Ta Là Kẻ Nhát Gan Chuyển Thế Thành Tiểu Thư

Chương 4: Tại sao lại truy đuổi tôi

Đã 5 ngày, cuộc sống của tôi vẫn rất yên bình, vui vẻ

Đến ngày thứ 6 bỗng bên ngoài căn biệt thự rất là ồn ào. tôi mới thức dậy ghèn còn chen đầy mắt tay dụi lấy, miệng còn ngáp ra mở cửa

Vừa khi mở cửa tôi lấy làm ngạt nhiên đám người này là ai đây, 1 đám người đứng đông trước cửa

" Cho hỏi mọi người là ai "

Tôi rụt rè hỏi

" Chúng tôi là mạo hiểm nhân được thuê đến để tiêu diệt cô"

Cái gì mà tiêu diệt chứ, nghe hoang đường vậy

" Tiêu...tiêu diệt ... mọi người nói gì kì vậy "

Tôi phát hoảng

" Làng bên dưới đêm qua bị 1 con quoái vật tấn công bọn họ nói chính cô đã làm nên mới đến thuê bọn ta"

Cái gì chứ đêm qua tôi đâu có đi ra khỏi phòng đâu, sao bọn họ lại gán cho tôi cái tội danh ấy chứ

" Họ có chính mắt nhìn thấy kẻ tấn công không "

Tôi bắt đầu trở nên sợ hãi cái áp lực chất vấn này khiến tôi rất ngột ngạt

" Căn bản đều nói không thấy rõ nhưng ai cũng xác nhận đó chính là cô Lajsa"

Vẻ mặt ai nấy đều hùng hổ máu chiến, tôi nhìn vào muốn khóc đến nơi

Tại sao bọn họ lại khẳng định đó là tôi, sao bọn họ lại có thể chắc chắn 1 việc vô căn cứ vậy chứ, thật bất công

" Mấy ..mấy anh hẳn hiểu nhầm rồi.. mấy anh hãy điều tra lại đi .... một kẻ như tôi sao có thể tấn công dân làng được"

Tôi run đến muốn khóc, cố gắng thuyết phục họ tìm hiểu kĩ lại, rõ biết vô vọng nhưng cũng cố dùng chút sức nhỏ bé để vớt vát

" Chính vì là cô nên chúng tôi mới có căn cứ để chắc chắn việc này tuy dân làng không ai thiệt mạng Nhưng bị thương khá nhiều , phải diệt trừ mầm mống như cô nếu không sau này lại để hậu hoạn, Chúng tôi cũng chỉ là kẻ làm thuê thôi dù có nói gì với chúng tôi cũng vô ích"

Bọn họ hừng hực cảnh vệ, kẻ cầm kiếm người cầm trượng tất cả đều mang sát khí

Rốt cuộc mấy người này là ai chứ mạo hiểm nhân là ai

" Mạo hiểm nhân là những người chuyên đi săn những tà linh xấu bọn họ rất mạnh người nên cẩn thận"

Giọng nói của người bảo hộ lại văng vẳng trong đầu tôi

Cơ mà tôi đâu làm hại ai cũng đâu phải ma nhân xấu

" Bọn họ sẽ không tin lời người đâu, vì có quá nhiều nhân chứng chỉ tội người"

Cái lý gì đây, sao chỉ nghe lời một phía cơ chứ, việc này thật quá bất công

" Lời ma nhân dù nói ra bọn chúng cũng không tin, ma nhân, thú nhân , quỷ nhân thậm chí cả bán yêu cũng chỉ là món đồ chơi giải trí cho giới thượng lưu, bọn họ bị bắt số lớn bị gϊếŧ một số ít biến thành nộ lệ làm việc không công, căn bản lời nói của người bây giờ không có trọng lượng"

Tôi nghe xong thì thấy rất tức giận tôi tức giận sự ích kỉ, sự tham lam, sự khao khát, sự mù quoáng của con người, lòng tôi đau đáu cái xã hội đầy bất công. chẳng nơi nào chứa lấy sự công bằng, miệng luôn nói tới công lý , chính nghĩa nhưng lại quên hẳn đi sự công bằng , sự bình đẳng. cái thế giới không hề hoàn thiện từ lý tưởng sống cho tới cách sống

