Đầu tháng tư, mùa xuân ấm áp tràn về, muôn hoa đua nở, vậy mà Hạ Lăng lại cảm thấy bản thân đang nghênh đón một trời đông giá rét.
Mẹ cô qua đời.
Sau khi lễ tang kết thúc, cô giống như một quả bóng cao su bị họ hàng thân thích đá qua đá lại, ai cũng không muốn nuôi dưỡng cô, bản thân con cái nhà mình đã đủ khiến họ nhức đầu, còn người nào nhàn dỗi đi nuôi con kẻ khác, huống chi lại là một đứa con hoang không rõ lai lịch.
Hạ Lăng thờ ơ, khuôn mặt xinh đẹp hoàn mỹ mang theo vẻ lạnh lùng không hợp với tuổi, ngay lúc cô cho rằng mình sẽ bị đưa tới cô nhi viện thì ở đâu bỗng nhiên xuất hiện một người đàn ông anh tuấn khí chất bất phàm, bước xuống từ chiếc xe màu đen sang trọng tới đón cô đi, cô im lặng chui vào trong xe, bên cạnh là một hàng thân thích bộ dạng ngơ ngác, hận không thể đuổi cô từ trên xe xuống, còn mình thay vào đó, đánh giá nội thất bên trong, nhất định rất xa xỉ.
https://truyen4u.net/author/NekoU207
Trên đường cao tốc, Hạ Lăng lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, từng toà nhà xen lẫn cây cối nhanh chóng lướt qua, trong ngực có chút khó chịu, không biết là bởi vì say xe, hay là bởi vì quá không chân thật mà sinh ra ảo giác.
"Say xe sao?"
Hạ Trác Quần đeo tai nghe trả lời xong cuộc điện thoại, mới từ kính chiếu hậu đưa mắt đánh giá cô gái ngồi phía sau, sắc mặt tái nhợt từ lúc bước lên xe vẫn luôn im lặng trầm mặc.
Cô lớn lên rất xinh đẹp, khuôn mặt trái xoan chỉ nhỏ bằng bàn tay tinh xảo trắng nõn, mặt mày thanh nhã, mái tóc đen mềm mại tùy ý xoã trên vai, vừa nhìn là biết chưa từng qua xử lý, tóc mái dài che đi đôi mắt sáng long lanh tĩnh lặng, đây chính là nét đẹp của mỹ nhân cổ điển.
So với người mẹ lòng tham không đáy của cô ngược lại là hai loại khí chất.
"Con năm nay bao nhiêu tuổi?"
Hạ Trác Quần ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua bộ quần áo ố vàng cũ nát của cô, trong lòng trầm xuống, tay ấn hạ cửa xe cho thông thoáng.
"Mười lăm." Hạ Lăng quay đầu, có chút ngoài ý muốn nhìn ông ta một cái, sau đó cụp mắt nhìn xuống dưới chân, ngồi thẳng lưng không động đậy.
Họ hàng thân thích đều cho rằng cô gặp vận may, được nhà có tiền nhận nuôi, nhưng chỉ có cô mới biết, thân phận thực sự của người đàn ông này, là người có quan hệ huyết thống với cô.
Cho nên, mới có thể ngoài ý muốn.
Theo cô, người không có khả năng thu dưỡng cô nhất, chính là ông ta.
Hạ Trác Quần không để ý cô đang nghĩ gì, mắt nhìn phía trước thản nhiên mở miệng: "Ta còn có một cô con gái, tên là Hạ Nhiễm Nhiễm, đợi sau khi về đến nhà ta sẽ giới thiệu để hai đứa làm quen, hi vọng cả hai có thể chung sống hoà thuận."
Nghe ý tứ này, tựa hồ là muốn để cô sống ở trong nhà ông ta.
Hạ Lăng nhịn không được nâng lên tròng mắt đen nhánh, nhìn ông ta xác nhận: "Thưa, ngài là muốn đưa cháu về nhà sao?"
