Mau Xuyên - Nghịch Chuyển Nữ Vương

Chương 7: Bạch Liên Hoa vs Bạch Liên Hoa (7)

Editor: Lyl1418

Vấn đề làm Cố Thiếu Đường đau đầu nhất gần đây là nụ hôn chúc ngủ ngon.

Mặc dù chỉ lúc cô ngủ rồi hắn mới ôm cô về phòng, nhưng không hiểu sao dù cô có ngủ sâu đến đâu thì hắn vừa đặt cô xuống giường cô liền tỉnh, không nói lời nào, chỉ nhìn hắn bằng ánh mắt đáng thương đầy chờ mong.

Ai có thể chống cự trước ánh mắt ấy chứ?

Cố Thiếu Đường không biết. Chỉ là từ khi bắt đầu hắn đã buông vũ khí đầu hàng.

Ngày thứ tư, hắn có thể thản nhiên cúi người đặt lên trán cô một nụ hôn: "Ngủ ngon."

Một ngày trị liệu mới.

Bác sĩ Chung theo lẽ thường đến châm cứu cho Cố Miên

Cố Thiếu Đường có việc phải ra ngoài nên hôm nay Cố Miên điều trị một mình.

Cây kim dài chọc thẳng vào huyệt vị lòng bàn chân

"Tê.." Cố Miên nhịn không được hít sâu một hơi

Bác sĩ Chung liếc cô một cái: "Không giả vờ à."

Mâu quang Cố Miên hơi loé lên, xốc lên mi mắt, lạnh lùng mà nhìn hắn, không đáp lời.

Bác sĩ Chung không nhìn cô, rút một cây kim đâm vào điểm khác.

Cố Miên nhíu mày: "Tôi sẽ ổn chứ"

Bác sĩ Chung ngước mắt, hắn mặc một chiếc áo sơ mi trắng, khuôn mặt trẻ trung tuấn tú nhưng ánh mắt luôn mang theo sự lạnh lùng: "Vậy phải xem ổn của cô là thế nào."

Cố Miên: "Lúc đầu điều trị cũng không đâu như bây giờ, tôi muốn đi lại được thì cần bao lâu?"

Bác sĩ Chung cắm cây kim cuối cùng, rồi đi đến ngồi trên băng ghế cạnh giường, ngắn gọn nói: "Tay."

Bác sĩ Chung kéo tay cô đặt lên đầu gối hắn rồi đặt ngón tay bắt mạch.

Cố Miên nhìn chằm chằm vào hắn, trong lòng thầm nghĩ, nam nhân trên thế giới này đều đẹp mắt như thế sao?

Bác sĩ Chung tầm 23, 24 tuổi, sinh ra tại trung y thế gia. Nghe nói lúc ba tuổi, hắn đã nhận biết được hơn trăm loại dược liệu, còn có thể bốc thuốc. Hắn được ví như thần đồng, cũng lớn lên như thần vậy, 14 tuổi đã cùng gia gia đi khám bệnh cho người ta, nghe nói bắt mạch cực kì chuẩn.

Bác sĩ Chung nhìn ánh mắt Cố Miên không kiêng nể gì nhìn hắn, trong lòng tê ngứa khó hiểu. Hắn nhìn vào mắt Cố Miên, hơi nhíu mày: "Cô nhìn tôi làm gì?"

Cố Miên khẽ cười: "Bác sĩ Chung lớn lên nhìn đẹp, ta nhất thời không dời được mắt :)"

Chung Huyền Dư sửng sốt

Hắn.. bị đùa giỡn sao!Chung Huyền Dư là một ông cụ non, tính cách hắn lại có chút lạnh lùng, bất luận là bạn cùng lứa hay là trưởng bối đối với hắn đều có vài phần cung kính.

Những bệnh nhân hắn từng chữa trị cũng thế. Tuy hắn vẫn còn trẻ nhưng trình độ y thuật không thấp. Bất kể nam nữ già trẻ đều sợ đắc tội chọc giận hắn.

Cố Miên không chỉ không sợ mà còn dám..

Vòng tròn quan hệ của Chung Huyền Dư rất đơn giản, hắn chưa thấy qua lòng người phức tạp. Mỗi ngày của hắn đều giống nhau, không phải đọc sách thì là chữa bệnh, hiếm khi giao tiếp với người khác.

Trước đây chỉ có hắn độc mồm độc miệng với người khác, đã có ai dám đùa giỡn hắn đâu.

Trong khoảnh khắc, Chung Huyền Dư không biết đáp trả thế nào.

Không biết là do buồn bực hay gì khác, mặt hắn nổi lên một tầng đỏ ửng, trừng mắt nhìn nàng.

