Sau khi Kiều Tinh Lâm quay xong, khi về nước, chương trình "Toàn cầu tăng tốc" đã tuyên truyền được một tháng, tạo ra một cú vang cực lớn, số lượng lan truyền kinh người. Đây là show đầu tiên Kiều Tinh Lâm tham gia từ đầu tới đuôi, cô không thể không thừa nhận, tỷ lệ lượt xem của những bộ phim cô lao đầu vào quay còn không bằng cái chương trình này.
Chờ khi cô về đến sân bay, người hâm mộ đã nhiều hơn gấp mấy lần so với dĩ vãng, người người nhốn nháo, sân bay buộc phải cử bảo vệ ra duy trì trật tự.
Trước kia khi Kiều Tinh Lâm đến sân bay, chỉ cần không quá bận thì đều có thể tâm sự, vẫy tay, ký tên cho những fan hâm mộ, lúc này đối diện với nhiều người như vậy, vì đề phòng chuyện không may xảy ra, chỉ có thể cúi đầu, nhanh chóng rời đi dưới sự bao vây trùng trùng điệp điệp.
Sau khi lên được xe mà công ty phái tới đón, Kiều Tinh Lâm vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại được.
Tiểu Giang rất hưng phấn quơ quơ nắm tay nhỏ: "Chị Kiều, từ trước tới nay em chưa từng được thấy trường hợp nào như vậy. Bây giờ chị coi như hot rồi đúng không? Vừa nãy bà chủ gọi điện cho em, bảo chúng ta phải cẩn thận một chút, em còn không tin cơ."
Kiều Tinh Lâm vừa uống nước vừa nói: "Người hot thì càng nhiều thị phi, chị đoán, sẽ nhanh thôi, sẽ có người trên mạng tuôn ra vài lời mờ ám để hắt nước bẩn lên chị. Ra vào về sau sẽ càng không được tự do nữa, ngày trước đeo khẩu trang, có mấy người nhận ra chị đâu."
"Chị Kiều, chị khiêm tốn rồi. Chương trình chị quay có tỷ lệ người xem không tệ chút nào. Thanh niên hiện nay hiếm khi chịu khó ngồi trước tivi xem chương trình truyền hình lắm, không ngờ show này lại cực nổi chứ. Chị xem, cứ một kỳ lại có mấy cái hotsearch, theo như em thống kê, tần suất thầy Khang xuất hiện trên hotstearch còn không cao bằng chị đâu."
Lần hotsearch trước của Kiều Tinh Lâm là trăm năm mới có, chuyện phần thưởng và video lần trước hoàn toàn là ngoài ý muốn. Nhưng giờ, gần như mỗi ngày cô đều được lên hotsearch, đã trở thành khách quen của hotsearch rồi. Dù hotsearch không phải bảng danh sách rất uy quyền gì, nhưng nó có thể nói rõ nhiệt độ và lưu lượng của một nghệ sĩ, đây cũng là một trong những mục tham khảo quan trọng để rất nhiều nhãn hiệu cân nhắc đến thương nghiệp của một nghệ sĩ.
Trở lại công ty, Kiều Tinh Lâm bảo tiểu Giang cầm những món quà mang về đi tặng cho mọi người, tất cả mọi người đều chúc mừng Kiều Tinh Lâm, khen tiết mục của cô rất đẹp. Kiều Tinh Lâm cười nói cảm ơn, đi vào phòng làm việc của Đường Giai Dĩnh. Đường Giai Dĩnh vẫn là bộ dáng lạnh lùng như trước, như khi thấy cô đến, chủ động đứng lên: "Vất vả rồi."
"Chị Giai Dĩnh, chị đừng như vậy, em không quen." Kiều Tinh Lâm ngồi xuống nói.
