https://truyen4u.net/author/NekoU207
Hạ Trác Quần không quá trách móc nặng nề Hạ Lăng, lạnh mặt răn dạy vài câu liền để cô rời đi.
Hạ Lăng rũ đầu, che khuất tầm mắt, từ đầu tới cuối đều không có nửa câu giải thích, lẳng lặng xoay người trở về phòng.
Cô đi rồi, Hạ Trác Quần khẩn trương bắt lấy vai Đường Nhạn Mai, "Nhạn Mai, bà không sao chứ, thân thể có chỗ nào không thoải mái không?"
"Không có." Đường Nhạn Mai lắc đầu cười nói: "Tôi cũng có uống đâu."
"Nha đầu này thật là! Lá gan càng lúc càng lớn, quả nhiên không thể đối xử với nó quá tốt."
Hạ Trác Quần trong lòng tức tối, "Nhạn Mai, về sau bà muốn uống cà phê cứ việc phân phó người hầu là được, cố gắng giữ khoảng cách với con bé."
Tuy rằng nhìn qua Hạ Lăng không giống dạng người lòng dạ hẹp hòi, nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, nhỡ cô thật sự làm ra cái gì tổn thương Nhạn Mai, đến lúc đó ông có hối hận cũng không kịp.
"Tôi sẽ chú ý."
Đường Nhạn Mai mỉm cười gật đầu, ánh mắt hơi rũ xuống, nhìn từng mảnh ly sứ nhỏ cùng với cà phê hỗn độn trên thảm, vẫy tay nhẹ giọng gọi người hầu tới, từ tốn mở miệng: "Bác Lục, phiền người dọn sạch chỗ này đi, dơ muốn chết."
https://truyen4u.net/author/NekoU207
Buổi tối 10 giờ rưỡi, Hạ Lăng làm xong bài tập có chút khát nước, cầm ly pha lê tới phòng khách rót nước uống.
Phòng Hạ Trác Quần vốn dĩ ở lầu ba, từ khi Đường Nhạn Mai trở về, liền dọn tới ngủ cùng bà ở lầu một, mà Hạ Lăng mỗi lần muốn đi tới phòng bếp, đều phải đi qua phòng bọn họ.
Trong phòng mở đèn sáng, sắc cam ấm áp len qua khe cửa phát ra, xen lẫn tiếng nói chuyện mập mờ.
Cô vô tình nghe được, lúc đi ngang qua, theo bản năng muốn tăng nhịp bước chân, nhanh chóng rời khỏi nơi này.
"Tôi cảm thấy Hạ Lăng không thích hợp ở lại đây."
Đường Nhạn Mai nhu hoà thanh âm không lớn không nhỏ, nhẹ nhàng truyền ra ngoài, khiến Hạ Lăng bất động tại chỗ.
"Bà không thể tiếp nhận đứa bé sao?" Lời Hạ Trác Quần truyền tới, "Tôi có thể cấm nó tới gần bà, bà cứ việc yên tâm......"
"Không phải vì vấn đề này." Đường Nhạn Mai cười nhạt nói, "Ông có biết gì về quá khứ của đứa bé không, biết nó được nuôi lớn như thế nào không, ông cái gì cũng không biết vậy mà dám tùy tiện đưa một nó từ bên ngoài về, ông không sợ nó nổi ác ý, lấy oán trả ơn?"
"Tôi đương nhiên biết quá khứ của đứa bé." Hạ Trác Quần vội vàng nói: "Nó từ nhỏ đã bị Diêu Nhạn ngược......"
"Ngược đãi?" Đường Nhạn Mai từ từ tiếp lời: "Nó từ nhỏ bị người thân hành hạ, tay đấm chân đá, không đánh thì mắng, lấy tính cách của người phụ nữ kia, có khả năng còn đem con gái bán đi cho đám đàn ông đùa bỡn, điều ông định nói chính là cái này? Tôi đã sớm điều tra qua."
"Nếu bà đã biết......" Hạ Trác Quần biểu cảm thay đổi, "Vậy sao còn?"
"Chính bởi quá trình trưởng thành vặn vẹo như vậy mới nguy hiểm." Đường Nhạn Mai thanh âm có chút lãnh khốc, "Tin tức báo chí đăng đầy ra đấy còn chưa đủ sao? Đại đa số tội phạm gϊếŧ người đều xuất phát từ hoàn cảnh gia đình, mới khiến tâm lý của bọn họ trở nên biếи ŧɦái, khuynh hướng phản xã hội nghiêm trọng, ông chưa từng suy xét đến điểm này sao?"
https://truyen4u.net/author/NekoU207
Hạ Trác Quần sắc mặt trắng bệch, ông thật đúng là không nghĩ tới, lúc ấy sau khi biết chân tướng, liền sinh lòng thương cảm, xúc động đem Hạ Lăng đón về nhà.