Cái trừng mắt này làm đôi mắt lạnh lùng kia dường như có sinh khí.

Cố Miên mỉm cười: "Bác sĩ Chung sao lại đỏ mặt rồi? Chẳng lẽ bình thường không có ai khen anh rất đẹp trai sao?"

Chung Huyền Dư lại cạn lời.

Hắn trước nay chưa bao giờ chú ý đến vẻ ngoài của mình, cũng không có ai chú ý đến diện mạo của hắn. Lại nói tiếp, ai dám bình luận về hắn đây.

Giọng nói lành lạnh vang lên: "Nó chỉ là một cái túi da, sau khi chết thì thành một đống xương khô. Có gì mà đẹp chứ."

Cố Miên trên đùi cắm châm cũng không dám lộn xộn, chậm rì rì mà tranh luận: "Lời này của bác sĩ Chung sai rồi, cổ nhân nói quốc sắc thiên hương, cái túi da đẹp làm người nhìn thoải mái, giống như ta mỗi khi nhìn thấy bác sĩ Chung vậy, nỗi đau bị kim đâm cũng giảm bớt đi hai phần.

Cố Miên chưa bao giờ nhận mình là người tốt, chưa kể cô lớn lên trong một vũng bùn lầy, đã quen với bản chất bẩn thỉu ghê tởm của con người sớm đã luyện cho cô da mặt dày như tường thành, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ.

Bác sĩ Chung so với tuổi thật của cô còn trẻ hơn lại luôn mang bộ dáng như một ông cụ non.

Quan trọng là hôm nay Cố Thiếu Đường không ở nhà, cô làm bạch liên hoa lâu rồi có hơi chán vừa lúc vui đùa một phen.

Chắc là chưa thấy qua ai vô liêm sỉ như vậy. Chung Huyền Dư bình tĩnh mà nhìn chằm chằm cô.Cố Miên chớp chớp mắt, lại sợ bác sĩ Chung giận, cô nở nụ cười vô hại mang theo vài phần lấy lòng:" bác sĩ Chung sẽ không tức giận với ta chứ? "

Tô Thiều Hàm lớn lên ưu nhìn, lại thêm khí chất thuần khiết, nhất cử nhất động đều lộ ra sự thanh lịch nhã nhặn nhưng cũng không có diện mạo tuyệt mỹ.

Cố Miên ưu nhìn, là thật sự rất đẹp. Khuôn mặt nhỏ nhắn bằng một bàn tay, cái cằm thon gọn. Đôi mắt trong veo to tròn, lông mi dày như một cái quạt nhỏ, đuôi mắt hơi nhếch lên, mũi cao thanh tú, môi hồng răng trắng, làn da như bạch ngọc. Ngũ quan chỗ nào cũng tinh tế.

Nhưng trong cặp mắt xinh đẹp như có nước kia lại mang theo ý cười giảo hoạt mà nhìn hắn.

Nhìn vào đôi mắt ấy, Chung Huyền Dư không hiểu sao muốn giận cũng giận không được, hắn không khỏi sinh ra một tia buồn bực với chính mình." Ta về rồi "

Giọng nam trong trẻo từ ngoài cửa truyền vào. Cố Thiếu Đường đẩy cửa bước vào.

Cố Miên giật mình, ý cười trên mặt biến mất trong nháy mắt, nhìn về phía hắn.

Cố Thiếu Đường đi tới, không biết hắn đứng ở cửa bao lâu rồi.

Cố Miên chú ý thần sắc hắn, Cố Thiếu Đường cũng đang nhìn nàng, Cố Miên không có nửa điểm chột dạ:" Anh Thiếu Đường không phải tối mới về sao? "

Cố Thiếu Đường nhẹ nhàng nói:" Mọi việc đã giải quyết xong. "Tầm mắt hắn dừng lại ở bàn tay đặt trên đầu gối Chung Huyền Dư, nhàn nhạt nói:" bác sĩ Chung xem mạch xong rồi sao? "

Chung Huyền Dư lúc này mới phát hiện ngón tay mình còn đặt trên tay nàng, như bị bỏng mà rụt tay lại.

Cố Miên tự nhiên mà đem tay thu về, lại biến về bộ dáng ngoan ngoãn mềm mại, chân thành hỏi:" Bác sĩ Chung, khi nào ta có thể đi lại được? "

Không biết tại sao khi Chung Huyền Dư nhìn Cố Miên biến hóa trong một giây, đáy mắt hắn lại xẹt qua một tia trào phúng.

Cố Miên đương nhiên không thấy được.

Chung Huyền Dư mặt vô biểu tình:" Ngươi khôi phục tốt hơn dự tính, nhanh thì 2 tháng, chậm thì 3, 4 tháng là có thể bắt đầu hồi phục chức năng.