Cô còn tưởng ông ta sẽ tùy tiện đem mình đưa cho một gia đình nào đó.
"Đúng vậy." Hạ Trác Quần liếc cô một chút, đánh tay lái, "Con muốn ở chỗ nào khác hử?"
Quả thực cô không thể lựa chọn.
Hạ Lăng nghiêng đầu tỏ vẻ nghi hoặc, hảo tâm nhắc nhở: "Vợ của ngài sẽ đồng ý chứ ạ?"
Chung quy, bất kì người phụ nữ nào đều không thể chấp nhận việc chồng mình cùng người phụ nữ khác có con riêng, lại còn mỗi ngày xuất hiện trước mắt mình đi qua đi lại.
"Yên tâm, trong nhà hiện tại chỉ có mình Nhiễm Nhiễm." Hạ Trác Quần cười nhạo một tiếng, nhìn cô, con ngươi đen nhánh khó lường, "Bà ấy để lại đứa con rồi bỏ đi rồi."
Hạ Lăng thức thời ngậm miệng, lại quay đầu nhìn phía ngoài cửa sổ, lẳng lặng nhìn những đám mây trên bầu trời đến xuất thần.
Cô nghĩ, tuy rằng Hạ Trác Quần là ba ruột của cô, nhưng cô đối với ông ta vẫn không quá thân thiết, cũng không tin tưởng hoàn toàn.
Rõ ràng là chán ghét, nhưng vẫn đem cô về nuôi.
Thật sự là quá mâu thuẫn.
https://truyen4u.net/author/NekoU207
***
Khu biệt thự Cẩm Sắc không giống với những khu biệt thự khác xây ở vùng ngoại ô hay vùng núi xa xôi, mà là ở ngay trung tâm thành phố, tấc đất tấc vàng, bao quanh là những toà nhà cao ngất, là khu vực phồn hoa nhất, tất nhiên, chỉ có những người có tiền có quyền mới có thể ở đây, ngay cả tên trộm cũng không dám đến gần.
Ngoài đình viện hôm nay cũng rất náo nhiệt, gần đây có xây một sân bóng rổ, cơ hồ mỗi ngày đều có một đám nam sinh ở nơi này chơi bóng.
"Các cậu nghe nói gì chưa?" Chu Gia Giang đập bóng, cười thần bí nhìn mấy thằng bạn thân nói: "Chú Hạ hình như muốn đem Hạ Lăng về nuôi đấy."
"Ai cơ?" Quý Tu Uyên nhanh chóng đoạt lấy trái bóng, "Không biết."
"Là đứa con gái của chú Hạ với người phụ nữ khác ở bên ngoài đó." Chu Gia Giang không nói lên lời, "Đừng nói với tớ là cậu quên rồi nha, mới tháng trước mẹ con bọn họ còn tìm đến cửa Hạ gia đó."
"À, cậu nói chính là cô gái..." Quý Tu Uyên mơ hồ có chút ấn tượng, ôm lấy bóng nói, "Chú Hạ không phải rất chán ghét cô ấy sao, sao có khả năng đón về chứ."
"Nghe nói người đàn bà kia vừa mới qua đời, Hạ Lăng thành cô nhi, dù gì cũng là cốt nhục của mình, chú Hạ cũng không thể đưa cô ấy đến cô nhi viện, bất quá với tính khí của Hạ Nhiễm Nhiễm, thế nào cũng phải quậy phá đến long trời lở đất."
Chu Gia Giang nhân cơ hội đoạt lại bóng, nhìn xung quanh, liếc mắt liền thấy ở trong đình hóng mát, cậu thiếu niên mặc đồ đen lấy mũ che mặt ngủ gà ngủ gật, trên chân phải đang bó thạch cao trắng toát, phối hợp với cảnh sắc bên trong đình nghỉ càng rõ nét.
Chu Gia Giang cười trộm một tiếng, rón ra rón rén đi qua, không khách khí ném quả bóng trên tay về phía người nọ.
"A Húc, trời sáng rồi, rời giường thôi!"