"Cho nên tôi kiến nghị ông mang đứa bé đến bác sĩ tâm lý xem một chút." Đường Nhạn Mai tươi cười nhẹ nhàng, "Hoặc là trực tiếp đưa nó đến trung tâm trị liệu tâm lý nào đó."
"Bà muốn bảo tôi đưa Hạ Lăng vào bệnh viện tâm thần?" Hạ Trác Quần không thể tin được nhìn bà.
"Có cái gì không đúng sao?" Đường Nhạn Mai dịu dàng mặt tỏ vẻ đương nhiên, "Ông cũng xem qua thành tích thi giữa kỳ của nó rồi, thảm không nỡ nhìn, điều này nói lên việc giáo dục bình thường đối nó là vô dụng, điều cần nhất lúc này chính là chữa lành vết thương lòng, tiếp nhận điều trị tâm lý chuyên nghiệp để thoát khỏi bóng ma quá khứ."
Thấy Hạ Trác Quần tỏ ra lưỡng lự, Đường Nhạn Mai lại bỏ thêm một liều mãnh dược: "Ông xem địch ý hôm nay của nó đối với tôi, nếu chuyện như vậy vẫn tiếp tục xảy ra, có phải đến người nó cũng dám gϊếŧ không?"
"Người đáng thương tất có chỗ đáng giận, đứa bé đã từng bị ma quỷ tra tấn, ai biết sau này nó có thể trở thành ác quỷ tiếp theo hay không?" Đường Nhạn Mai hướng dẫn từng bước.
Hạ Trác Quần thế nhưng tìm không ra lý do để phản bác lại, lời Đường Nhạn Mai nói tuy mang theo tình cảm cá nhân quá nhiều, nhưng cũng không phải không có lý, Hạ Lăng đã từng bị ngược đãi, tuy khiến người ta đau lòng, nhưng cũng là quả bom hẹn giờ, tùy thời đều có thể phát nổ.
Tuy rằng biết rõ điểm này, nhưng trong đầu ông không ngừng tái hiện lại khoảng thời gian hai tháng ở chung cùng Hạ Lăng, đứa bé sau khi được ông khích lệ, bộ dạng thẹn thùng mỉm cười hiện ra rõ ràng trước mắt.
Ông nhìn Đường Nhạn Mai nói nói cười cười, chậm chạp không đưa ra đáp án.
Mặc kệ như thế nào, Hạ Lăng vẫn là con gái ông.
https://truyen4u.net/author/NekoU207
Hạ Lăng nghe không nổi nữa, cô thậm chí còn không dám nghe câu trả lời của Hạ Trác Quần, cô nắm chặt ly nước, từng đốt ngón tay mảnh khảnh trở nên trắng bệch, thất thần đi phòng khách lấy nước, lại lần nữa đi ngang qua phòng bọn họ, một giây cũng không dám dừng lại, chạy nhanh trở lại phòng mình.
Đóng cửa lại, Hạ Lăng cầm ly nước đứng tại chỗ phát ngốc thật lâu, thẳng đến khi độ ấm của nước trong ly chầm chậm tan đi, trở nên lạnh giá, cô mới nâng đôi chân có chút cứng đờ lên, chậm rãi ngồi vào bàn học.
Đống sách vốn dĩ đã được cô thu dọn, lại một lần bị cô đem ra, đặt ở trước bàn, bắt đầu từ chương 1, nghiêm túc ghi nhớ các kiến thức trọng tâm, thỉnh thoảng phác họa đánh dấu, ôn tập, tìm lời giải, ghi nhớ.
Mỗi một chỗ giáo viên nhấn mạnh, giới hạn thi, cô đều không bỏ qua.
Hạ Lăng tay nắm chắt chiếc bút, có chút run rẩy.
Cô phải học thật tốt.
Cô nhất định phải đạt thành tích cao nhất.
Chỉ cần thi tốt, cô có thể gọi Hạ Trác Quần là ba, sau khi thực sự trở thành đứa con gái chân chính, ông sẽ không nhẫn tâm đưa cô vào viện tâm thần.
Điều này rất hợp logic.
Nhưng cô lại không nắm chắc.
Thật giống kẻ chết đuối, sẽ liều mạng muốn ôm lấy một cái trụ, một cọc rơm cứu mạng cuối cùng.
https://truyen4u.net/author/NekoU207
Đêm hôm đó, Hạ Lăng mở đèn cả đêm, đọc sách đến hai giờ sáng.