"Bây giờ cô là trụ cột của công ty." Đường Giai Dĩnh vỗ vỗ vai cô: "Khi cô đang ở nước ngoài quay, thư mời các thứ bay đến hệt như tuyết rơi. Tôi mở công ty nhiều năm như vậy, chỉ muốn thổi một đường tiến lên, cô đã khiến giấc mộng của tôi được hoàn thành nhanh chóng. Truyền thông Tinh Quang chúng ta sẽ cho cô mượn ánh sáng, không còn là một công ty nho nhỏ không có danh tiếng gì rồi."
"Nhờ phúc của chị." Kiều Tinh Lâm chắp tay trước ngực.
Đi tới Nhật Bản, đại ngôn và chương trình đưa tới rất nhiều, có chế tác lớn cũng có chế tác nhỏ.
Kiều Tinh Lâm khéo léo bày tỏ không muốn sắp xếp lịch trình công việc dày đặc như vậy. Nếu cô vẫn giống như trước đây, mỗi ngày bay tới bay lui quay phim, quanh năm suốt tháng, thời gian ở nhà còn chưa tới một tháng. Dù ngoài miệng Lâm Thâm không nói gì, cũng không trách cô nhưng trong lòng cô thì cảm thấy rất áy náy.
"Có phải cô có băn khoăn gì hay không?" Đường Giai Dĩnh đẩy đẩy kính mắt: "Tôi không phản đối cô yêu đương, nhưng nếu để yêu đương liên lụy đến công tác thì không nên rồi."
Kiều Tinh Lâm sửng sốt một chút: "Chị cũng biết rồi hả? Tiểu Giang nói cho chị sao?"
"Dù sao tôi cũng là bà chủ của cô, rất nhiều chuyện, chỉ cần không ảnh hưởng đến công ty cùng và phát triển của cá nhân cô, có biết cũng sẽ cho là không biết. Cô ở chung với bạn trai, cộng thêm bối cảnh của cậu ta, muốn không biết cũng rất khó. Hơn nữa lần đi tham ban này của cậu ta, động tĩnh lớn như vậy, trong giới này hầu như đều đồn thổi ra rồi, tôi còn nghĩ đến chuyện hai người chuẩn bị công khai."
Kiều Tinh Lâm thở dài: "Tạm thời chưa định làm vậy. Nhà anh ấy có một người cha khó khăn như vậy, em không biết có thể vượt qua kiểm tra được hay không."
Đường Giai Dĩnh trở về vị trí của mình: "Nếu dưới góc độ bà chủ của cô, tôi sẽ khuyên cô bỏ đi mọi khó khăn mà đi đến với cậu ta. Vì dù nói thế nào, gia thế và nhân mạch của cậu ta sẽ giúp cô rất nhiều, con đường sau này của cô sẽ vô cùng tốt, trở thành tuyến một chỉ là chuyện sớm hay muộn. Nhưng nếu đứng từ góc độ của bạn bè, tôi từng gặp qua không ít trường hợp gả vào phú hào, kết quả không tốt cho lắm, chỉ hi vọng cô có thể suy nghĩ thật cẩn trọng."
"Em biết chị vì muốn tốt cho em, cảm ơn chị."
Đường Giai Dĩnh gật nhẹ, còn nói: "Trở lại chuyện chính, về vấn đề công việc, là người kia không muốn cô nhận quá nhiều sao?"
Kiều Tinh Lâm vội vàng nói: "Không, không liên quan gì tới anh ấy. Thật ra mấy ngày nay tôi đã suy nghĩ rất kỹ, minh tinh được chia ra rất nhiều loại, rốt cuộc em muốn làm loại nào. Bây giờ có tài nguyên tốt rồi, cần rèn sắt khi còn nóng, có lẽ em sẽ trở thành tuyến một rất nhanh, nhưng em không muốn chỉ trở thành một lưu lượng, quá dựa dẫm vào thương nghiệp phơi ngoài sáng của bản thân. Em muốn mọi người nhớ đến em là một diễn viên, có rất nhiều tác phẩm tiêu biểu, có thể gánh được tỷ lệ người xem, đây mới là mục đích ban đầu em hướng đến. Cho nên em không muốn một hơi nhận quá nhiều công việc, ảnh hưởng tới chất lượng phán đoán tác phẩm và nghiền ngẫm nhân vật của em. Thậm chí em còn muốn ra nước ngoài học thêm về hí kịch, lắng đọng xuống. Đây là suy nghĩ của riêng em nhưng em muốn thẳng thắn với chị."
