"Là cậu."
Hạ Lăng hoảng hốt mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn Tiết Húc.
Thiếu niên miệng ngậm ống hút, con ngươi đen nhánh thản nhiên liếc nhìn cô, hừ lạnh một tiếng xem như đáp lại.
Hắn để ý cô rất lâu rồi.
Ở ngõ bên cạnh có một siêu thị tiện lợi, hắn vào đấy mua sữa, chớp mắt đã nhìn thấy cô.
Cô gái nhỏ đeo balo màu hồng, đi hết ngõ này tới ngõ khác, quẹo trái quẹo phải, ngó ngó nghiêng nghiêng, hẳn là lạc đường.
Có vài lần cô đi lướt qua, lại dường như không nhìn thấy hắn, đầu cúi thấp tiếp tục đi, hết sức chuyên chú, bộ dạng coi trời bằng vung làm người ta nổi giận.
https://truyen4u.net/author/NekoU207
Hạ Lăng tỏ vẻ vô tội, cô thật sự không phát hiện ra hắn, cho nên lúc này mới có thể kinh ngạc như vậy, cô nhìn thấy trên người hắn chỉ có bộ đồng phục học sinh, lời còn đang suy nghĩ liền thốt ra: "Chân của cậu khỏi rồi?"
Ánh mắt cô không khỏi liếc tới bên chân phải của hắn, theo lý mà nói, trên người hắn bị thương, cô không thể trốn tránh trách nhiệm, cảm thấy thẹn trong lòng, cất giọng ôn tồn hỏi thăm: "Đã có thể đến trường đi học sao?"
"Đúng vậy, nhờ cô ban tặng." Tiết Húc ngoài mặt cười nhưng bên trong lại không, thanh âm tuy mềm mại nhưng có thể nghe ra được tư vị trào phúng, hắn hút xong ngụm sữa cuối cùng, giơ tay lên, một đường vòng cung hoàn hảo, hộp sữa chuẩn xác rơi vào bên trong thùng rác.
Không nghĩ lại nhìn thấy khuôn mặt chán ghét này, hắn hơi nhích chân phải, sau đó dứt khoát xoay người rời đi.
"A, xin chờ một chút!"
Hạ Lăng sớm đã để ý tới phù hiệu trường gắn trên bộ đồng phục học sinh của Tiết Húc, dòng chữ trường trung học Hoa Đức màu đỏ rất rõ ràng.
Nói cách khác, hắn học cùng trường với cô!
Hạ Lăng đuổi theo, nở nụ cười tiêu chuẩn, "Cậu có thể chỉ giúp tôi đường đến trường được không? Hình như tôi bị lạc rồi."
"Đừng có bắt chuyện với tôi." Tiết Húc không chút nào cảm kích, thanh âm lãnh đạm mà lười nhác, "Không muốn chết thì cách tôi xa một chút."
Bỗng nhiên, một chiếc Bentley màu trắng từ phía sau chạy tới, không một tiếng động dừng ở bên cạnh bọn họ, một người đàn ông mái tóc hoa râm, ông quản gia bước xuống xe, cúi đầu nói với Tiết Húc: "Cậu chủ, nếu không đến trường sẽ bị muộn mất."
"Biết rồi." Tiết Húc thờ ơ gật đầu đáp lại một câu, vài sợi tóc mềm mại theo cử động của hắn mà rũ xuống che khuất đuôi lông mày, hắn đến liếc mắt cũng không thèm để ý tới Hạ Lăng ở bên cạnh, dứt khoát chui vào xe.
Hạ Lăng buồn bực, cô vốn đang định đi theo phía sau hắn đến trường, dù sao đều đi cùng một đường, hắn không muốn nói cho cô biết cũng không sao.
Vậy mà không nghĩ đến hắn thế nhưng lại ngồi xe đi.
Tư bản chủ nghĩa thật đáng sợ.