Chiếc mũ lưỡi trai màu trắng bị quả bóng đánh trúng, rơi trên mặt đất, lộ ra khuôn mặt chàng thiếu niên, ngũ quan tinh xảo mà thanh tú, mặt mày rất sạch sẽ, có chút giống con gái, như mài như ngọc, môi hồng răng trắng, làn da mềm mại, so với các cô gái mà Chu Gia Giang đã gặp qua thì chưa có ai đủ tiêu chuẩn vượt qua.
Đương nhiên, bất kể ai có quen biết với hắn bao gồm cả cậu ta, cũng không dám đứng trước mặt coi hắn là nữ sinh.
Tiết Húc ngáp một cái, không tình nguyện mở mắt ra, một tay chống ghế đá ngồi dậy, cả người tựa vào cột đình, mặt không chút thay đổi nhìn Chu Gia Giang.
"Cút."
Vừa tỉnh ngủ thanh âm có chút khàn, mang theo giọng mũi.
"Ai dà, A Húc, còn ngủ gì nữa, nhìn như đàn bà vậy, đến đây chơi bóng đi!" Quý Tu Uyên không sợ chết lại dám cợt nhả kí©ɧ ŧɧí©ɧ hắn.
Tiết Húc khom lưng vốn định nhặt mũ lên, sau khi nghe được, cổ tay trắng trẻo thon gầy đột ngột chuyển hướng, không chút do dự nhặt quả bóng rổ bên cạnh lên, hung hăng ném về phía phát ra câu vừa rồi.
"Ui cha!" Một tiếng kêu đau đớn vang lên.
Đây là diễn tả sinh động nhất thế nào gọi là một tay cũng có thể đập chết người.
Chu Gia Giang sung sướиɠ khi thấy người khác gặp họa, trong đám người bọn họ Tiết Húc mặc dù là được chú ý nhất, nhưng tính tình lại khó nắm bắt nhất.
Cậu ta thấy Tiết Húc lười biếng nhặt mũ lên, ngón tay thon dài phủi đi bụi đất, trước mắt thấy hắn lại muốn che mặt nằm xuống, vội vàng kéo tay hắn không cho ngủ, "Cậu chẳng lẽ không thắc mắc vì sao chú Hạ lại đem Hạ Lăng đón về sao?"
"Có gì phải thắc mắc." Tiết Húc dụi dụi mắt, bộ dạng không có tinh thần, "Chẳng có quan hệ gì với tớ."
Hắn là thật sự mệt, tối qua cả đêm chơi game, hiện tại còn chưa trở lại bình thường.
"Như thế nào không quan hệ? Hạ Nhiễm Nhiễm là người thích cậu nhất, nay địa vị của cậu ấy đang bị uy hϊếp, cậu còn không mau đi an ủi người ta một chút."
Quý Tu Uyên trước đó bị ăn một cú đập đau điếng nhưng vẫn mặt dày, chỉ chỉ về hướng có người đi đến, mặt nhăn nhở rất đáng ăn đòn, "Cậu xem, nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến."
Tiết Húc nghe vậy, liếc mắt trông qua, quả nhiên thấy được Hạ Nhiễm Nhiễm, tiểu cô nương hình như vừa khóc, mắt vừa sưng vừa đỏ, sắc mặt tiều tụy, lúc đầu nhìn thấy mấy người bọn họ rõ ràng sửng sốt, sau đó như là tìm được cứu tinh, mắt sáng lên, nhanh chóng hướng bên này chạy tới, "Tiết Húc!"
Tiết Húc phản ứng rất nhanh, liền đem Quý Tu Uyên kéo đến trước người, Hạ Nhiễm Nhiễm phanh lại không kịp, đυ.ng phải một l*иg ngực cứng rắn.
"Quý Tu Uyên, cậu tránh ra!" Cô ta vì không đạt được mục đích, tức giận đến dậm thẳng chân, đơn giản đem lời nói mở ra: "Tớ mặc kệ, lần này các cậu nhất định phải giúp tớ!"
https://truyen4u.net/author/NekoU207
Dù sao đều là bạn bè cùng nhau lớn lên, không có gì phải dấu diếm.