" Trông ma nhân này yếu đuối thế này mà dân làng lại điều động nhiều mạo hiểm nhân vậy có lẽ hơi quá rồi "

" Phải ra tay với một ma nhân nhỏ như vậy quả thực bọn ta không nỡ, nhưng để nhóc lại thì nguy hiểm quá, cho nên xin lỗi trước nhé bọn ta sẽ ra tay nhanh thôi "

Dứt câu thanh kiếm của hắn liền lao về phía tôi, tôi sợ đến mức chôn chân 2 mắt nhắm chặt lại, tay ôm lấy đầu, chết lần nữa là hết đúng không

Chờ 1 lúc lâu mà chưa cảm giác gì tôi mở mắt ra xem thử

Là Miêu cô ấy dùng móng tay của mình để cản lưỡi kiếm móng tay sắc nhọn ấy là sao đây

" Hoá ra là Miêu tộc muốn bảo vệ cô ta sao với sức ngươi e rằng ta phải xin lỗi rồi"

Tên đang đánh đó tỏ ra chút kinh ngạt

"Chị ... chị là Miêu tộc ư "

Tôi ngạt nhiên

" Sao thế không phải Lajsa biết lâu rồi sao, à mà cũng phải Lajsa bây giờ đâu phải là Lajsa, nếu là Lajsa thì bọn chúng không ai là đối thủ của cô ấy cả"

Nghe câu tôi đứng thẫn người, ra việc này Miêu đã biết từ lâu, chỉ mình tôi là không biết gì thật chẳng xứng làm bạn bè

"Còn thời gian tán gẫu à vậy bọn ta phải làm nhanh mà nhận thưởng rồi"-bạo phong kích-

Hắn ta đay lên 1 từ rồi từ thanh kiếm hắn đang cầm trên tay bạo kích ra 1 lốc gió cuồn cuộn, tay hắn cầm chắc kiếm nhảy dựng đến chỗ Miêu quả chiêu đó rất mạnh nhưng cũng chẳng nề gì, Miêu nhanh chóng khép chéo 2 tay lại đỡ lấy đòn đó chân chùn nhẹ về sau một chút

" Lajsa chạy đi "

Miêu ngoảnh qua nhìn tôi cố sức hét lên

Tôi sợ đến run bần bật mặt tái nghét, chân cũng chẳng lấy đâu ra sức để di chuyển nữa, đừ người đứng chôn chân tại đó

" Chạy sao cái bộ dạng chết nhát đó chạy nổi sao "

Một tên đứng ở ngoài thé ra lời chế diễu

"Muốn chạy, đám bọn ta có tận 10 người, các người nghĩ là thoát nổi sao "

Cái giọng the thé có phần khinh bỉ của tên đứng ngoài tay còn vuốt ve cái kiếm của mình, trông vẻ mặt rất độc ác

Miêu không nghĩ ngợi liền hất tay mạnh , từ trong lòng bàn tay phát ra 1 nguồn sáng ném về phía bọn họ tạo ra 1 vụ nổ lớn ánh sáng từ vụ nổ phát ra đến chói mắt chớp thời cơ, miêu dùng thân thủ nhanh nhẹn của mình, lao tới ôm lấy tôi chạy khỏi đồi

Chân hết tốc lực nhanh như gió chạy vun vυ't khỏi cánh đồi, ánh sáng tan hết đám mảo hiểm nhân không thấy người đâu thì tức giận, đuổi theo

" Sao chị lại cứu em, em em chỉ là đồ nhát gan vô dụng, chị cứ để em lại đi bọn chúng chỉ muốn gϊếŧ em thôi"

Tôi ủ rủ cố lấy hết can đảm nói ra mấy lời đó, người được Miêu ôm ngang eo chạy sốc xuống núi

" Lajsa là bạn của Miêu mà, là bạn thì không nên bỏ rơi nhau"

Miêu mỉm cười vừa chạy thở vừa nói

" Nhưng em..em không phải Lajsa... em ..em"

Tôi bối rối chẳng dám nói ra sự thật, nếu nói ra tôi sợ, sợ sẽ mất đi người bạn này

"Miêu không quan dù là Lajsa hay ai khác cũng được chúng ta vẫn là bạn mà phải không "