"Cô gái, nhìn dáng vẻ này của cháu chắc cũng là học sinh, là trường nào vậy? Ta có thể thuận tiện chở cháu một đoạn."
Quản gia Trần đợi sau khi Tiết Húc lên xe cũng không lập tức mở cửa lái đi, mà cất giọng thân thiết hỏi thăm Hạ Lăng, nở nụ cười hiền lành.
Hạ Lăng ngẩn ra, "Có thể sao ạ?"
Cô chăm chú quan sát vẻ mặt của Tiết Húc.
"Có gì là không thể." Quản Gia Trần thân là người làm ở Tiết gia, nhưng lại không hề sợ Tiết Húc một chút nào, cũng không thèm hỏi ý kiến của hắn, cười ha hả nói: "Cậu chủ nói cậu ấy không ngại."
Tiết Húc: "..."Không đúng, hắn nói như vậy lúc nào? Rốt cuộc hắn là chủ hay ông ý là chủ?
Thiếu niên lành lạnh liếc mắt nhìn ông, đầu lưỡi quẹt qua hàm răng một lượt, cuối cùng không nói gì thêm, lười biếng lấy điện thoại di động ra, cắm tai nghe vào đeo lên, nhắm mắt dưỡng thần, đem bọn họ đều coi như không khí.
"Vậy thì cám ơn chú."
Thấy Tiết Húc quả thật không có phản ứng gì thái quá, Hạ Lăng an tâm, bất quá không chọn ngồi ở bên cạnh hắn, mà là mở cửa xe phía trên, ngồi vào vị trí kế bên tài xế.
Trên người thiếu niên phát ra sát khí quá nặng, cô hoài nghi nếu mình ngồi bên cạnh, có thể hay không bị hắn một cước đá bay ra ngoài.
https://truyen4u.net/author/NekoU207
"Cháu cũng học ở trường trung học Hoa Đức, cảm phiền chú." Hạ Lăng cài xong dây an toàn, nở nụ cười lễ phép, thanh âm mềm mại, ôn nhu, bộ dạng hết sức ngoan ngoãn.
Quản Gia Trần nghe xong quả nhiên tâm tình thoải mái không ít, vừa cười vừa lái xe: "Không cần khách sáo, dù sao cũng là bạn học của cậu chủ, đây là việc tôi phải làm."
"Ai là bạn với cô ta..."
Tiết Húc cất tiếng phá tan bầu không khí sôi nổi phía trên.
"Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu chủ để ý một cô gái đến vậy."
Quản Gia Trần mang trên mặt nụ cười hiền lành của một người cha, giống như vui mừng vì con heo nhà mình nuôi cuối cùng cũng có thể xuất chuồng.
"Không dễ dàng a..."
Ông xác định hắn là để ý chứ không phải địch ý?
Hạ Lăng ngoại trừ mỉm cười gượng gạo thì không biết nên nói cái gì, đem lực chú ý dời đến ngoài cửa sổ, âm thầm nhớ kỹ đường đi.
Tiết Húc thì trực tiếp hơn, khuôn mặt tuấn tú của hắn cực thối, đá một cước vào ghế trước, "Ông nói hươu nói vượn gì đấy, tôi chỗ nào nói để ý cô ta, đừng có nói lung tung!"
Hắn muốn gϊếŧ cô còn không kịp.
"Đừng xấu hổ, hôm qua giữa ban ngày ban mặt chuyện cậu chủ bổ nhào vào con gái nhà người ta sớm đã truyền khắp toàn bộ đại viện rồi." Quản Gia Trần tán thưởng, "Cậu chủ không nói, nhưng lúc đó xung quanh có biết bao nhiêu người, tôi không muốn biết cũng khó."
"Tất cả đều là hiểu lầm!"
"Hả, hiểu lầm cái gì?"
Tiết Húc quỷ dị trầm mặc, hắn quả thật nói không nên lời, đột nhiên phát hiện hiểu lầm này kỳ thật cũng rất tốt, ít nhất hình tượng cao lớn uy mãnh của hắn vẫn còn giá trị.
