đồ ăn, gà vịt thịt cá, hải sản, gan ngỗng, còn có đủ loại trái cây rau dưa, đồ uống nước có ga, ngay cả bánh kem bánh ngọt kiểu Âu đều có một ít.
Nhìn ra được có chút hao phí tâm tư.
Làn khói bốc hơi mịt mờ khắp không trung, thiếu niên mặc cái áo màu xanh đen ngắn tay đang lấy cái muôi tinh tế quấy nồi lẩu, hình ảnh vô cùng đẹp mắt ấm áp.
Nhìn nhìn, không biết vì cái gì, Hạ Lăng đột nhiên nhớ tới hôm nay khi về đến nhà, thấy hình ảnh Lý tẩu đang thu dọn cơm thừa canh cặn trên bàn.
Một sự đối lập tương phản rất lớn, quá rõ nét.
"Đứng ngốc ra đó làm gì, thịt chín rồi, mau tới đây ăn!" Tiết Húc quay đầu, nhìn thấy cô đứng bất động trước cửa nhà vệ sinh, liền vẫy tay gọi cô tới.
Hạ Lăng chớp chớp mắt, áp xuống khóe mắt chua xót, cười lên tiếng, "Được."
https://truyen4u.net/author/NekoU207
Cô đi qua, phát hiện đây là nồi lẩu uyên ương, một bên nước suông một bên vị cay.
"Chỉ ăn không thì không thú vị, chúng ta chơi một trò chơi đi."
Tiết Húc cơ hồ đem tất cả thịt bỏ vào bên nước cay, nhướn mày nhìn cô cười: "Quy tắc trò chơi là chúng ta chỉ được ăn bên trong khay đồ cay này, ai uống nước trước liền thua, người thắng có thể hỏi đối phương một câu."
"Được thôi." Hạ Lăng mắt sáng rực lên, cô muốn hỏi hắn thích loại hình phụ nữ như thế nào từ lâu rồi, vừa lúc có một cơ hội.
Nói làm liền làm, Tiết Húc đem tất cả thịt trong nồi ớt cay vớt ra chia đều vào hai cái bát, hai người mỗi người ngồi vào vị trí của mình, lập tức cầm lấy đũa bắt đầu ăn.
Khả năng chịu đựng của Hạ Lăng không tầm thường, cô cảm thấy Tiết Húc không có cơ hội thắng mình, quả nhiên, thời điểm hai người ăn đến bát thứ ba, cô cảm giác Tiết Húc có chút không chịu nổi nữa.
Thiếu niên há miệng lè lưỡi thổi phù phù, cay đến đổ mồ hôi đầm đìa, gương mặt trắng nõn trơn bóng như bị lửa hun cháy, đỏ đến kỳ cục, cặp môi mỏng kia như được tô thêm son, vừa hồng vừa sưng lên, mà thu hút nhất chính là tròng mắt sương mù mờ mịt kia, tựa như ngày mưa hơi nước ngưng tụ ở trên ô cửa sổ, cảm giác bất cứ lúc nào cũng có thể tan thành nước.
Đến như vậy rồi mà hắn còn không chịu thua, cắn răng ăn tiếp bát thứ tư, Hạ Lăng thấy hắn thật sự khó chịu, tuy rất buồn cười nhưng khó tránh khỏi đau lòng, thời điểm ăn xong bát thứ ba, cô bèn cầm lấy ly nước uống cạn.
Cô nói: "Cậu muốn hỏi cái gì?"
Tiết Húc thấy cô nhận thua, lập tức buông đũa nhanh chóng uống hết hai cốc nước mới giảm bớt được chút nóng rát ở cổ họng.
"Tôi thề, không bao giờ cùng cô so cái này nữa." Thiếu niên kiệt sức nằm liệt trên ghế, giọng nói khàn khàn, không có chút cảm giác vui sướиɠ sau khi dành chiến thắng, chỉ thấy sống không còn gì luyến tiếc.
Hạ Lăng cười mà không nói.
https://truyen4u.net/author/NekoU207
"Tôi muốn hỏi cô ......" Tiết Húc xoa cổ họng, ho khan vài tiếng nói: "Có phải Đường Nhạn Mai gây khó dễ cô không?"
Hạ Lăng chỉ sửng sốt một giây, sau đó nhanh chóng cười nói: "Không có."
Cô nhớ rất rõ, quy tắc trò chơi chỉ nói phải trả lời câu hỏi, không quy định phải nói thật.