Cách thời điểm thi hai tuần, Hạ Lăng bước vào giai đoạn ôn tập gấp rút, lớp cô ngoại trừ số ít mấy người còn chăm chỉ, số còn lại đều không để vào mắt, cũng không phải kỳ thi gì lớn, đủ điểm qua là được, còn có thể gian lận.
"Này, nghe nói mẹ Nhiễm Nhiễm đã trở lại, cậu không sao chứ?"
Đang trong giờ Ngữ văn, Quý Tu Uyên để ý giáo viên, hạ giọng hỏi cô gái ngồi bên cạnh.
"......"
Hạ Lăng làm như không nghe thấy, trước sau như một không để ý đến cậu ta, chuyên tâm nghe giảng, tay cầm bút viết liên tục, tư thế so với trước kia càng nghiêm túc hơn.
Quý Tu Uyên bị mất mặt cũng không tức giận, nhàm chán nhìn cô, phát hiện khí chất trên người cô thay đổi rất nhiều, ngoại trừ vẻ nghiêm túc vẫn giống trước đây, còn có vẻ lo âu, như đang chịu một áp lực gì đó vô cùng to lớn, áp suất thấp cực hạn.
Tâm tình không tốt.
Giống như bị khủng bố.
Quý Tu Uyên sờ sờ chóp mũi, thức thời không quấy rầy cô, đại khái là bên cạnh có người mỗi ngày chăm chỉ học tập, cậu ta đột nhiên cũng không còn tâm trạng nghịch điện thoại, cà lơ phất phơ từ trong ngăn kéo lấy ra quyển ngữ văn mới tinh, nhìn về phía bảng đen, khó được lại nghiêm túc nghe giảng bài.
Tuy rằng tiết học đã trôi qua được phân nửa.
https://truyen4u.net/author/NekoU207
Không chỉ Quý Tu Uyên cảm giác được nỗi lo lắng của Hạ Lăng, người vừa được coi là anh trai là ba ba của cô, Tiết Húc là người bị chịu ảnh hưởng nhiều nhất, bởi vì Tiểu Hoa của hắn không làm cơm trưa cho hắn nữa T_T
Không chỉ có thế, đến chạm mặt cũng rất khó khăn, không chỉ không chơi game, đến WeChat cũng rất ít khi đáp lại, hỏi cô lý do, tiểu cô nương nhàn nhạt đáp một câu: "Sắp đến kỳ thi, ảnh hưởng học tập."
Tiết Húc hỏi: "Còn tận hơn hai tuần nữa, cô gấp cái gì?"
"...... Hai tuần còn không vội sao?"
"Không phải chứ, cũng chỉ là một cuộc thi nhỏ, trước một ngày dở qua sách vở nhìn một lượt, liền nắm chắc năm mươi sáu mươi phần trăm rồi." Tiết Húc không chút nghĩ ngợi đáp lại, hắn trước giờ đều làm như vậy.
Hạ Lăng không trả lời hắn, Tiết Húc khó hiểu gửi lại một dấu chấm hỏi, hệ thống tự động gửi tới ——
"【 mùa xuân nở rộ tiểu hoa 】 đã huỷ kết bạn, không thể gửi tin nhắn cho đối phương, để bắt đầu cuộc trò chuyện hãy gửi lời mời kết bạn, chờ xác nhận."
Tiết Húc: "Σ(っ°Д°;)っ"
Cô vậy mà chặn hắn rồi???
Xong việc, hắn mới tỉnh táo suy nghĩ lại, đại khái hắn là thiên tài, chỉ cần nhìn lướt qua cũng hiểu, vậy mà không cẩn thận làm tổn thương lòng tự trọng của cô, vì muốn đền bù, hắn quyết định —— giúp cô ôn tập.
https://truyen4u.net/author/NekoU207
Tiết Húc biết mình chỉ giỏi mấy môn tự nhiên, cho nên hắn đi tìm Từ Hàn, Từ Hàn vừa nghe phải dạy bổ túc cho người khác, liền dứt khoát cự tuyệt, một chút cũng không dây dưa, Tiết Húc híp mắt, gật đầu, nói được thôi, tớ đây đi tìm Hạ Nhiễm Nhiễm.
Tay đút túi quần, làm bộ xoay người.
Từ Hàn mặt âm trầm bắt lấy cổ tay hắn, cắn răng, "Địa điểm, thời gian?"
Tiết Húc mấp máy khóe miệng, thông báo.
Bất quá cuối cùng, đến tiết tự học buổi tối, Hạ Nhiễm Nhiễm nhàm chán ngủ gà ngủ gật, nhìn thấy bọn họ muốn trốn học, cho rằng bọn họ muốn ra ngoài chơi, mắt sáng lên, vội vàng thu dọn cặp sách rời theo sau, "Các cậu muốn đi đâu chơi hả, mang theo tớ, mang theo tớ với!"