"Giúp đỡ cái gì?" Quý Tu Uyên biết rõ còn cố hỏi.
"Đương nhiên là giúp tớ đuổi cái thứ tạp chủng kia đi rồi!" Hạ Nhiễm Nhiễm thanh âm lộ ra hận ý, "Hạ Trác Quần không biết đầu óc bị làm sao, thế nhưng lại muốn đem con tiện nữ đấy về nuôi, quả thực không thể nói lý!"
"Dù sao mẹ cậu cũng không cần cậu nữa, bây giờ có thêm một người bạn nữa không phải càng vui hơn sao." Chu Gia Giang nói chuyện luôn thấy tình đạt ý, "Hơn nữa việc này muốn trách thì phải trách cha cậu và tiểu tam, đứa con là vô tội."
Chuyện này của Hạ gia quả thực ảnh hưởng không nhỏ, hàng xóm không biết cũng khó, nghe nói là Hạ Trác Quần vì trong lúc vợ mang thai không chiếm được thỏa mãn, liền đi tìm thú vui bên ngoài, lên giường cùng người ta, lại còn mang thai, nữ nhân này cũng không phải người hiền lành gì, nhiều lần dùng cái thai này vơ vét tài sản Hạ Trác Quần, Hạ Trác Quần đối với bà ta vô cùng chán ghét, cho một chút tiền xong liền bỏ mặc không để ý.
Sau này nữ nhân kia không biết từ đâu biết được địa chỉ Hạ gia, một tháng trước mang theo cô con gái đến trước cửa đòi công đạo, lúc này chuyện mới bại lộ, hình tượng người đàn ông thâm tình Hạ Trác Quần đột nhiên bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, giá cổ phiếu rớt xuống không nói, còn khiến cho người vợ tức giận bỏ đi, hiện tại tung tích cũng không rõ.
"Ít nói nhảm, các cậu nói có giúp hay không!"
Hạ Nhiễm Nhiễm mặc dù là đang hỏi bọn họ, nhưng ánh mắt lại liếc về phía Tiết Húc, cô ta trong lòng rất rõ ràng, trong số bọn họ Tiết Húc là người có bối cảnh sâu nhất, nếu hắn nói giúp mình, Hạ Trác Quần chắc chắn phải đắn đo ba phần, nói không chừng việc đón đứa bé kia đến cũng thất bại.
Nhưng khiến cô ta thất vọng là, thiếu niên kia lười nhác ngồi ở một bên, mắt điếc tai ngơ, thần sắc không đổi, từ đầu tới cuối đều không có phản ứng gì.
Tiết Húc đối với gia đình người khác thực sự không có hứng thú, gặp Hạ Nhiễm Nhiễm khóc lóc kể nể không dứt, có chút không kiên nhẫn, cầm lấy nạng để ở sát tường, chống đất, dùng sức đứng lên.
Mấy người giọng nói không tự chủ nhỏ lại, đồng loạt nhìn về phía hắn.
Thiếu niên như có như không để ý, một tay chống nạng, một tay ôm lấy cổ Chu Gia Giang lôi hắn đi ra ngoài, "Các cậu cứ tiếp tục, tớ có chuyện muốn nói với cậu ta."
"A Húc, chuyện gì thế?" Chu Gia Giang thoát khỏi tay hắn.
"Còn có thể có chuyện gì." Tiết Húc chỉ chỉ miếng thạch cao ở chân, biểu tình không mấy đẹp mắt, "Người kia tìm được không?"
Chu Gia Giang vài giây liền hiểu, nháy mắt khuôn mặt đau khổ, "Không thấy, tớ hoài nghi người mà cậu nói thật sự không tồn tại, nói tới bạn cùng tuổi, nam sinh có thể đánh thắng cậu rất ít, huống chi cậu còn nói đối phương là nữ..."
"Tớ gạt cậu làm gì?"
