Hoa Tuyết Ngày Đông Trắng [Nhất Chiến]

Chương 1: Trăng Hoa

Đêm! Phủ lên mặt đường đã thưa bóng người qua lại một tầng sương dày đặc, men theo nhịp điệu của vòng luân hồi, tùy ý phát ra hơi lạnh bám riết vào những thân ảnh cô độc vật vờ, giờ này lại càng khắc họa lên đậm nét mảnh tịch mịch giữa lòng thành phố.

Thế nhưng hoàn toàn trái ngược với nơi đây, ở một không gian khác mặc dù thời điểm cũng không có nửa khắc sai biệt, lại vô cùng cuồng nhiệt và khuynh động. Nó mang theo một thứ mê hồn khiến cho con người ta có thể đem hết mười phần lý trí cùng nhân phẩm rũ đi sạch sẽ.

Ba giờ sáng, VIP 904, thượng tầng bar Dark Night.

Trong gian phòng rộng lớn, trai gái không phân biệt ô hợp quấn lấy nhau thành một đoàn. Tiếng nhạc chát chúa vỡ òa, hòa vào cùng ánh đèn mờ ảo xoay lắc, như thôi thúc con quỷ lem luốc xấu xa ẩn nhẫn sâu trong tâm khảm của mỗi người, thức tỉnh càn quấy một cách không hề kiêng dè.

"Này! Này! Lão Vương! Đừng mãi lo chăm sóc tiểu mỹ nhân mà quên mất tụi này đi. Đến! Uống thêm một ly nào!"

Vương Nhất Bác từ trên đôi môi đỏ mọng của tiểu mỹ nhân trong lòng ngẩng đầu cười cười, hướng đám người đang nhìn mình soi mói, nâng lên ly rượu sẫm màu uống cạn một hơi hết sạch.

Nói đến đám hồ bằng cẩu hữu bọn họ, hôm nay chính là một mực lôi kéo Vương Nhất Bác đến đây tɧác ɭoạи một đêm, lại còn đặc biệt chuẩn bị riêng một tiểu khả ái trắng mềm thơm tho để hầu rượu cho hắn. Thật vừa khéo, nam nhân này ngay lập tức lọt vào tầm mắt của Vương lão bản nhà ta, thế nên cả buổi đều là đặt người kia ở trên đùi mà mặc tình sờ soạng. Ngay cả hàng cúc áo trước ngực người kia cũng mở ra hơn một nửa, mấy vết răng nanh đỏ hồng nổi đậm lên trên khuôn ngực với làn da mịn màng, thật khiến cho người khác kinh hách đến nỗi chẳng dám nhìn thẳng.

"Ông chủ Vương, em thật không uống được nữa, em say rồi!"

Cậu trai trẻ dựa sát vào lòng ngực Vương Nhất Bác nũng nịu lên tiếng

"Hửm...? Nhanh như vậy liền say rồi sao? Vậy tôi phải kiểm tra xem em có nói dối hay không?"

Dứt lời tiểu mỹ nhân kia liền bị Vương Nhất Bác đè xuống ghế niệm hôn ngấu nghiến, khiến cậu ta chỉ có thể nhắm mắt mà rêи ɾỉ thành tiếng, nghe qua phi thường dâʍ ɭσạи.

"Lão Vương! Tôi nói, có gì đem về nhà từ từ mà thưởng thức. Cậu sẽ dọa người ta sợ chết khϊếp đó"

Sau câu nói của Đại Thành cả đám say sỉn phá lên cười nghiêng ngả, quả là chẳng chừa cho ai đó chút mặt mũi nào.

Khi bọn họ tận hứng rời đi, ước chừng cũng đã là qua năm giờ sáng, Vương Nhất Bác ôm tiểu mỹ nhân trong lòng đứng dưới sảnh tầng hầm, không quá vài phút tài xế của hắn liền đến.

Vương Nhất Bác giờ này tính ra cũng đã khá say, nhưng vì trong người xuân tình hừng hực trỗi dậy, biết làm sao được, nên mới đem theo người kia một đường quay trở về nhà riêng thuận tiện cùng nhau ân ân ái ái.

Đối với hắn ta mà nói, loại sự tình gặp dịp thì chơi này cũng không có gì quá mới mẻ. Thân là lão bản của Kính Thiên, ở trong vòng giải trí này đương nhiên cũng có qua vô số lần, người khác tự mình cởi sạch đồ trèo lên giường của hắn, chỉ vì cầu mong cho bản thân có được chút lợi ích.

Mà hắn xưa nay luôn luôn có một tật xấu khó bỏ, đó chính là quan hệ bạn giường với mỗi người cũng không quá vài lần, người trụ được lâu nhất cũng không hề vượt qua một tháng đi. Bởi vì hắn rất nhanh liền chán ghét những bộ mặt thanh thuần giả tạo kia. Thêm một điểm nữa chính là đối tượng hắn qua lại duy nhất cũng là nam nhân, loại quan hệ dễ hợp dễ tan này khiến hắn khá hài lòng, còn nguyên nhân sâu xa bên trong đó là vì hắn không hề có hứng thú gì trên thân thể nữ nhân, điều này có lẽ ai ai cũng tự mình hiểu rõ trong lòng.

