Ta Là Kẻ Nhát Gan Chuyển Thế Thành Tiểu Thư

Chương 9: Đáng sợ như vậy sao

Cái gương mặt nghiêm túc đó hẳn không phải giỡn rồi, tôi nuốt lấy 1 ngụm nước bọt, áp lực không khí nơi đây thật nặng nề

" Là là gì vậy"

Tôi lo ngại mà hỏi

Con bé nhìn tôi, ánh mắt nó nhìn tôi thật đáng sợ

" Đó là bị người ta mua về để làm nô ɭệ đấy, nghe nói bọn họ rất tàn bạo, đáng sợ lắm "

con bé nói một giọng thật ma mị, tôi rợn sống gáy khẽ nhích người, vô tình chạm phải vết thương khiến tôi nhíu mày nhẹ

"Đáng sợ ...đến vậy sao "

tôi bị con bé doạ thành công rồi

" Chỉ là nghe người ta kể lại thôi, hừm hình như 10 người làm nô ɭệ thì chỉ có 1 người sống sót, 9 người còn lại sống cũng không quá 3 năm "

gì chứ tàn nhẫn vậy sao, nhưng chỉ là kể lại thôi mà ừ đúng rồi tin đồn là thất thiệt mà, tôi quả quyết để chấn an

" Tin đồn này hoàn toàn chính xác "

Lại là giọng thần bảo hộ cất lên, mặt tôi liền xám nhẹ ai cần cô phải nói ra đâu

Câu nói chấn an tinh thần của tôi hoàn hảo vậy mà lại bị cô ta phá, bất lực thật

" Cậu..cậu không sợ sao"

Toàn thân tôi run run

Con bé lại nhìn tôi một cách thản nhiên

"Không hề vì tớ được cái lão kia mua đứt rồi nên tớ sẽ không bị bán nữa đâu "

Tôi nhìn cái vẻ thản nhiên của con bé thì thấy thật là đáng ngại, lão kia như ác bá vậy bị lão mua đứt chẳng phải sẽ khổ lắm sao. Không nhìn mỗi cái mặt của lão tôi đã buồn nôn rồi, đáng sợ.

Tôi khẽ rùng mình rồi lại thấy đau toàn thân, mấy vết thương do lão để lại.

" Cậu để lão ta chơi đùa vậy à "

Con bé ngây thơ nhìn tôi

" Gì mà chơi đùa chứ, cứ nghe lời lão là được ăn như vậy chẳng phải rất tốt sao, với lại nếu nghe lời cũng chẳng phải chịu đau đớn gì cả "

Nghe con bé nói vậy tôi thấy cũng có lý, nhưng nghĩ lại cái cảnh tượng làm chó mò đi bò lại trước mặt lão cả thêm mà phải liếʍ chân của lão tôi làm sao chấp nhận được

Không được không thể hả nhục bản thân vậy được, tôi hít lấy một hơi quyết tâm, dẫu gì chả sống được bảy ngày nữa lo lắng chuyện này làm gì vẫn đề là phải kiếm thứ gì lót bụng, nếu không đến lúc người không nhúc nhíc được thì mới thê thảm.

Mà chắc chắn cũng sẽ không có thứ ngon gì chờ tôi đâu, tôi mệt mỏi hạ lưng xuống đống rơm ẩm mốc

"Cậu vô tư nhỉ "

Cô bé ngơ ngác có vẻ chẳng mấy hiểu ý tôi nói

" Vô tư tớ rất là vô tư haha"

Nhìn cái dáng cười của con bé tôi thật ngưởng mộ dù hoàn cảnh nào con bé cũng vui cười tới vậy. Buồn cười lúc mới vào đây thấy con bé tôi còn thương hại cho con bé, thật không ngờ kẻ nên được thương hại lại là tôi, tôi mỉm cười khẽ giật nảy người.

Nhìn con bé mà tôi thật ngưởng mộ, nhìn lại bản thân mình thì đúng là chán thật.