Hạ Lăng nghe được sửng sốt, ngửa đầu hỏi Quản Gia Trần: "Ông biết thân phận của cháu?"
Nghe giọng điệu của ông, tựa hồ đã sớm biết cô chính là người hôm qua bị Tiết Húc bổ nhào tới, nói cách khác, ông biết cô chính là con gái nhà Hạ gia.
Vậy mà cô còn tưởng ông không biết, lại có thể đối tốt với cô như vậy.
"Tiểu cô nương lớn lên đáng yêu như vậy, ta nhìn một cái liền biết." Quản Gia Trần cười tủm tỉm, vẻ mặt hiền lành nhìn cô, "Người tốt như vậy, làm vợ cậu chủ chúng ta nhất định rất thích hợp."
Hạ Lăng tự động xem nhẹ câu nói phía sau, trừng mắt kinh ngạc nhìn ông, mũi có chút ngứa, trong lòng lần đầu tiên nổi lên chút cảm động.
Tiết Húc vốn định nổi cáu, đột nhiên chú ý tới nét mặt này của cô qua kính chiếu hậu, khó chịu "hừ" một tiếng, xoa rối mái tóc đen, sau đó lại đá một cước vào ghế ngồi Quản gia Trần, "Bữa sáng của tôi đâu, có mang theo không?"
"Ai cha, xem đầu óc của tôi này, thiếu chút nữa là quên rồi."
Vừa lúc phía trước gặp đèn đỏ, Quản gia Trần dừng xe, lấy ra ở bên cạnh chỗ ngồi một hộp bánh kem đưa cho cậu thiếu niên ngồi phía sau.
https://truyen4u.net/author/NekoU207
Tiết Húc nhìn chăm chú 5 miếng bánh ngọt màu cà phê đặt ngay ngắn trong chiếc hộp trong suốt, ánh mắt xinh đẹp cong lên, khóe môi cuối cùng cũng xuất hiện nụ cười nhẹ, đem chiếc hộp mở ra, ngón tay thon dài cầm dao nĩa, ăn rất vui vẻ.
Hạ Lăng nhìn qua, nghiêng đầu, trên mặt lộ ra vài tia kỳ quái.
Quản gia Trần cho rằng cô không biết đó là cái gì, cười giải thích: "Đó là bánh ngọt Brownie, cậu chủ rất thích ăn."
Mỗi ngày bữa sáng đều phải có.
Không phải cô để ý cái này.
Hạ Lăng cười cười, không giải thích, cô nhớ trước khi lên xe, Tiết Húc đã uống xong một hộp sữa, khi đó cô cho rằng hắn đã ăn sáng rồi, không nghĩ đến vẫn còn chưa ăn xong.
Đèn báo chuyển màu xanh, Quản gia Trần tiếp tục lái xe, thuận miệng hỏi cô một câu: "Hạ tiểu thư, cô đã ăn sáng chưa?"
"Cháu chưa." Hạ Lăng thành thật lắc đầu, "Sáng nay đi vội quá, vẫn chưa kịp ăn gì."
Tiết Húc đang ăn bánh ngọt liền dừng động tác, hai má căng phồng liếc cô một chút, sau đó tiếp tục vùi đầu ăn ngấu nghiến, làm như không nghe thấy.
Quản gia Trần nhíu mày, "Không ăn sáng sao được, nếu không ăn uống điều độ sẽ rất dễ bị đau dạ dày."
Ông nói với Tiết Húc: ""Cậu chủ, bánh ngọt nhiều như vậy, không bằng cậu chia một nửa cho Hạ tiểu thư ăn cùng?"
Tiết Húc lau đi kem bánh dính trên miệng, cười lạnh, "Sao ông không đem tôi tặng cho cô ta luôn đi, cần gì phải hỏi ý kiến của tôi."