Chiếc xe lăn bánh vun vυ't lao trên đường lớn phút chốc đã đến trước cổng căn biệt thự đồ sộ của hắn. Tuy rằng nơi này to lớn hoành tráng là vậy thế nhưng chỉ có một mình hắn ở đây cùng với quản gia và ba cô hầu gái.

Cửa lớn nhanh chóng mở ra, vị quản gia lớn tuổi với mái tóc nhiễm một tầng bạc trắng bao phủ, hiện tại cũng đã quá quen thuộc với cảnh này, thành thục cuối chào sau đó là tiến về phía căn phòng khách sát đất căn dặn người hầu chuẩn bị qua một chút.

Vương Nhất Bác từ lúc bước vào nhà đều một khắc cũng không buông ra tiểu mỹ nhân cùng thân thể mềm dẻo ở trong lòng. Bàn tay lớn liên tục ở trên da thịt ẩn sau lớp quần áo mỏng manh mà vò nắn cho đến khi nơi đó toàn bộ đồng dạng ửng lên từng mảng đỏ hồng đẹp mắt.

Vẫn là không nhịn nổi lửa nóng đang phát nhiệt thiêu rụi tâm trí, men rượu nồng đậm còn chưa tiêu tán bớt phần nào, giờ này lại thuận tình khơi gợi lên du͙© vọиɠ một cách triệt để, bức bách Vương Nhất Bác cắn lên cánh môi hồng nhuận của người kia, một đường đem cánh tay rắn chắc luồn xuống phía dưới, nhất bổng mỹ nhân hướng tới căn phòng quen thuộc đi thẳng.

Sau tích tắc ném người kia lên chiếc giường lớn, Vương Nhất Bác liền mạch thoát bỏ y phục trên thân thể chính mình, cuối cùng là lao đến vừa hôn xuống cuồng loạn, vừa xé nát đi từng mảnh vải nhăn nhúm trên người cậu thanh niên trẻ.

Tiểu huyệt nóng ấm kinh người, hiện tại chính là đang bao trọn phân thân căng trướng của hắn, làm hắn điên cuồng đưa đẩy trong hưng phấn cực độ, hệt như loài báo xám săn đêm đang ra sức vần vã con mồi, sau cùng gϊếŧ chết nó bằng một đường vuốt sắt.

"Aaaaa.....Aaaaaaa....."

"Ông chủ Vương.... đến đi... thao chết em..."

"Mau đến thao chết em!!!!!!"

"Aaaaa....Aaaaaaa...!!!"

Tiểu khả ái thân thể hư nhuyễn huyễn hoặc bên dưới liên tục phóng túng kêu rên, càng khiến Vương Nhất Bác hắn ta thêm phần cao hứng mà liên tục đâm rút mỗi lúc một sâu, xuyên qua nội bích mền mượt, chạm vào tận cùng điểm mẫn cảm nhất của cậu.

"Aaaaaa.....Thật sướиɠ.... lại càng nhanh một chút nữa...."

"Tiểu dâʍ đãиɠ em cư nhiên muốn chết?? Cẩn thận tôi liền thao hỏng em!"

Tiểu khả ái từ trong mơ màng của kɧoáı ©ảʍ chật vật rướn người lên cố ý muốn hôn hắn, thế nhưng rất nhanh liền bị hắn dùng lực tay cường đại đè ép trở lại như cũ. Hạ thể cùng lúc tăng thêm tốc độ, thúc những cú thúc cuối cùng mà dường như còn có thể đâm sâu đến tận phần bụng của người nọ.

Tiếng thở dốc dâʍ ɭσạи tràn ngập một tầng không gian nhỏ hẹp không phân rõ là của ai, liền rất nhanh sau đó, hai người đồng dạng tại một thời khắc mà cao trào bắn tinh.

Vương Nhất Bác mồ hôi trên thân rơi ra thành dòng thỏa mãn ngã xuống lớp nệm êm ái bên cạnh, cũng không có giống như trước ôm tiểu mỹ nhân vào trong lòng.

Qua được một lúc thần trí lơ lửng theo dòng kɧoáı ©ảʍ phục hồi nguyên trạng, mới hướng người bên cạnh lên tiếng

"Bên trong phòng tắm có quần áo, tự mình sửa xoạn, sẽ có tài xế đưa cậu về ngay. Còn nữa, tiền và một tấm danh thϊếp ở trên bàn cậu có thể tùy ý chọn"

Nói xong mấy lời này Vương Nhất Bác cũng mệt mỏi nhắm mắt lại từ từ chìm sâu vào giấc ngủ.

Cậu trai trẻ trong lòng cảm thấy có chút ủy khuất, quay đầu nhìn chăm chăm lên một bên sườn mặt góc cạnh nam tính của người kia, bởi vì cậu trước nay cũng chưa từng gặp qua người nào lạnh lùng đến như vậy. Nhưng cậu rốt cuộc cũng thôi luyến tiếc, từ trên giường lớn bước xuống chậm rãi đi đến phòng tắm.

