Mau Xuyên - Nghịch Chuyển Nữ Vương

Chương 16: Bạch Liên Hoa vs Bạch Liên Hoa

Chương 16: Bạch Liên Hoa vs Bạch Liên Hoa (16)

Nụ cười trào phúng trên khóe môi Cố Miên nháy mắt biến mất, nhanh đến dường như nó chỉ là ảo giác, thay vào đó là vẻ mặt ủy khuất, một tay cô cầm bát, một tay sờ mặt: "Anh Thiếu Đường, mặt em đau."

Cố Thiếu Đường như không nhận ra sự bất thường, thần sắc bình tĩnh đi tới: "Còn đau không?"Cố Miên gật gật đầu.Cố Thiếu Đường khom lưng xuống, cẩn thận tỉ mỉ kiểm tra khuôn mặt nhỏ.Cố Miên chủ động ngẩng mặt lên: "Anh ơi, anh giúp em xoa xoa một chút."

Ánh mắt Cố Thiếu Đường liếc qua, Cố Miên nửa điểm chột dạ cũng không có, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm anh, Cố Thiếu Đường dời tầm mắt đi chỗ khác, sau đó lấy ra thuốc mỡ ở tủ đầu giường, đổ một ít ra lòng bàn tay, xoa hai bàn tay vào nhau một lúc, tay trái nâng cằm Cố Miên lên, tay phải nhẹ nhàng xoa bóp một mảnh xanh tím trên xương gò má: "Có đau không?"

Cố Miên hít một ngụm khí: "Đau."

Cố Thiếu Đường không nói lời nào, tay lại thả nhẹ lực đạo.Đầu ngón tay anh chạm vào làn da mịn màng của cô, anh không thể khắc chế, ngón tay cái nhẹ nhàng lướt qua khóe miệng, một tay khác thì vẫn chuyên chú giúp cô xoa xoa.

Mấy phút sau, anh buông tay ra, bàn tay tràn ngập mùi thuốc mỡ, anh thản nhiên quét mắt nhìn cái bát trong tay Cố Miên."Uống xong chưa?"

Cố Miên cầm bát uống ngụm cuối cùng, rồi đưa bát cho anh: "Em muốn ngủ một giấc."

Thể chất "Cố Miên" vốn yếu ớt, bị dày vò cả buổi chiều, Cố Miên cũng hơi mệt, hơn nữa đây đúng là thời điểm tốt để giả vờ yếu đuối."Được."

Cố Thiếu Đường nhận bát rồi đặt trên tủ đầu giường, sau đó giúp Cố Miên đắp chăn, tầm mắt dừng lại trên một mảnh xanh tím tại gò má trắng nõn, nói: "Ngủ đi."

Chờ Cố Miên nhắm mắt lại, anh đứng bên giường lẳng lặng nhìn cô trong chốc lát, rồi cầm bát rỗng bước ra ngoài, đóng cửa lại.

Anh đứng trong hành lang, cúi đầu nhìn cái bát trong tay, vẻ mặt khó đoán.

*

Cố Thiếu Đường vừa đi, Cố Miên liền sợ hãi mở to hai mắt, vừa nãy tim của cô sợ đến sắp nhảy ra ngoài.Cố Thiếu Đường.. không mẫn cảm như vậy chứ?

Trong đầu Cố Miên hiện ra cặp mắt trầm tĩnh của Cố Thiếu Đường, nhất thời có chút không chắc chắn.

Loại hình Cố Thiếu Đường thích loại hình rõ ràng là loại thỏ trắng ngây thơ vô số tội.Nhưng cô có phải thỏ trắng đâu :(

Cô là một con sói xám khoác lớp da tiểu bạch thỏ, tim cô là màu xám nha.Nếu như rớt da, lộ ra bản tính, sợ rằng Cố Thiếu Đường sẽ tránh như tránh tà.

Cố Miên nằm trên gối đầu mềm mại, ánh mắt bỗng có chút cô đơn.

*

Ngày hôm sau, Chung Huyền Dư đến trị liệu, sửng sốt nhìn "Thảm trạng" của Cố Miên: "Chuyện gì vậy?"

Vết bầm trên mặt Cố Miên hôm qua nhìn còn không quá nghiêm trọng nhưng hôm nay lại thâm lại, giống như một vết bớt, nhìn thấy ghê người.

Vì chuyện này, Cố Chấn Hoa được Tô Băng Thanh an ủi cả một đêm, gần như sắp hết giận sắc mặt lại không dễ nhìn."

Hôm qua ra ngoài chơi, không cẩn thận nên bị ngã vào bể bơi, cũng không biết đập phải chỗ nào."Cố Miên nói xong, hỏi: "Xấu lắm à?"

Buổi sáng hôm nay lúc soi gương cô còn nhảy dựng lên, hình như còn nghiêm trọng hơn hôm qua."Xấu như ma." Chung Huyền Dư nói: "Đã tàn tật rồi còn chạy đến bể bơi làm gì? Tham gia thế vận hội Olympic à?"