"Hừ, đừng có gạt người, không thể không có được." Tiết Húc nhìn thấu tâm tư cô, cười nhạo lắc đầu, "Người phụ nữ kia cũng không phải dạng hiền lành."
Hắn nhớ lại nói: "Khi còn nhỏ, tôi nhỡ cắt mất bím tóc của Hạ Nhiễm Nhiễm, ngay đêm đó người phụ nữ kia liền gọi điện thoại cho ba mẹ tôi, buộc tôi phải viết kiểm điểm rồi đứng trước cửa nhà xin lỗi, cuối cùng còn cạo trọc đầu tôi, thật là một người phụ nữ độc ác."
Hắn thổn thức cảm thán.
Hạ Lăng: "......" Muốn trách chính là trách đôi tay của mình đi?
"Cho nên không có khả năng bà ta buông tha cho cô." Tiết Húc đồng tình nhìn cô, "Tiểu Hoa, cô nói thật cho tôi biết, ở nhà có phải bà ta mỗi ngày sai cô đi mua đồ ăn, nấu cơm, giặt quần áo, lau nhà, còn muốn cô pha nước rửa chân?"
Nói xong, hắn liếc mắt một cái xuống chân cô, tức giận bất bình nói: "Bà ta thật quá đáng! Đến giày cũng không cho cô mang!"
Hạ Lăng khóe miệng run rẩy, "...... Sức tưởng tượng của cậu thật phong phú."
Nói gì thì nói, như thế nào lại trình diễn vở cô bé lọ lem rồi.
https://truyen4u.net/author/NekoU207
"Mà này." Tiết Húc đột nhiên hỏi: "Cô đối với tài sản của Hạ gia thật sự không có hứng thú?"
"Chuyện khác tôi không dám khẳng định, công ty của Hạ Trác Quần ít nhất đáng giá ngàn vạn đi, dù sao cũng là nhà giàu mới nổi, giá trị con người ông ta cũng không phải quá cao, bất quá đối với cô mà nói đó hẳn là con số trên trời, xét về pháp luật, cô có quyền kế thừa, vậy mà không chút động tâm?"
Hắn nói giỡn hỏi cô, ánh mắt lại rất sắc bén, ẩn dấu vẻ thăm dò.
Hạ Lăng không nghe ra cái gì, quyết đoán lắc đầu: "Không có."
"Vì sao?"
"Dì Đường sẽ gϊếŧ tôi mất."
Không nghĩ tới sẽ nghe được đáp án này, Tiết Húc ngơ ngẩn một lát, xì cười, vỗ bàn một cái, nhìn cô gật đầu, trong mắt đầy ý cười, "Đúng vậy, cô có thể tự mình hiểu được, tuy rằng rất ngốc."
"...... Cậu mới ngốc."
"Tôi đây là đang khen cô." Tiết Húc cười híp mắt, nhìn cô, giống như đang nhìn bảo vật, "Ngốc một chút cũng tốt, có ngốc thì mới được sống thoải mái yên ổn."
Sau đó lại khẩn trương hỏi cô: "Đường Nhạn Mai thật sự không gây khó dễ với cô chứ?"
"Không có, thật sự không có." Hạ Lăng lấp liếʍ gắp một miếng thịt lên bỏ vào miệng, quai hàm bạnh ra nhìn hắn, "Cậu có phiền không nếu tôi tiếp tục ăn?"
Tiết Húc lúc này mới an tâm gật đầu.
Cũng đúng, Tiểu Hoa ngốc như vậy, một chút uy hϊếp cũng không có, chỉ khi Đường Nhạn Mai ăn no rửng mỡ mới có thể tìm cô gây chuyện, dù sao bên cạnh còn có Hạ Trác Quần, nghĩ đến cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Hẳn là hắn lo xa rồi.
https://truyen4u.net/author/NekoU207
Hạ Lăng đang ăn cơm, cảm giác bên chân có thứ gì mềm mại, cúi đầu vừa thấy, quả nhiên là Tiểu Hắc, nó thân mật cọ vào chân cô, phe phẩy cái đuôi nhìn cô, không ngừng kêu meo meo.
Thật đáng yêu.
Hạ Lăng cười, ngồi xổm xuống ôm nó vào lòng, vuốt lông cho nó.
"Nó thật sự rất thích cô."
Cảnh tượng như vậy, Tiết Húc cho dù xem mấy lần đều cảm thấy rất ngạc nhiên.