Tôi nghe được câu này thì mừng đến muốn nhảy dựng lên cười rạng rỡ

" Ừm đúng vậy chúng ta là bạn"

"Từ khi có Lajsa làm bạn Miêu vui lắm được kết bạn là Miêu mãn nguyện rồi "

Vẻ mặt hạnh phúc của Miêu hiện rõ sự tiếc nuối giọng nói cũng trầm hẳn đi

"Em cũng vậy được làm bạn với chị em rất vui"

Tôi cười hạnh phúc đến híp cả hai mắt

Nhìn ra con đường Miêu đang chạy, đó là đường xuống làng lần đầu tiên từ lúc tôi đến đây tôi chưa từng rời xa khỏi căn biệt thự đó, tôi sẽ đặt chân vào ngôi làng nhiều người sinh sống, chẳng biết họ là người hay quoái vật nốt, cơ mà nếu là quoái vật hẳn cũng đã bị đám người đang rượt đuổi tôi bắt nốt rồi

" Qua khỏi làng này chúng ta sẽ thoát khỏi chúng, phía bên kia làng chính là vương quốc Akaylat bọn chúng không được phép đi qua đó "

Miêu thở hồng hộc tay đã mệt vẫn ôm chắc lấy tôi mà chạy

" Chị mệt thì cứ thả em xuống đi, em tự đi được mà "

Tôi buồn phiền 2 hàng chân màu cau lại

" Không sao đâu, còn chút nữa thôi mà, ra khỏi đây Miêu cùng Lajsa sẽ cũng nhau bắt cá, cũng nhau tổ chức tiệc nướng được chứ "

Gương mặt miêu tái nhợt đi hẳn hơi thở cũng rất nặng nề gượng sức để nói

Tôi bất gác túm phải thứ gì đó rất ướt, vội rụt tay lại đưa lên xem

Chất lỏng ướŧ áŧ một màu đỏ nhớt nhát, chính là máu máu đang không ngừng chảy ra từ cánh tay của Miêu, hẳn do đòn tấn công của tên kia gây nên

Mặt tối xám nghét sợ đến nhói tim

" Chị chị chảy máu rồi kìa "

Tôi kinh hãi đến đỗi lắp bắt giọng cũng giảm hẳn âm lượng mắt không ngừng nhìn vào vết thương đang chảy máu ấy mà đau lòng

"Không sao chút vết thương này Miêu chịu nổi "

Hơi thở của Miêu ngày càng nặng nề, chân cũng không linh hoạt được như trước gắng sức chịu đựng

Tôi kinh sợ nhìn vết thương đang ngay một rách ra do sức nặng của tôi, tôi muốn làm gì đó, nhưng tới sức chạy còn không có thì có thể giúp được gì, tôi là kẻ vô dụng

" Sắp tới rồi "

Từ miệng của Miêu toát ra một câu đầy kì vọng phía trước là ngôi làng chỉ cần băng qua nó nữa thôi, hạnh phúc nằm ngay đó

Chạy vào tới làng tôi đánh mắt nhìn xung quanh nơi này bị tàn phá hoang tàn , những căn nhà đổ trải dài, đám người dân bị thương nằm la lết ngoài đường đang được người thân chăm sóc vừa khi thấy chúng tôi chạy qua bọn họ liền tức tối đứng phặt dậy ánh mắt họ đầy những căm ghét nguyền rủa chỉa thẳng vào người tôi

"Ả ma nhân lại xuống đây rồi mọi người cẩn thận"

"Ả ta còn chưa chết sao cút đi, đồ ma nhân"

"Biến ngay đi đồ ác ma "

Những lời căm ghét cứ thế tuôn ra trước những gương mặt căm phẫn nó hù tôi đến phát sợ, tôi sợ những gương mặt đó, tôi sợ những lời nói đó

" Cút đi đồ ma nhân "

Đó là giọng 1 đứa trẻ nó lụm lấy viên đá dưới đất ném vào chúng tôi

Tiếp đó là toàn bộ những đứa trẻ trong làng lụm lấy đá đồng thanh xua đuổi, ném chúng về phía chúng tôi 1 cách không thương tiếc