Cố Miên mặc kệ anh, đưa một miếng thanh long vào miệng: "Bác sĩ Chung, miệng độc như thế là không tìm được bạn gái đâu."

Thanh long, kiwi, nho, đều được rửa sạch cắt nhỏ đặt trong hộp thủy tinh, mỗi ngày ăn một hộp. Lượng hoa quả cô ăn trong khoảng thời gian này còn nhiều hơn số cô ăn suốt kiếp trước.

Chung Huyền Dư cười lạnh: "Ai nói ta muốn tìm?"Cố Miên: "Ồ."

Chung Huyền Dư nghẹn lại, thoáng nhìn một mảnh xanh tím chói mắt trên mặt Cố, trong lòng lại dâng lên cảm xúc khác lạ: "Để tôi xem chút."

Cố Miên ngẩng mặt lên: "Hôm nay tỉnh dậy, cảm giác còn sưng hơn hôm qua."

Chung Huyền Dư cúi sát người xuống để nhìn, nhìn một lúc, vừa muốn nói chuyện.Đột nhiên bị người bắt lấy bả vai dùng lực kéo ra. Chung Huyền Dư hoảng sợ, lảo đảo một chút mới đứng vững, vừa quay đầu, liền thấy Cố Thiếu Đường sắc mặt khó coi nhìn anh, đôi mắt cũng bừng bừng lửa giận.

Chuyện quái gì vậy!"Anh điên à?" Anh căm giận chất vấn.Cố Thiếu Đường sắc mặt khó coi: "Anh đang làm gì?""Làm gì là làm gì? Tôi đang kiểm tra mặt cho cô ấy!"Chung Huyền Dư trào phúng: "Làm sao? Đến nhìn mặt cũng không được?"

Cố Miên cũng hơi choáng váng, mờ mịt mà nhìn Cố Thiếu Đường. Cố Thiếu Đường vừa thấy phản ứng của bọn họ, liền hiểu rõ vừa rồi sợ là mình hiểu lầm, chỉ là anh vừa mới vào cửa liền thấy Chung Huyền Dư cúi đầu, vừa lúc che lại đầu Cố Miên.

Từ góc độ của anh nhìn như hai người đang hôn nhau, nhất thời anh chưa kịp nghĩ gì cả, liền vội vàng đem Chung Huyền Dư kéo ra.

Cố Miên kinh ngạc nhìn anh: "Anh Thiếu Đường, anh sao thế?"

"Xin lỗi, bác sĩ Chung." Cố Thiếu Đường giải thích.

Chung Huyền Dư trợn trừng mắt nhìn, cũng không có nguôi giận.

Cố Miên khuyên nhủ: "Xin lỗi bác sĩ Chung, anh đừng tức giận, anh Thiếu Đường không phải cố ý đâu."

Chung Huyền Dư lại trợn mắt với cô, bất mãn đều hiện ra trên mặt.

Trong lòng anh dâng lên ủy khuất, nàng chỉ biết che chở Cố Thiếu Đường! Cố Thiếu Đường nhìn Chung Huyền Dư giận chó đánh mèo, nhíu mày, che trước mặt Cố Miên, sắc mặt đã khôi phục bình tĩnh: "Bác sĩ Chung, vừa rồi là ta nhất thời xúc động, thật sự xin lỗi."

Cố Miên nhô ra cái đầu nhỏ từ sau lưng Cố Thiếu Đường, lặng lẽ nháy mắt với Chung Huyền Dư.

Chung Huyền Dư cười lạnh, trong lòng lại chua chát, nhưng động tác nhỏ Cố Miên ra hiệu cho anh lại làm anh trong chua chát sinh ra một chút vui vẻ.

Anh hừ lạnh một tiếng: "Cố tiên sinh lần sau không cần" Xúc động "như thế nữa."

Cố Thiếu Đường bình tĩnh: "Xin lỗi."

Chung Huyền Dư lần thứ hai hừ lạnh, trực tiếp mang cái hòm thuốc rời đi.

Cố Miên hỏi: "Bác sĩ Chung, mặt tôi thế nào?"Chung Huyền Dư không kiên nhẫn nói: "Bình thường, qua hai ngày tự sẽ biến mất."

Cố Miên a một tiếng.Chung Huyền Dư lại liếc mắt nhìn Cố Thiếu Đường: "Cố tiên sinh hôm nay rất rảnh? Không cần làm việc?"

Thanh âm Cố Thiếu Đường đạm bạc: "Hôm nay là cuối tuần."

Chung Huyền Dư học Cố Miên, hưng trí a một tiếng.Cố Miên cúi đầu ăn hoa quả.

*

Sau khi trị liệu kết thúc, quản gia liền báo với Cố Miên, có người tới thăm cô, còn miêu tả đơn giản quần áo và tướng mạo nam sinh này.

Cố Thiếu Đường cùng Chung Huyền Dư đều bất giác nhíu mày.Cố Thiếu Đường đẩy Cố Miên đi cùng Chung Huyền Dư xuống lầu.

