Edit+Beta: Ly
4h30p chiều, Cố Thiếu Đường đã hoàn thành xong tất cả công việc trong hôm nay, bao gồm cả việc chuẩn bị cho công việc ngày mai.
Nhưng anh không ngay lập tức tan làm về nhà mà ngồi trong văn phòng, mặt không đổi sắc mà nhìn máy vi tính.
Bây giờ anh chỉ muốn nhớ lại tất cả mọi chuyện đã xảy ra tối hôm qua.
Rốt cuộc anh đã say tới mức nào? Dù có ngủ, anh cũng nên ngủ trên giường chứ, sao anh lại chạy đến sô pha ngủ cùng Cố Miên rồi?
Nhớ tới việc mình và Cố Miên thân thiết dán vào nhau, hai người còn nằm trên cái sô pha "bé tí teo" mà ngủ được cả một đêm, vẻ mặt nghiêm túc của Cố Thiếu Đường hiện ra một tia vết nứt.
Cả nụ hôn vào sáng sớm kia nữa chứ.
Nếu chỉ là ảo giác do anh uống quá say mà thôi thì sao xúc cảm lại chân thật đến thế chứ? Phẳng phất như cảm giác mềm mại và tê tê dại dại như có dòng điện xẹt qua ấy vẫn còn lưu lại đến tận bây giờ.
"Sao hôm nay chú lại thích sờ cằm thế?" Không biết Vương Kiếm đã tiến vào phòng khi nào.
Cố Thiếu Đường cả kinh, sau đó buông ngón tay không tự giác sờ lên cằm xuống. Anh nhíu mày không vui nói: "Sư huynh, anh nên học cách gõ cửa."
"Anh có gõ mà, chú không nghe thấy à?" Vương Kiếm chỉ chỉ đồng hồ treo tường phía sau anh: "Chú thẩn thơ nghĩ gì mà lâu thế? Đều 6 giờ hơn rồi, không tan làm à?"
Cố Thiếu Đường quay đầu nhìn lại mới phát hiện đã 6 giờ 25.
Vương Kiếm hỏi: "Bọn họ nói muốn cùng đi nhà hàng mới khai trương ở phố tây ăn bữa cơm, chú có đi không?"
Lúc này ở cửa cũng dò ra một khuôn mặt xinh đẹp, cô ta nhiệt tình mời: "Cố tổng, cùng đi đi? Nhà hàng Nhật Bản kia được đánh giá rất cao, nghe nói hải sản rất tươi đấy."
"Xin lỗi, tôi hơi mệt, muốn về nhà sớm." Cố Thiếu Đường nói xong, gấp máy lại để vào túi đựng máy tính, sau đó xách túi đứng dậy, lập tức ra khỏi văn phòng.
Bên ngoài vang lên một mảnh thanh âm thất vọng.
Gương mặt xinh đẹp của Đường Nhược Oánh cũng tràn đầy thất vọng.
"Xin lỗi, hôm nào tôi mời mọi người ăn cơm." Cố Thiếu Đường nói xong, hơi gật đầu một cái, xách túi đi trước. Từ đầu tới cuối, ánh mắt anh chưa từng dừng lại trên bất cứ ai, dù chỉ là một cái chớp mắt.
"Vậy tôi cũng không đi nữa, miễn cho mọi người không được thoải mái. Mọi người ăn ngon chơi vui nhé! Này! Thiếu Đường! Từ từ đã!" Vương Kiếm chạy chậm đuổi theo Cố Thiếu Đường.
"Nhược Oánh, chúng ta đi thôi?" Một cái nữ đồng nghiệp nói.
Đường Nhược Oánh nhìn theo bóng dáng Cố Thiếu Đường biến mất ở ngã rẽ, có điểm khó xử nói: "Thật xin lỗi, dạ dày tớ có hơi không thoải mái, sợ là không ăn được đồ sống. Tớ không đi nữa vậy, mọi người đi đi."
Chuyện đi ăn vốn là cô ta khơi ra, cũng có mấy nam đồng nghiệp chưa lập gia đình đều là vì cô ta mới đi, giờ cô ta nói không đi nữa, vài người cũng sôi nổi tỏ vẻ không đi.
Mấy người còn lại đều cảm thấy mất hứng, liền từng người tan tầm về nhà.
Cố Thiếu Đường đứng ngoài cổng lớn Cố gia, nhìn cánh cổng "Nguy nga" trước mặt, anh dường như trở về năm mười hai tuổi ấy lần đầu tiên biết đến Cố gia.
Anh ở nông thôn đã có thể tự chăm sóc cho mình, trong đám bạn cùng lứa, anh thành thục giống như người lớn. Nhưng khi đối mặt với cánh cổng Cố gia cao lớn quý phái anh chưa bao giờ tưởng tượng ra, lần đầu tiên anh sinh ra cảm giác sợ hãi và bất an.
Mà giờ khắc này, cư nhiên anh cảm thấy vài phần rụt rè, không phải sợ hãi tương lai mịt mờ phía trước, mà là sợ người nào đó.
Tiến thêm một bước về phía cánh cổng đó, sự sợ hãi sâu trong nội tâm lại tăng thêm một phần.
Cuối cùng anh dừng lại ở trước cửa phòng mình.