Miêu cố lấy thân mình cản những viên đá cứng đến thô ấy, tâm chí vẫn cố chạy đến cuối làng

" Chỉ còn 20 bước chân nữa "

Giọng nói của Miêu bất chợt vang lên nó nhỏ tới mức chỉ mình Miêu mới nghe được

" 15 bước "

Miệng cô ấy không ngừng lẳm bẩm

" 10 bước "

Cô ấy đếm từng bước chân một, sắp rồi sắp rồi

"1 bước "

Cô ấy háo hức nở nụ cười, dơ chân bước chân cách đất chỉ vài mili mét

-Bùm-

1 quả cầu năng lượng lao đến trước mắt chúng tôi rồi phát nổ, vụ nổ lớn khiến Miêu đang ôm lấy tôi văng ra xa, tay tôi cố víu lại nhưng cũng chỉ kéo được chiếc kẹp tóc có đính bông hoa màu tím , rồi văng ra khỏi tay Miêu trượt 1 đường dài trên mặt đất

" Thật thú vị, chút nữa là để các ngươi thoát rồi "

Một tên mạo hiểm nhân đầu không có tóc, một nữa khuôn mặt hắn là hình xăm quoái dị, đang đứng sững trước mặt tôi, kéo 1 giọng kinh tai

Tôi sợ hãi nhìn sang Miêu, ánh mắt vừa kéo sang con ngươi của tôi lại thu nhỏ đến cực độ run lên mãnh liệt

" Châ..n chân..chị"

Tôi kinh hãi, nhìn cái chân bị đứt lìa của Miêu đang nằm trên đất suýt chút tôi đã nôn, thật kinh khủng, lòng tôi đau đến cực độ hận bản thân mình vô dụng

Trông bộ dạng Miêu hét lên thảm thiết khiến tôi càng đau đớn

bàn tay to lớn của tên săm nữa mặt nhấc bỗng tôi lên không, tôi sợ hãi, sợ hãi đến mức không còn sức kháng cự chỉ muốn khóc,

" Oh ngươi thuộc ma nhân tộc gì nhỉ, 2 chiếc sừng trên đầu ngươi trong đẹp đấy"

Hắn ta ngạt nhiên tay vặn vặn cái sừng trên đầu tôi

Cú vặn của hắn khiến tôi đau đớn

" Đau đau..."

Tôi đau đớn nheo 2 mắt lại cố vắt ra nước mắt, trông tôi chẳng khác gì một chú thỏ bị xốc ngược chuẩn bị làm thịt

Một bóng đen lao đến chém vào tay hắn cứa 1 đường dài, hắn liền thụt tay lại lập tức tôi rớt bịch xuống đất

" Không được đυ.ng đến Lajsa"

Miêu thở dốc, nặng nề nằm bẹp dí trên đất chẳng còn khả năng cử động

Tên xăm nửa mặt đó nhìn vết thương dài trên tay rồi tức giận

" Miêu tộc như ngươi mà dám làm thương ta muốn chết "

Hắn tức tối bước tới đá mạnh vào bụng của Miêu khiến cô ấy văng mạnh vào đống đổ nát cú va đó khiến Miêu phun ra 1 đống máu

Chẳng chịu dừng tại đó hẳn nhảy tới trước mặt Miêu ánh mắt trở nên hung tơn, gân mặt trồi lên đáng sợ

" Dám làm thương ta, ta không thể tha cho ngươi "

Hắn đay ra 1 câu nghe rùng mình, tay liền túm vào chân còn lại của Miêu, một cú mạnh nhổ nó ra khỏi cơ thể miêu, máu me bắn đầy mặt hắn vậy mà hắn vẫn nở nụ cười man rợ

Miêu hét đến thảm thương quoằn quoại trong đau đớn

Tôi nhìn thấy kinh sợ đến im bặt chẳng dám thở mạnh, chân tay tôi như lạnh buốt tê cứng đến đau nhức... chỉ biết đứng ở ngoài nhìn Miêu bị hành hạ

" Sao tiếp theo là cách tay phải này nhỉ "

Hắn đưa tay vuốt lên cách tay trắng nõm bị vấy máu của Miêu, hắn đưa ngón tay nhấn mạnh vào chỗ vết thương lập tức Miêu đau đớn hét thấu trời, máu ở chỗ vết thương lại chảy ra