Trong đại sảnh, nam sinh soái khí tùy ý ngồi sô pha, tầm mắt đánh giá xung quanh.Khi anh quay đầu lại, Cố Miên lộ ra biểu cảm không ngoài dự đoán.

Là nam sinh hôm qua ở bể bơi nhảy cầu giúp cô đắp quần áo.Anh trên dưới 20 tuổi, còn rất trẻ, hôm nay mặc sơ mi trắng, vạt áo một nửa để trong quần một nửa tự nhiên rũ bên ngoài, phía dưới là quần lửng rộng thùng thình, thêm một đôi giày thể thao màu trắng, trông giản dị lại phong cách, hơn nữa anh có cái mặt đẹp, rất dễ khiến người ta sinh hảo cảm.

Anh nhìn thấy Cố Miên liền từ trên sô pha nhảy lên, ngượng ngùng gãi gãi đầu, nói với Cố Miên: "Ừm, em còn nhớ anh không? Hôm qua chúng ta có gặp qua ở Liên gia, anh không cẩn thận làm bắn nước vào người em, em còn nhớ chứ?"

Cố Miên giả vờ kinh ngạc nhìn anh: "Là anh ạ."

Nam sinh lập tức mỉm cười, chuẩn bị nói gì đó, anh bỗng cảm thấy hai bên trái phải phóng tới hai đạo ánh mắt lạnh lẽo.

Vừa ngẩng đầu, liền thấy hai nam nhân trẻ tuổi mặt không đổi sắc nhìn anh.Anh nhận ra một người trong đó là người đưa Cố Miên đi ngày hôm qua, người còn lại thì anh không biết, trong tay xách một cái rương nhỏ kỳ quái."Hai vị này là?"

Cố Miên giới thiệu: "Đây là anh trai em. Vị này là bác sĩ trị liệu cho em."

Lời giới thiệu của cô khiến hai người đàn ông phía sau không hẹn mà cùng cau mày.Cố Miên lại nhìn nam sinh: "Anh là đặc biệt đến thăm em ạ? Cám ơn anh."

Nam sinh gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng nói: "Ừ, anh tới xem em cũng là muốn giải thích, hôm qua nếu không tại anh, em sẽ không rơi xuống nước."

Anh nói xong đột nhiên lại gần muốn nhìn khuôn mặt Cố Miên, Chung Huyền Dư theo bản năng tiến lên phía trước một bước, Cố Thiếu Đường trực tiếp đưa tay ngăn trở anh, lạnh lùng nhìn anh.

Chàng trai nhỏ lung túng lui về, bị ánh mắt lạnh như băng của Cố Thiếu Đường nhìn đến run cả người: "Ngại quá, tôi chỉ muốn xem vết thương trên mặt em ấy."

Sau đó chỉ chỉ mặt mình: "Hình như rất nghiêm trọng."Cố Miên cười: "Không sao, qua hai ngày liền tốt."

"Vậy là tốt rồi." Nam sinh khô khan cười cười, trong lòng khẩn trương đứng lên: "Anh tên A Sơ, em có Weibo không? Anh trên Weibo cũng có chút nổi tiếng, ID của anh này."

Cố Miên ngại ngùng cười: "Xin lỗi, em không chơi Weibo."

A Sơ nói: "Vậy em có thể đăng kí một cái, chúng ta theo dõi lẫn nhau, chơi rất vui."

Cố Miên cười cười, đột nhiên hỏi: "Làm sao anh biết nhà em ở đâu?"

A Sơ có chút trở tay không kịp, sửng sốt một chút, mới nói: "À, anh với Liên Khởi là bạn tốt, Liên Khởi nói cho anh."

Cố Miên lại cười: "Thật ạ."Đôi mắt đạm bạc mang theo ý cười lại tựa như lãnh ý.

A Sơ có vài phần chột dạ: "Đúng vậy, anh càng nghĩ càng thấy ngại, tìm Liên Khởi xin địa chỉ nhà em."Dừng một chút, anh lại cào cào cái ót: "Anh có phải quá liều lĩnh?"

Cố Miên vẫn mỉm cười: "Không đâu. Em rất vui." Nụ cười này đặc biệt có thâm ý.

"Vậy là tốt rồi." A Sơ thở phào nhẹ nhõm cười nói.Cố Thiếu Đường đột nhiên xen vào: "Thời gian không còn sớm, Miên Miên, chúng ta nên tiễn bác sĩ Chung."

Chung Huyền Dư quái dị nhìn Cố Thiếu Đường, Cố Miên có tiễn anh bao giờ đâu? Lại nhìn thoáng qua nam sinh gọi A Sơ kia, không tự chủ được phụ họa: "Ừ, tôi phải đi, tôi còn có người bệnh đang chờ."Cố Thiếu Đường nhìn về phía A Sơ, ý tứ tiễn khách rất rõ ràng.

A Sơ chỉ có thể nói: "A, vậy tôi đi cùng mọi người."*

Tác giả có lời muốn nói: Cố Miên: Ta lẳng lặng nhìn ngươi diễn.