Tiết Húc cùng Từ Hàn liếc nhau, vô cùng ăn ý không cần giải thích.
Bọn họ đều nhớ tới thành tích vừa rồi của Hạ Nhiễm Nhiễm, nếu không bổ túc, phỏng chừng bị đội sổ đá ra khỏi lớp trọng điểm là điều không xa.
Thân phận bọn họ đặc thù, giáo viên cũng mặc kệ, cho nên ba người quang minh chính đại bỏ tiết tự học buổi tối, chỉ chốc lát sau liền tìm đến lớp Hạ Lăng.
"Tiểu Hoa!"
Hạ Lăng đang làm bài tập, nghe thấy cái tên này, phản xạ có điều kiện tìm kiếm nơi phát ra, khuôn mặt soái khí của Tiết Húc xuất hiện ở ngoài cửa sổ, đôi mắt cong cong, môi hồng răng trắng, hướng cô vẫy tay, miệng cười tươi rạng rỡ như ánh mặt trời.
Hắn kêu: "Thư viện, có đi không?"
Trong lớp vang lên tiếng bàn tán xôn xao, đều nhận ra hắn, nhưng cũng may học sinh không nhiều lắm, không gây ra động tĩnh gì lớn.
Chủ nhiệm lớp 10/22 quản không nghiêm, rất ít học sinh tới tham gia tiết tự học buổi tối, ví như Quý Tu Uyên, từ trước đến nay chưa từng thấy cậu ta có mặt một buổi nào.
Hạ Lăng ngơ ngẩn nhìn gương mặt tươi cười của Tiết Húc, nháy mắt liền hiểu ý đồ của hắn, chóp mũi đau xót, có loại xúc động muốn rơi lệ.
Cô tưởng tượng, nếu mình thật sự là em gái hắn thì tốt biết bao, sẽ không phát sinh loại tình cảm khác, cuộc sống đầy đủ, nhất định mình sẽ là người hạnh phúc nhất trên đời.
Mà không phải giống như bây giờ, một chút cũng không chiếm được thỏa mãn.
"Đi, chờ tôi một chút!"
https://truyen4u.net/author/NekoU207
Cô ổn định cảm xúc, cách cửa kính xa xa nhìn hắn gật đầu, nhanh chóng đem sách vở cất vào trong cặp, đeo lên vai chạy ra khỏi phòng học, phát hiện không chỉ có Tiết Húc, Hạ Nhiễm Nhiễm cùng Từ Hàn cũng ở đây.
"Ơ, cậu vừa mới nói đi thư viện là như thế nào?" Hạ Nhiễm Nhiễm vẻ mặt mông lung nhìn Tiết Húc, "Chúng ta không phải đã quyết đi ra ngoài chơi sao?"
"Thư viện cũng có thể chơi." Từ Hàn cực kỳ tự nhiên dắt tay cô, "Đi thôi."
"Tớ không đi, ai ai ai, ai cho phép cậu chạm vào tay tớ!" Hạ Nhiễm Nhiễm bị cậu túm đi phía trước, mặt đỏ bừng, cũng không biết là tức giận hay xấu hổ, "Hạ Lăng, mau tới cứu tôi a! Hạ Lăng!!"
"Thật đúng là, không nên mang cậu ấy tới."
Một bàn tay trắng nõn tùy ý đặt lên vai Hạ Lăng, thân thể cô khẽ run lên, bên tai là giọng nói bất mãn của Tiết Húc, âm điệu thoải mái thanh thoát, "Bây giờ đã ầm ĩ như vậy, đến lúc đó chúng ta đừng nói tới được vào trong thư viện mà vừa tới cửa đã bị đuổi ra ngoài rồi."
Hạ Lăng trầm mặc một lúc, hỏi hắn: "Vì sao đột nhiên muốn đi thư viện?"
"Đương nhiên là vì cô rồi." Tiết Húc ngữ khí bình thản, "Chỉ là một bài kiểm tra nhỏ mà thôi, vậy mà khiến cho cô đứng ngồi không yên, bù lại, thi xong tôi muốn cô giúp tôi đại chiến game ba ngày ba đêm."
Hạ Lăng bất đắc dĩ cười, nhẹ nhàng đáp: "Được, nhất định giúp cậu."
"Còn có, cơm trưa nhớ làm cho tôi món thịt kho tàu và cá hấp cùng cà tím." Thái độ làm nũng của thiếu niên ngay cả chính bản thân cũng không phát hiện ra.
"Được rồi, tôi làm, tôi nhất định đáp ứng hết." Hạ Lăng cười nhạt, vẻ mặt ôn nhu cưng chiều.
Nếu, ngày đó, tôi còn được ở lại đây, nhất định.