Cố Miên có chút kinh hỉ: "Thật sao?"

Tuy rằng cô rất thích mỗi ngày được Cố Thiếu Đường ôm tới ôm lui nhưng như vậy rất bất tiện.

Biết được rất nhanh có thể hồi phục, cô thật sự rất vui, nụ cười trên mặt cũng có vài phần chân thật: "Cảm ơn bác sĩ Chung."

Chung Huyền Dư liếc nhìn nàng, cảm thấy nụ cười của nàng phát ra từ thật tâm, trong lòng cũng thư thái hơn nhiều nhưng giọng điệu vẫn nhàn nhạt: "Không cần cảm ơn, ta nhận tiền làm việc."

Cố Miên nghẹn lời nhưng cũng không tức giận, vẫn mỉm cười.

Mày Cố Thiếu Đường nhíu lại nhỏ đến không thể phát hiện ra, trong lòng hắn nổi lên cảm giác khó chịu là lạ.

Chung Huyền Dư rút châm, dọn dẹp hòm thuốc rồi được Cố Thiếu Đường đưa xuống lầu.

Cố Thiếu Đường khách khí: "Bác sĩ Chung vất vả rồi."

Chung Huyền Dư xách cái hòm thuốc, lạnh nhạt: "Nhận tiền, vất vả chút cũng không sao." Nói xong liền xoay người rời đi.

Cố Thiếu Đường nhìn theo bóng dáng hắn một lúc mới đi lên lầu.

Trở lại phòng, Cố Miên ngồi trên giường nhìn hắn: "Anh Thiếu Đường, em muốn ra ngoài hít thở một chút"

Cố Thiếu Đường ôm nàng đặt lên xe lăn, đẩy nàng ra ngoài.

Cố Miên mẫn cảm nhận thấy sự trầm mặc khác thường cùng áp suất không khí thấp ẩn ẩn vây quanh Cố Thiếu Đường, trong lòng tự hỏi có phải công việc của hắn không thuận lợi.

Đang nghĩ xem làm thế nào để hỏi thăm, Cố Thiếu Đường đã mở miệng trước"Em thấy bác sĩ Chung thế nào?"

Cố Miên không biết hắn hỏi vậy là ý gì, đầu óc nàng quau quay một lúc, con người Chung Huyền Dư tuy chẳng ra làm sao nhưng hân thật sự giỏi y thuật, hơn nữa lúc nãy nàng còn đùa giỡn hắn, bây giờ mà còn nói xấu sau lưng người ta có phải là quá không thiện lương không?

Nghĩ xong, nàng nói: "Bác sĩ Chung rất tốt."

Không chỉ tốt.

Là rất tốt.

Cố Miên không có mắt ở sau đầu nên cô không thấy được Cố Thiếu Đường khẽ cau mày.

Cố Thiếu Đường còn muốn nói gì đó thì Tô Thiều Hàm liền đi tới.

Cố Miên cũng thấy nàng.

Tô Thiều Hàm hôm nay mặc một chiếc váy màu đỏ, tóc tết bím chéo, trên tọc kẹp một đóa hoa màu vàng, tay cầm một hộp quà được đóng gói tinh xảo. Gió thổi làn váy bay bay, cô gái dẫm lên bãi cỏ, từ từ đi tới.

"Chị hôm nay về sớm?" Cố Miên ngoan ngoãn hỏi.

"Ừ, tiệm cũng không quá bận." Tô Thiều Hàm nói xong đưa cho Cố Miên hộp quà: "Lần trươc em nói thích súp Sago chị làm, chị nghĩ em thích đồ ngọt nên đặc biệt bảo thợ làm bánh trong của hàng làm bánh xoài cho em, em thử xem có thích không."

Cố Miên vui vẻ nhận lấy hộp quà: "Cảm ơn chị, chị đối với em thật tốt."

Tô Thiều Hàm ôn nhu xoa đầu nàng: "Ngốc à, chị là chị em, đương nhiên sẽ tốt với em rồi."

Ý cười trên mặt Cố Miên không giảm, ngược lại càng ngọt ngào hơn, nàng quay đầu nhìn Cố Thiếu Đường: "Anh Thiếu Đường, buổi tối em đem bánh ngọt sang phòng anh cùng ăn được không?"

"Được." Giọng Cố Thiếu Đường nhàn nhạt.

Cố Miên quay đầu cười với Tô Thiều Hàm: "Cảm ơn chị."

Nụ cười hoàn mỹ trên mặt Tô Thiều Hàm suýt thì biến mất

Lời tác giả:

Cố Miên: "Ta luôn diễn kịch rất nghiêm túc."