Quản gia Trần thở dài, "Cậu chủ, cậu làm như vậy sẽ không theo đuổi được bạn gái đâu."
Cái này ngay cả Hạ Lăng cũng nhịn không được muốn làm sáng tỏ, "Chú à, quan hệ giữa cháu và Tiết Húc không phải như chú tưởng tượng đâu, ngày hôm qua chúng cháu bởi vì..."
"Cháu không cần giải thích." Quản gia Trần cắt ngang lời cô nói: "Cậu chủ của tôi da mặt mỏng, cô càng nói cậu ý lại càng xấu hổ, tôi đều hiểu, đều hiểu."
Tiết Húc, Hạ Lăng: "..." Không, ông cái gì cũng không hiểu.
Dọc đường đi, hai người đều duy trì im lặng, không ai có ý định để ý tới đối phương.
Xe rốt cuộc cũng chạy tới nơi, bởi vì trong trường không có chỗ đậu nên Quản gia Trần chỉ có thể đưa bọn họ đến trước cổng.
"Chú ý an toàn, chân phải của cậu vẫn chưa hoàn toàn bình phục, nhớ đừng vận động mạnh." Ông nhìn Tiết Húc dặn dò.
"Biết rồi." Tiết Húc thuận miệng lên tiếng, ngáp một cái, cũng không biết có nghe lọt tai không.
Hắn khoác cặp xách rồi xuống xe.
https://truyen4u.net/author/NekoU207
Hạ Lăng ở phía sau nhìn thấy hắn đi khập khiễng, cảm thấy đi lại có chút khó khăn, trong lòng sớm muốn cảm ơn hắn vì đã cho cô đi nhờ tới trường, liền đi qua, muốn dìu hắn đi, "Cậu có cần tôi đỡ..."
Lời còn chưa dứt, lúc cô sắp chạm vào thì hắn bỗng giật mình, cơ hồ là phản xạ có điều kiện, sau khi nhảy sang bên cạnh một bước để tránh cô, con ngươi sáng ngời mang theo đề phòng, hung dữ nói: "Cô đứng sát vào tôi như vậy làm gì, cách xa một chút!"
Ngón tay trắng nõn như ngọc chỉ thẳng về phía cô, cùng với đuổi chó không khác nhau là mấy.
Hạ Lăng chớp mắt mấy cái, có chút không rõ ràng lắm, ồ một tiếng, ngoan ngoãn lui ra phía sau một bước.
"Xa thêm chút nữa!"
Cô lại lui về phía sau một bước.
"Xa nữa!"
Cô yên lặng lui ra phía sau hai bước.
Tiết Húc lấy tay ước lượng khoảng cách của bọn họ, cảm thấy an toàn mới vừa lòng rời đi.
"..."
Hạ Lăng không nói gì, nhìn thiếu niên dáng người cao ráo, khí chất tiêu soái, cái gáy cao ngạo, hết thảy đều là hoàn mỹ.
Nhưng không biết tại sao, cô cảm giác hình như hắn có chút sợ mình.
... Chắc là ảo giác.
Ở một chỗ khác, sau khi đưa cậu chủ đến trường, Quản gia Trần vốn định lái xe rời đi, bỗng nhiên nhìn lên kính chiếu hậu, thấy chỗ ngồi có một thứ, ông nhìn chằm chằm thứ đó rồi nở nụ cười.
Tiết Húc chưa ăn xong bánh ngọt.
Hộp ny lon trong suốt, cho nên có thể thấy rất rõ, bên trong còn ba miếng bánh ngọt, người nào đó lại chỉ ăn có hai miếng liền đậy lại, tùy tiện đặt ở vị trí dễ trông thấy nhất, rõ ràng là cố ý.
Quản gia Trần xuống xe, gọi Hạ Lăng vẫn ở cách đó không xa, "Hạ tiểu thư, xin chờ một chút."