Không quá lâu sau, tiểu khả ái cũng đã một thân chỉnh tề trong bộ y phục đắt giá được chuẩn bị trước, tiến đến bên cạnh chiếc bàn gỗ chạm khắc hoa văn tinh xảo cạnh đầu giường âm thầm liếc mắt một cái liền dứt khoát cầm lên tấm danh thϊếp rồi nhẹ nhàng bước ra phía cửa. Nguyên lai mấy ai mà chẳng biết được rằng, người nào một khi được ông chủ của Kính Thiên nâng đỡ thì tương lai chỉ có thể dùng bốn chữ hào quang chói lọi để mà diễn tả.

Lại nói đến, sau trận mây mưa kịch liệt ban sáng Vương Nhất Bác thật sự một mạch ngủ đến tận buổi chiều. Cuối cùng bởi vì tiếng chuông điện thoại mà tỉnh lại.

"Vương tổng! Tối hôm nay ngài có một buổi họp báo ra mắt phim vào lúc bảy giờ "

Người vừa gọi đến kia chính là Nhã Tịnh trợ lý thân cận bên cạnh hắn, ước chừng theo hắn trên dưới cũng đã ba năm đi. Mà cô ta cũng là người duy nhất hiểu đến rành mạch về bản chất ác ma xấu xa ẩn nhẫn sâu bên trong con người hắn.

"Được tôi biết rồi!"

Điện thoại nhanh chóng ngắt kết nối, Vương Nhất Bác thân thể trần trụi như cũ loạng choạng đứng lên. Hơi men đêm qua cũng lui đi bớt tám phần, thế nhưng đầu óc thì vẫn đang ong ong từng trận đau như búa bổ. Hắn mệt mỏi vươn người qua mấy bận mới chậm rì rì tiến về phía phòng tắm.

Ngâm mình trong bồn nước lớn ấm áp, xem ra cũng có chút ít hiệu quả, bởi vì lúc này có vẻ khó chịu ban đầu đã giảm đi rất nhiều rồi.

Khoác một chiếc áo choàng tắm dài phủ qua đầu gối, hắn nhanh chóng rời khỏi căn phòng sát đất hướng cầu thang đi thẳng lên phòng mình.

Nói qua một chút, chính là căn phòng kia chỉ dành riêng lúc hắn cao hứng mà đưa người về liền ở tại nơi này dây dưa một lượt, tuyệt nhiên cũng chưa từng có thêm một tình lữ nào được ân sủng đến nỗi có thể ở trên giường của hắn mà sờ đến một cọng chỉ.

Thời gian chớp mắt rất nhanh liền đến giờ họp báo, hiện tại giới truyền thông đều có mặt đầy đủ. Vương Nhất Bác tiến vào hội trường một thân âu phục chỉnh tề cùng với khuôn mặt kinh lãnh thật sự làm cho người ta choáng ngợp trong mê đắm không cách nào dứt khỏi.

Vì đây là bộ phim mà Kính Thiên có đầu tư khá lớn nên phần phát biểu đầu tiên chính là của hắn. Sau đó lần lượt nam nữ chính cùng dàn diễn viên phụ bước ra giới thiệu giao lưu cùng với báo đài.

Cũng không quá hai tiếng mọi việc đều kết thúc suôn sẻ, Vương Nhất Bác một đường hướng ra xe ý muốn nhanh chóng quay về, liền bị một người bước đến trước mặt lên tiếng chào hỏi.

"Ông chủ Vương, có nể mặt nói mấy câu không?"

Hóa ra chẳng phải ai xa lạ, Vạn Thiên Lân gã này chính là ông bầu nổi tiếng chăn dắt người mới trong giới, cũng đã từng hơn vài lần đưa người qua cho hắn rồi.

"Vạn lão hôm nay có việc gì lại đến tìm tôi??"

Vạn Thiên Lân cười cười đem điện thoại mở sẵn đưa đến trước mắt Vương Nhất Bác trực tiếp nói

"Ông chủ Vương, xem xem người này có thích hợp tìm một vai gì đó trong bộ phim mới hay không?? Yên tâm, là một đứa trẻ đặc biệt ngoan ngoãn. Đảm bảo sẽ làm cậu vừa ý thuận lòng"

Vương Nhất Bác đưa mắt nhìn chằm chằm xuống màn hình đang hiển hiện lên nét mặt thanh tú của người thiếu niên kia quả thật đẹp như hoa lệ e ấp trước gió xuân bạt ngàn. Vương Nhất Bác chậm rãi nuốt xuống một ngụm cơ khát lên tiếng hỏi

"Tên là gì?"

Vạn Thiên Lân một bên dò xét thái độ của hắn một bên đáp lời

"Cậu ta tên là Mạc Văn"

Đến khi bóng xe của Vương Nhất Bác rời đi, Vạn Thiên Lân nơi này mới đắc ý mà thu lại điện thoại trong tay, âm thầm tính toán một chút, sau đó cũng hướng về phía ngược lại một đường đi thẳng.

__________________________