"Nhưng là..."
"Các cậu đang nói gì đấy?" Một thanh âm tò mò.
Quý Tu Uyên thấy bọn họ đang thì thầm nói chuyện với nhau, không cam lòng bị cho ra rìa, cùng Hạ Nhiễm Nhiễm đi tới chỗ hai người họ.
Chu Gia Giang thở dài một hơi, "Haiz, còn không phải là một tuần trước có người đem A Húc đánh trọng thương nằm viện sao, lại là một cô..."
"Cậu..." Lời còn chưa nói ra, Chu Gia Giang đã cảm thấy lạnh sống lưng, dường như có một ánh mắt lạnh như băng bắn đến, sát ý tràn đầy trước nay chưa từng thấy, mồ hôi lạnh lập tức chảy ra, hắn lắp bắp chữa lời: "À. . . À, cậu..."
Thật nguy hiểm, thiếu chút nữa lỡ miệng.
"Người kia còn chưa tìm được sao, có cần tớ hỗ trợ gì không?"
May mà Quý Tu Uyên không nghe ra cái gì, nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc.
Nhắc lại một tuần trước, Tiết Húc không biết bị ai đánh thành trọng thương, gãy chân không nói, xương sườn cũng gãy mấy cái, so với đánh nhau vài cái bình thường, lần này còn kinh động tới công an, khi hỏi Tiết Húc là ai làm thì hắn bộ mặt âm trầm, sống chết không nói nửa lời, chuyện đã xảy ra trừ đương sự cùng với Tiết Húc, Chu Gia Giang, chỉ sợ không ai biết được trong đó có nội tình.
"Không cần, tự tớ có thể làm được." Tiết Húc không chút nghĩ ngợi cự tuyệt.
Chu Gia Giang có thể hiểu vì sao hắn như vậy, nếu như bị người khác biết người đánh hắn là con gái, còn thê thảm đến mức gọi xe cứu thương là loại cảm xúc gì.
Nếu là cậu thật cũng không còn mặt mũi nào.
Bất quá Chu Gia Giang cũng không biết hình dáng cô gái đó như thế nào, hắn là người đầu tiên phát hiện Tiết Húc, nhưng hai người lúc đó không ở cùng nhau, đến khi tìm thấy người thì đã tràn đầy máu tươi nằm trên mặt đất .
Hình ảnh kia rất đáng sợ, cậu ta một chút cũng không muốn nhớ lại.
Đúng lúc này, một chiếc xe riêng màu đen chậm rãi lái vào khu biệt thự, dừng ở cách đó không xa.
"Ấy ấy, các cậu xem, đó có phải xe của chú Hạ không?" Quý Tu Uyên nhìn thấy chiếc xe này rất quen mắt, giục mọi người nhìn qua.
https://truyen4u.net/author/NekoU207
Hạ Nhiễm Nhiễm một chút liền nhận ra, lúc này đen mặt.
Chu Gia Giang nhìn thấy một người mặc chiếc áo dài tay màu trắng, cô gái dáng người nhỏ nhắn theo Hạ Trác Quần xuống xe, liền trêu ghẹo nói: "Cô ấy chắc là Hạ Lăng, lớn lên quả là xinh đẹp ."
"Cậu câm miệng!" Hạ Nhiễm Nhiễm trừng cậu ta một cái.
Tiết Húc nâng mắt lên, không chút để ý liếc qua, chỉ thấy bóng dáng một người con gái hơi gầy, chắc hẳn đây chính là cô con gái ngoài giá thú của Hạ gia trong truyền thuyết, hắn không để ý lắm, vừa muốn thu hồi ánh mắt, cô bé kia lại vừa vặn xoay đầu lại, vừa lúc đối mặt với hắn.
Ánh mắt Tiết Húc đang không mấy để ý liền ngưng lại, sắc mặt đột nhiên thay đổi, hắn đưa mắt nhìn về phía gương mặt quen thuộc ở đằng xa, không thể tin được, đồng tử kịch liệt co rút lại, bàn tay đang cầm nạng dần nắm lại, các khớp ngón tay kêu răng rắc.