"Còn có chuyện gì sao?" Cô gái nghi hoặc quay đầu, chạy chậm lại chỗ ông.
"Cái này cho cô." Quản gia Trần cười cười đưa bánh ngọt cho cô, "Cầm lấy ăn lót dạ trước, con gái không ăn sáng sao được, huống chi tiểu thư gầy như vậy, càng phải ăn nhiều một chút."
"Đây không phải là bữa sáng của Tiết Húc sao?" Hạ Lăng nhìn miếng bánh ngọt màu cà phê, hơi sửng sốt, vội vàng khoát tay, "Sao cháu có thể nhận được, cậu ta mà biết nhất định sẽ tức giận."
"Yên tâm đi, đây chính là cậu chủ để lại cho cô." Quản gia Trần nào dám để cô cự tuyệt, nhất quyết đem bánh ngọt nhét vào tay Hạ Lăng.
"Cậu chủ bình thường thích ăn cái này nhất, mỗi lần trước khi đến trường đều ăn hết sạch, không bao giờ để thừa, cho nên cô cứ yên tâm cầm lấy ăn đi."
Thấy Hạ Lăng còn do dự, Quản gia Trần lại nói: "Hơn nữa nếu cô không ăn, cũng chỉ có thể ném đi, cô chắc không biết, đồ mà cậu chủ đã đυ.ng qua sẽ không chạm tới lần nữa."
"Vậy cháu xin nhận."
Ông ấy đã nói đến nước này, không nhận thì có vẻ làm được hay cho lắm, Hạ Lăng hai tay cẩn thận đỡ lấy hộp bánh ngọt, nghiêm túc cúi người, "Thật sự cảm ơn chú."
Quản gia Trần cười cười, vẫy tay, "Cũng không còn sớm nữa, nhanh vào trường điểm danh đi."
"Dạ." Hạ Lăng gật gật đầu, xoay người rời đi.
Quản gia Trần nhìn cô gái thân hình mảnh mai chậm rãi đi xa, thoáng chút cảm khái.
Ông kỳ thật không nghĩ đến, Tiết Húc lại để bữa sáng lại cho cô gái này, cũng không rõ cậu chủ nhà mình đang nghĩ gì.
So với buổi sáng hôm nay đang trên đường tới trường thì Tiết Húc vô tình nhìn ra ngoài cửa thấy bóng người nào đó, cố chấp muốn xuống xe, còn cố ý đi mua một hộp sữa làm như tình cờ gặp gỡ.
Thật sự là khó có thể tưởng tượng.
***
https://truyen4u.net/author/NekoU207
Trên đường tìm phòng giáo vụ, Hạ Lăng vừa đi vừa cúi đầu nhìn hộp bánh ngọt trên tay, thoáng chốc gương mặt đẹp như tạc tượng kia hiện ra trong đầu.
Cô chưa từng nghĩ, sau khi rời đến nơi này, người đối tốt với mình, không phải đến từ người nhà, bạn bè, mà là từ người có thù oán sâu đậm với cô.
Tâm tình có chút phức tạp.
Bất quá đã nhận thì phải ăn, không nên lãng phí. Hạ Lăng mở hộp bánh ngọt ra, bên trong ngoại trừ bánh còn có bộ dao dĩa dính đầy kem bơ, không cần nghĩ cũng biết là của Tiết Húc.
May mà Hạ Lăng đối với phương diện này không có bất mãn, cô trực tiếp cầm lấy dao cắt một miếng.
Tò mò nhìn nhìn.
Cô cũng từng nếm qua khá nhiều loại bánh ngọt, nhưng loại này là lần đầu biết đến.
Hạ Lăng nhẹ nhàng cắn một miếng, nhai nhai, ánh mắt đột nhiên mở lớn, một tia sáng xẹt qua, đôi mắt luôn tĩnh lặng khó có khi toát ra vài phần trẻ con.
Thật ngọt.
Ăn thật ngon.