"Cậu chỉ nuôi một mình Tiểu Hắc sao?" Hạ Lăng vuốt đầu Tiểu Hắc, tò mò hỏi: "Vì sao không nuôi thêm mấy con mèo nữa làm bạn với nó?"
"Chẳng nhẽ tôi không chăm nó tốt sao?" Tiết Húc liếc trắng cô một cái, cúi đầu gặm đùi gà.
Khi còn nhỏ, cha mẹ không ở bên cạnh, hắn cũng từng có một khoảng thời gian cô đơn như vậy, ở trên phố nhìn thấy mấy con mèo hoang liền muốn ôm về nhà, ngoại trừ Tiểu Hắc, hắn tổng cộng thu dưỡng thêm mười mấy chú mèo khác, cam vàng trắng, màu gì cũng có, nhà hắn đủ rộng, có thể nuôi tất cả.
Tất cả mấy chú mèo đó đều có vài điểm tàn tật, hắn khi đó cũng không biết ăn trúng cái gì, coi chúng nó như tiểu tổ tông mà cẩn thận chăm sóc, chữa trị cho từng con một, cảm tình cũng từ đó mà từ từ bồi đắp lên, mà đúng lúc này, mẹ hắn một năm mới trở về một lần liền không vui, bà dị ứng với lông mèo, ra lệnh cưỡng chế hắn đem toàn bộ chúng nó đi.
Khi đó còn nhỏ, dù có ngang bướng thế nào cũng không thể chống lại mẫu hậu đại nhân, hắn đành phải nhịn đau đem chúng nó tặng cho người khác, tìm gia đình thích hợp cho chúng, có tiền hay không, có yêu thương động vật hay không, có một vài người có khuynh hướng ngược đãi động vật, đều do hắn tự tay sàng lọc.
Từng đứa một được hắn gửi đi, chỉ còn lại Tiểu Hắc, nó là đứa ở bên cạnh hắn lâu nhất, hắn cố ý giữ nó lại cuối cùng, khả năng mèo đen thật sự có linh tính, chỉ cần hắn đem nó đưa tới nhà người khác, nó sẽ bỏ ăn, đại náo một trận, gắt gao cắn ống quần hắn không buông, nhưng đều không cắn vào da thịt, cặp mắt màu xanh biếc kia ngập nước nhìn hắn, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể khóc vậy.
Tiết Húc cũng luyến tiếc, nhưng không có biện pháp, vẫn là đem nó cho người khác, nhưng ngày hôm sau, khi hắn vừa mở cửa, phát hiện Tiểu Hắc cả người dơ dáy ngồi ở đó, nó thế nhưng lại chủ động tìm về nhà, ăn vạ hắn nhất quyết không chịu đi.
Một con mèo da mặt dày thành như vậy, đúng là có một không hai, Tiết Húc nhớ rõ lúc ấy chính mình cảm động đến rối tinh rối mù, ôm lấy nó, cống hiến cho chính mình ký ức lần đầu tiên rơi nước mắt.
Sau đó hắn tìm mẹ nó chuyện, nói với bà nếu muốn ném Tiểu Hắc đi, trước đó phải ném hắn đi trước.
Mẹ hắn cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp, chỉ là giảm bớt số lần về nhà, từ một năm một lần thành hai đến ba năm một lần.
Tiết Húc cũng không sao cả, bà có trở về hay không, có bản lĩnh thì bọn họ già rồi bị bệnh cũng đừng trở về nữa.
https://truyen4u.net/author/NekoU207
Buổi tối hôm đó, Hạ Lăng ở lại nhà Tiết Húc hơi muộn, trong lòng cô biết rõ nên trở về sớm một chút, vạn nhất lỡ bị phát hiện ra sẽ không ổn, nhưng đại khái là quá mức luyến tiếc hơi ấm từ thiếu niên cùng bầu không khí nhẹ nhàng nơi đây, đến lúc tỉnh ra đồng hồ đã điểm 9 giờ.
Bởi vì quá muộn, Tiết Húc tính đưa cô về nhà, Hạ Lăng vốn định cự tuyệt, nhưng nghĩ tới cái gì, mắt liền sáng lên đồng ý, nói: "Vừa lúc, cậu có thể giúp tôi bò lên."
Tiết Húc ban đầu không hiểu những lời này có ý nghĩa gì, tới khi đứng dưới lầu nhà cô mới hiểu được.
Hắn trừng lớn mắt, từng câu từng chữ hỏi: "Cô muốn tôi làm cái thang bằng thịt người để cô bò cửa sổ về phòng?"