Anh lấy điện thoại từ túi quần nhìn thoáng qua thời gian, 7 giờ rưỡ. Giờ này, Cố Miên sẽ không ngủ, lúc này cô hẳn là đang nằm ườn trên sô pha đọc tiểu thuyết. Cô rất thích đọc sách, mỗi lần đọc sẽ rất chăm chú, tốc độ cũng rất nhanh, hai ba ngày là có thể xem xong một quyển. Mỗi lần đọc có thể đọc đến ngủ thϊếp đi, cô ngủ rồi, sách có khi ở trên ngực cô, có khi rớt trên sàn nhà bên cạnh sô pha, có khi trực tiếp che đi mặt cô...
Anh đã nhìn thấy rất nhiều bộ dáng khác nhau khi cô ngủ.
Mỗi ngày khi nghĩ tới về nhà sẽ có một người đang chờ anh, làm lòng ngực lạnh băng của anh tràn đầy ấm áp.
Dần dần, anh bắt đầu lưu luyến loại ấm áp này.
Anh giơ tay đặt lên then cửa.
Vặn về bên phải.
Sau đó đẩy cửa, bước vào.
Anh sớm đã quen sau khi mở cửa trước hết sẽ nhìn về sô pha.
Cố Miên nửa nằm trên sô pha, sách dựng ở trước ngực. Trên bàn trà bên cạnh là một mâm trái cây đã cắt xong sẵn, đôi mắt cô nhìn chằm chằm quyển sách, tay lại cầm nĩa lung tung lấy trái cây ở mâm. Cắm được một miếng, cô sẽ bỏ ngay vào miệng, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm sách, sau đó lại duỗi tay về phía mâm.
Bỗng nhiên, tầm mắt cô dời đi khỏi sách, cô nhìn về phía anh. Đôi mắt hơi mở lớn, khóe miệng giương lên, cô khép lại quyển sách trên tay, ngồi dậy từ sô pha: "Anh? Hôm nay anh tan làm sớm thế?"
Cố Miên không chút che dấu kinh hỉ, trong l*иg ngực Cố Thiếu Đường cũng sinh ra niềm vui nho nhỏ. Trong nháy mắt khi hồi tưởng lại cái hôn nhẹ vào buổi sớm kia, cằm anh lại bắt đầu ngứa ngứa.
"Hôm nay là cuối tuần, nên anh tan tầm sớm chút." Anh theo bản năng nới lỏng cà vạt, không lời nói tìm nói: "Hôm nay em nhà thế nào?"
"Rất tốt ạ." Cố Miên nói vỗ vỗ vị trí bên cạnh: "Anh ơi anh ngồi đây đi."
Bước chân Cố Thiếu Đường hơi dừng lại, nhưng anh vẫn không khống chế được chiều ý cô. Anh cởi một nút áo trên bộ vest, ngồi xuống trên sô pha.
Cố Miên nói tiếp: "Buổi sáng bác sĩ Chung có tới châm cứu cho em, anh ấy nói tháng sau em có thể xuống đất rồi. Còn buổi chiều thì em học đàn dương cầm với lão sư."
Đôi mắt dưới hàng lông mi dày của Cố Thiếu Đường lóe lên ánh sáng nhật, anh giả vờ lơ đãng hỏi: "Hôm nay không cần học bổ túc sao?"
Cố Miên nghiêng nghiêng đầu, đôi mắt cong cong ý cười: "Không phải anh nói, Sau này để anh dạy em học bổ túc, em không cần nhờ người khác nữa à?"
Cố Thiếu Đường sửng sốt, rõ ràng là anh không nhớ rõ tối hôm qua mình đã nói gì.
Cố Miên thấu hiểu lòng người nói: "À, em quên mất, đêm qua anh uống say quá, chắc là không nhớ rõ nữa." Cố -vô tội- Miên chớp chớp mắt, khẽ cười: "Cần em giúp anh hồi tưởng lại một chút không?"
Tiềm thức Cố Thiếu Đường cảnh báo có nguy hiểm, anh theo bản năng muốn cự tuyệt.
Cố Miên nhìn ra ý đồ của anh, giành mở miệng trước: "Đêm qua anh hôn em."
Cố Thiếu Đường cứng đờ cả người, đầu óc ngơ ngơ choáng váng.
Sau đó anh nhìn thấy ngón tay thon dài của Cố Miên chỉ chỉ cái trán trắng mịn của cô: " Ở đây."
Trên trán.
Ngủ ngon hôn.
Cố Thiếu Đường nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng mà mới thở được có một nửa.
Ngón tay Cố Miên lại rơi xuống trên đôi mắt.
"Đây nữa."
Tiếp theo, ngón tay trắng nõn lại rơi xuống đôi má.
"Chỗ này."
Lại tiếp tục, dừng ở cằm.
"Cả chỗ này."
"Còn có......"
đồng tử Cố Thiếu Đường cô lại, dường như anh có thể đoán trước ngón tay tinh tế kia sẽ dừng lại ở nơi mềm mại nào đó.
Quả nhiên, không ngoài dự doán.
Ngón tay như ngọc kia cuối cùng nhẹ nhàng điểm trên đôi môi đỏ mọng ẩm ức của thiếu nữ.
"Đây nữa."
Dù Cố Thiếu Đường đã có dự cảm, nhưng đến giờ khắc này, trong đầu anh vẫn là một mảnh trống rỗng. Anh chẳng nghĩ được gì cả, chỉ còn lại trái tim đập thùng thùng như sấm trong l*иg ngực.
Điều Ly mún nói: Chị Miên đã ra tay, anh chạy đâu cho thoát.