Tôi nhìn thấy chỉ biết đau lòng thay, tôi cũng sợ cũng rất sợ

Phải làm gì đây

" Sao người không thử cầu xin dân làng "

Giọng của người bảo hộ lại vang lên trong đầu tôi

Phải rồi, cầu xin họ chắc chắn họ vẫn còn tình người

Tôi cố lấy hết can đảm quỳ dậy

" Cháu xin mọi người, xin mọi người tha cho bọn cháu.. xin mọi nười "

Tôi vừa nói vừa dập đầu cầu xin họ

" Xin mọi người tha cho bọn cháu, xin mọi người "

"Xin mọi người tha cho chúng cháu đi mà "

Tôi gồng hết sức gào lớn đến rát họng dư âm vang khắp làng

Nhưng đáp lại chỉ là những cơn gió lạnh lẽo cuốn cát bụi bay là là trên mặt đất , nhìn lên gương mặt họ khiến tôi càng tuyệt vọng, gương mặt lạnh lùng đến vô cảm, nhưng người có lòng trắc ẩn cũng chỉ nắm chặt tay lại thấy chút thương xót.... phải rồi có ai lại dành tình thương cho quoái vật.....sự im lạng này thật đáng sợ.....lại đặt kì vọng vào điều ngu ngốc vậy chắc chỉ có kẻ ngốc mới làm....

Tôi tuyệt vọng dập đầu trước họ nhưng tình thương của họ cũng chỉ có thế nghiến răng, ngoảnh mặt, nắm chặt tay lại tỏ chút lòng thương xót

Nhìn sang Miêu tôi liên đau đến nghẹt thở cánh tay của Miêu đã rời khỏi cơ thể chỉ còn lại chút hơi thở tàn, bóng dáng cùng nụ cười kinh tởm của tên xăm nữa mặt ấy dần mờ khỏi mắt tôi

" Chỉ còn chút nữa vậy mà...... nhưng không sao chúng ta sẽ mãi mãi là bạn nhé "

Giọng nói của Miêu rõ rất nhỏ nhưng tôi lại nghe rõ từng từ, dứt câu Miêu còn nở một nụ cười rạng rỡ, tôi thất thần không suy nghĩ được gì nữa, trong khoảnh khắc ấy tôi liền được miêu vụt tới ném văng ra cú ném làm tôi bay rất xa vượt qua cái vực rất sâu hạ 1 đường dài trên mặt đất.

Tôi nằm bên mép vực, ánh mắt chằm chằm nhìn về phía Miêu

" Chúng ta mãi mãi là bạn....."

Tôi nằm dài trên mặt đất hét thật to hết sức mình. Miêu nhìn tôi nở một nụ cười, liền đó thanh kiếm đâm xuyên qua người Miêu, cô ấy tắt thở hoàn toàn

" Lại để 1 tên thoát, dù sao cũng hoàn thành công việc nên không sao"

Hắn ta nhếch môi cười một cái, mắt nhìn xuống Miêu liền nhổ khinh bỉ

" Rác rưởi "

Hắn khẽ nói 1 câu khinh bỉ, chân đá vào xác Miêu, rồi tút lấy thanh kiếm vác lên vai bỏ đi, đám mạo hiểm nhân trên núi cũng đã chạy tới nơi nhưng trận chiến đã xong rồi.

Tôi xụp đổ hoàn toàn nhìn về phía làng Franco, người như mất hoàn toàn hồn phách, con mắt tối sầm lại mất đi sinh khí, tay nắm chặt chiếc kẹp tóc trên tay lòng đau đến rạn nứt

Cái thế giới này thật là bất công, mỗi người, mỗi sinh vật, mỗi động vật đều bị phân biệt đối sự , chúng bị đuổi gϊếŧ, bị xua đuổi, bị bắt để mua vui, để thoả mãn cho bọn quý tộc, sự chênh lệch về đẳng cấp thật đáng sợ,nhưng đáng sợ nhất là cơn tức giận không thể kìm nén của con người hay là sự vô tâm của họ. Mà nếu cả 2 kết hợp lại hẳn mới là thứ đáng sợ nhất.