Ngay cả hô hấp, đều trở nên dồn dập.
Những người khác phát hiện hắn có sự thay đổi, quay đầu, thấy sắc mặt hắn so Hạ Nhiễm Nhiễm còn khó xem hơn, đều kinh ngạc: "A Húc, cậu làm sao vậy?"
Tiết Húc không trả lời, mày nhăn lại, chăm chú nhìn vào bóng hình mảnh khảnh xinh đẹp kia, gương mặt trắng nõn phủ đầy hàn khí, hắn đầu tiên là hít sâu một hơi, ném cây nạng xuống đất, cúi người, xé lớp thạch cao trên chân xuống.
Chân trần đi lại trên đất được vài bước, trừ có chút hơi khập khiễng thì so với hành động của người bình thường cũng không khác biệt lắm.
Ba người kia giật mình nhìn một loạt thao tác của hắn, còn chưa kịp phản ứng, liền thấy hắn lạnh mặt, giãn gân cốt xong liền như mũi tên nhắm hướng Hạ Lăng chạy tới.
Tư thế dũng mãnh, tốc độ cực nhanh, chỗ nào giống người thương tật!
***
Hạ Lăng sau khi xuống xe, liền yên lặng đứng ở tại chỗ bất động, chờ Hạ Trác Quần tới cốp xe lấy hành lý cho mình.
Cô nhẹ nhàng ngẩng đầu để lộ cần cổ tinh xảo, một toà biệt thự màu trắng xinh đẹp đập vào mắt, nằm sừng sững giữa hai con đường, bên cạnh trồng rất nhiều cây cối hoa lá không biết tên, rải rác xung quanh ngôi nhà, xanh um tươi tốt, cành lá xum xuê, khung cảnh yên tĩnh thanh mát.
Cô có chút thất thần, nhưng rất nhanh liền khôi phục, tuy rằng Hạ Trác Quần thật sự đưa cô về nuôi, nhưng cô cũng không chắc mình có thể ở lại nơi này bao lâu, chung quy thân phận của cô dơ bẩn như vậy, đoán chắc không bao lâu sẽ bị đuổi ra khỏi nhà.
Xa xa truyền đến tiếng bước chân ngày càng gần.
Hạ Lăng không khỏi quay đầu, nhìn thấy một thiếu niên cao gầy mặc quần áo màu đen đang toàn lực nhắm hướng này chạy tới.
Cô vừa mới đến, không nghĩ mục tiêu của đối phương sẽ là mình, cho nên, cô rất lễ phép dịch sang bên cạnh, nhường đường cho hắn.
Sau đó, cô nhìn thấy thiếu niên vẫn tiếp tục tiến tới, nhưng lại nhắm vào mình, bản thân cũng bất giác lùi lại.
"..."
Hạ Lăng ngây ngẩn cả người, mở to đôi mắt trong veo, không biết phản ứng thế nào, Hạ Trác Quần còn đang ở bên cạnh, cô không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể nhìn hắn cách mình càng ngày càng gần.
https://truyen4u.net/author/NekoU207
Hai mét.
Một mét.
Cự ly dần dần thu nhỏ lại.
Hạ Lăng nhìn thấy hắn giơ nắm tay lên hướng về phía cô.
Hắn muốn đánh cô!
Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện trong đầu Hạ Lăng, chỉ thấy thiếu niên ở trước mắt không biết là quá kích động hay là như thế nào, nắm tay còn chưa hạ xuống, bàn chân không cẩn thận vướng vào một tảng đá, người liền lảo đảo, nhào tới phía cô ngã xuống.
Hạ Lăng tất nhiên không chịu nỗi sức nặng của hắn.
"Thùng" một tiếng vang thật lớn.
Cô bị hắn nằm đè dưới đất.
...
Không khí đột nhiên im lặng.
Tác giả có lời muốn nói: cuối cùng truyện cũng bắt đầu rồi.