Tôi lấy cái kẹp tóc trong túi ra nhìn một cách say mê

Con bé Risani nhìn tôi đang thẫn thờ thì tò mò

" Này cái kẹp tóc đó là gì vậy"

Tôi khẽ giật mình, rồi môi nhếch nhẹ mỉm cười

" Cái này là của một người bạn của tớ để lại "

Tôi nhìn nó mà mỉm cười, những hình ảnh vui vẻ lại hiện ra trong đầu tôi. Phải của một người bạn, mãi mãi là bạn.

"Người bạn đó chắc là thân với cậu lắm nhỉ, mà người bạn đó chắc hẳn là cùng cậu lớn lên đúng không "

Nghe tới đây tôi khẽ nhói lòng nhẹ không không hề tri kỉ, chỉ mới quen vài ngày mà Miêu đã hi sinh cho tôi tới vậy....

" Bọn tớ chỉ mới quen nhau vài ngày thôi"

con bé chống 2 tay ra sau lưng ngửa mặt lên trời

"À ra vậy à, tớ cũng có một người bạn tri kỉ đấy cậu ấy tên là genao, cái tên ngốc ấy suốt ngày chỉ toàn làm mấy trò tầm phào,mà nói ra cũng nhớ cậu ta thật"

Tôi nhìn cái vẻ mặt đó của con bé thì hẳn là bạn thanh mai trúc mã rồi, câu chuyện tình của tuổi thơ đây sao tôi khẽ cười nhẹ.

Con bé ngoảnh mặt qua vô tình thấy được, thì nhăn mặt lại

" Cậu lại cười chuyện gì vậy "

Tôi lại vẫn trả lời như trước " chỉ là có chuyện buồn cười thôi"

Con bé nghe vậy thì đầy tò mò đứng sững người lên

" Là chuyện gì vậy kể tớ nghe với "

Tôi vui vẻ lắc đầu

" Không nói đâu "

Con bé đưa 2 tay ra trước mặt mấy ngón tay uốn éo trông đáng sợ

" Có nói không hả "

Tôi vẫn lắc đầu

" Không nói, không nói "

Con bé liền gương mặt đáng sợ nhảy xuống tay cù lên người tôi

" Nói không, nói không "

Những ngòn tay lại cù vào những vết thương, với lại thêm cái sức tàn của tôi làm sao đủ sức mà đú cái trò này

" Đau đau vết thương của tớ "

Con bé liền vội nhảy xuống cúi mặt hối lỗi

"Tớ xin lỗi, cậu có sao không "

Nhìn mỗi cái gương mặt hối lỗi 2 cái tai cụp xuống ấy thật là đáng yêu

" Không sao đâu "

Con bé liền nhăn mày nghiêm ngặt

" Không được có vẻ phải tra thêm thuốc tớ mới yên tâm "

Nghe tới từ thuốc đó tôi dựng cả tóc gáy, lại cái thứ thuốc quỷ dị đó, mặt tôi liền xám lại vội vã

" Không sao xem này tớ vẫn rất khoẻ, cứng cáp không sao "

Vừa nói xong câu máu liền xốc ngược lên miệng toan phun ra, nhưng đã bị tôi ngậm chặt nuốt ngược lại.

Con bé nhìn vậy thì nghiêng đầu

"Ổn thật sao"

Tôi ngẫm một đống máu trong miệng gương mặt vô cùng hài hước vội vã gật đầu.

Con bé liền cười phá lên.

Ở trong đây như vậy cũng đâu đến nỗi nào, được trò chuyện, được tâm sự cũng chẳng đến mấy tệ, chỉ duy nhất có 1 việc rất tệ đó là thứ thức ăn ở đây tôi hoàn không thể ăn nổi đã 3 ngày ở đây tôi chỉ uống mỗi nước cầm hơi, còn cơ thể thì ngày càng suy nhược, về cơ bản là sắp nằm liệt một chỗ. cơ mà nghĩ đến cũng lạ đã 3 ngày rồi mà cũng chẳng hề thấy bóng dáng của tên bụng phệ Slaw đâu cả, hẳn là hắn đã bị tôi doạ sợ đến đỗi không dám ra khỏi nhà