Đường Giai Dĩnh biết cô là người rất có lý tưởng. Lúc trước nói muốn thay mới, cô ngay lập tức tham gia vào cổ phần, chính là muốn lập kế hoạch để tương lai có đầy đủ tiếng nói.
"Từ một bà chủ của cô, tôi cảm thấy cô mà không đi kiếm kiền đúng là rất ngu. Nhưng là một người bạn, tôi tôn trọng quyết định của cô. Chờ cô nghỉ ngơi đầy đủ chúng ta sẽ thương lượng nên nhận cái nào, không nhận cái nào."
Kiều Tinh Lâm thở phào nhẹ nhõm. Khi cô chuẩn bị nói những lời này, trong lòng cũng không chắc chắn, không rõ Đường Giai Dĩnh sẽ có phản ứng như thế nào. Cô ấy luôn luôn tận tâm tận lực nâng đỡ cô, cho tài nguyên, mục đích cũng là để mình hot, kiếm tiền lại cho công ty. Kiều Tinh Lâm cảm giác mình đang vong ân phụ nghĩa, sự nghiệp vừa có khởi sắc, lại đặt mục đích kiếm tiền cho công ty lại đằng sau
Nhưng đồng thời, cô lại thấy may mắn vì mình gặp được một bà chủ rất tốt.
Không phải ai cũng ủng hộ quyết định này.
Kiều Tinh Lâm về đến nhà, cả người mệt mỏi nằm co quắp trên ghế sô pha. Lúc Lâm Thâm đi Đài Loan đã nói với cô một tiếng, vì cô không ở nhà, từ đây đến công ty thì không tiện lắm, cho nên anh tạm thời chuyển chỗ ở, nên giờ trong nhà trở nên vắng ngắt.
Hơn nữa trước khi cô lên máy bay, Lâm Thâm đã nói với cô, hôm nay có mấy hội nghị quan trọng, anh sẽ rất bận rộn. Chờ đến khi hết bận sẽ liên hệ lại với cô.
Kiều Tinh Lâm đột nhiên cảm thấy không thích ứng được, cũng may phần lớn đồ đạc của Lâm Thâm đều ở đây, cô cầm một chiếc áo sơ mi đắp lên người mình, ngửi mùi của anh, thấy an tâm hơn rất nhiều.
Cô nằm một chỗ, cầm điện thoại di động lướt weibo, đọc bình luận trên mạng.
Chương trình này hot cũng nhờ bọn họ chạy sấp mặt suốt nửa tháng. Chương trình chỉ hơn một tiếng, mấy người bọn họ lại quay chụp suốt một ngày, có đôi khi gặp phải thời tiết không tốt hoặc tình huống khác, thậm chí là mấy ngày, tất cả mọi người đổ hết toàn bộ sức lực, cuối cùng mới có được hiệu quả của một tiết mục đặc sắc.
Cô nhớ đến nửa tháng trước, Hạ Đan gọi điện cho cô, phàn nàn rằng Trương Văn Văn đã mang thai, Tôn Chí Trung đi theo cô ta cùng kiểm tra thai sản. Vì Hạ Đan không muốn chạm mặt với họ nên để bác sĩ trong khoa chịu trách nhiệm. Nhưng dù thế nào cũng sẽ thỉnh thoảng đυ.ng phải đôi này trong bệnh viện, trong lòng vẫn sẽ thấy không thoải mái.
Tôn Chí Trung là mối tình đầu của Hạ Đan, trả giá mấy năm thanh xuân đổi lấy kết quả như vậy, rốt cuộc tâm lý vẫn khó nói.
Về sau, Hạ Đan không liên lạc lại với cô nữa, nói là có một cuộc hội thảo được tổ chức trong bệnh viện họ, chờ cô trở về rồi nói chuyện sau.