"Đúng vậy." Hạ Lăng đánh giá chiều cao của hắn so với khoảng cách tới cửa sổ, vui sướиɠ vỗ tay nói: "Vừa vặn!"
Cô nhất định có thể thuận lợi leo lên.
"Không phải, tôi nói, cô vì cái gì mà cửa chính không đi, lại một mực phải leo cửa sổ vào?" Tiết Húc không hiểu nổi hỏi.
"Nhà tôi có người gác cổng, trở về quá muộn sẽ bị mắng." Hạ Lăng hàm hồ giải thích, nhìn hắn: "Một câu, giúp hay không giúp?"
"Giúp cái rắm!" Tiết Húc nước miếng bay tứ tung: "Nói cho cô biết, lão tử lớn như vậy, chỉ có người khác làm đệm thịt cho tôi!"
Hạ Lăng đôi mắt không chớp nhìn hắn trong chốc lát.
https://truyen4u.net/author/NekoU207
Nửa phút sau.
"Cậu có thể dịch sang bên trái một chút không?"
Hạ Lăng hai chân đạp lên vai Tiết Húc, tóm lấy đường ống nước, nói với người phía dưới.
Tiết Húc hai tay bắt lấy cẳng chân cô, mặt không cảm xúc hướng bên trái dịch hai bước, "Được chưa?"
"A, không đúng không đúng, là bên trái của tôi, cậu là hướng ngược lại!" Hạ Lăng vội vàng nói.
Tiết Húc mặt vẫn không cảm xúc làm theo, "Như vậy đã được chưa?"
"Được rồi, cậu cứ đứng yên như vậy đừng nhúc nhích." Tay Hạ Lăng bắt được bệ cửa sổ, ở trên vai hắn nhón chân, cánh tay uốn lượn, dùng sức nhấc người lên.
Cảm giác này như thế nào lại giống như đang yêu đương vụиɠ ŧяộʍ?
Tiết Húc không khỏi miên man suy nghĩ, cảm giác được chân của cô gái dẫm lên vai mình, hắn nhịn không được nói: "Cô đừng được nước lấn tới, dẫm vai có thể, dẫm đầu tuyệt đối không......"
Lời còn chưa nói xong, bàn chân trắng nõn không chút do dự dẫm lên mái tóc đen tuyền trên đầu hắn, mấu chốt là cô còn dừng lại, cúi đầu mê hoặc hỏi: "Cậu vừa mới nói cái gì?"
Tiết Húc hít sâu một hơi, nắm chặt mắt cá chân mảnh khảnh của cô, nghiến răng nói: "Cô con mẹ nó nhanh lên cho tôi!"
Hạ Lăng liền không nói chuyện, vịn cửa sổ, chân phải mượn lực, dùng sức đạp một cái vào đầu hắn, động tác lưu loát bò vào trong.
https://truyen4u.net/author/NekoU207
Tiết Húc bất đắc dĩ xoa xoa cổ, bị cô làm cho cả người ê ẩm, nhưng biết làm sao bây giờ, chính mình nhận cô làm em gái, tự nhận xui xẻo.
"Tiết Húc." Thanh âm mềm mại từ phía trên truyền đến.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên trên.
Cô gái từ cửa sổ rướn người ra ngoài, dưới ánh trăng, cặp mắt kia cong cong tựa trăng khuyết, như mặt hồ trong suốt động lòng người.
Cô nhìn hắn phất phất tay, cười nói: "Mai gặp lại."
Tiết Húc cũng không tự chủ được nở nụ cười, gật đầu, ánh mắt ôn nhu, "Được, mai gặp."
Hạ Lăng nhìn thấy hắn đi rồi, mới cẩn thận đóng cửa sổ lại, còn kéo rèm cửa xuống.
"Rốt cuộc cũng biết đường bỏ về?"
Phía sau, trong màn đêm, thình lình truyền đến một tiếng cười khe khẽ, nhè nhẹ từng đợt từng đợt, đầy ý tứ.
Tim Hạ Lăng chợt co rút lại, còn chưa phản ứng, liền nghe được "tách" một thanh âm vang lên, đèn bàn bật sáng, có người ấn mở.
Cô chậm rãi quay đầu, vầng sáng màu cam chiếu rọi một mảng, Đường Nhạn Mai mặc áo ngủ bằng lụa tơ tằm, ngồi cạnh bàn học, tóc quăn mềm mại, khuôn mặt đoan trang tao nhã, cặp mắt mỹ lệ kia cười như không cười nhìn cô.
Dường như chờ cô đã lâu.