Kiều Tinh Lâm gửi tin nhắn cho Hạ Đan, nói cho cô ấy biết là mình đã về.
Hạ Đan ngay lập tức gọi điện qua, hỏi cô đã nghỉ ngơi xong chưa, có vất vả hay không.
"Tớ ổn lắm, cậu thì sao? Tên cặn bã kia trêu chọc gì cậu sao."
"Kiều Kiều ơi, tớ đang loạn quá." Hạ Đan thở dài.
Kiều Tinh Lâm nghe ra bên cô ấy có chuyện, hỏi ngay: "Rốt cuộc là sao vậy?"
"Cậu biết học trò của tớ, chính là bạn của Lâm Thâm, Chu Lập Quần ý, thì ra là con của một người bệnh của tớ, nhớ không? Lúc dì kia nằm viện, cứ hỏi tớ đã có bạn trai hay chưa, tuýp đàn ông là gì các thứ, tớ cho là dì ấy tốt bụng muốn thân thiết hơn với tớ. Sau ngày đó, Chu Lập Quần tới đón mẹ của anh ấy, tớ biết anh ấy chính là học trò của tớ."
Kiều Tinh Lâm nhịn cười.
Hạ Đan lập tức phát hiện: "Đợi đã, có phải cậu đã biết từ trước đúng không?"
"Sớm hơn cậu một chút. Lâm Thâm nói, Chu Lập Quần cố tình tìm cậu chơi game đó. Cái này không tốt sao? Tớ thấy Chu Lập Quần cũng được mà, chẳng phải người nhà cậu suốt ngày gặng hỏi cậu khi nào có người yêu, khi nào kết hôn hay sao, đừng bảo là cậu định độc thân cả đời đấy nhé?"
Hạ Đan trầm mặc một lát mới nói: "Vốn tớ không định thế. Tớ cảm thấy mọi người rảnh rỗi thì kéo đội rất tốt. Thật ra tính cách của anh ấy cũng không tệ, mỗi lần thua đều không nóng giận. Hơn nữa hôm ấy, anh ấy còn giúp tớ một ơn lớn."
"Cái gì vậy?"
"Lúc tớ vào bệnh viện thì gặp Tôn Chí Trung, gã xin lỗi tớ. Sau đó bị Trương Văn Văn nhìn thấy, cô ta còn ra oai với tớ nữa chứ, nói tớ không ai thèm, không gả được gì gì đó. Dù sao nói rất khó nghe, tớ suýt nữa thì bị bẽ mặt. Khi đó, Chu Lập Quần đúng lúc đến bệnh viện, giải vây giúp tớ, nói với họ là bạn trai của tớ. Nếu không thì không biết sẽ kết thúc ra sao nữa."
Kiều Tinh Lâm nói: "Chuyện lớn như vậy sao cậu không nói cho tớ chứ? Trương Văn Văn kia nghĩ mình là ai chứ? Ức hϊếp người khác như vậy, chính cô ả là người thứ ba chen chân vào, từ bao giờ có tính khí lớn như vậy?"
"Tớ kém mồm kém miệng, để cô ta làm ầm làm ĩ. Hơn nữa lúc đó cậu ở nước ngoài, lại là người của công chúng, dù có nói với cậu biết, cậu cũng không thể chạy tới giúp tớ ngay được." Hạ Đan nói: "Kiều Kiều, tớ hỏi cậu, có phải gia đình Chu Lập Quần rất lợi hại không?"
"Hình như thế."
Hạ Đan hơi nhụt chí: "Tớ biết ngay, người chơi với Lâm Thâm chắc chắn không phú thì quý. Thật ra tớ cảm thấy anh ấy rất tốt nhưng tớ chỉ là một người bình thường mà thôi, nhà anh ấy lại có bối cảnh như vậy, tớ cảm thấy mình không xứng với anh ấy."
Kiều Tinh Lâm an ủi cô ấy: "Đan Đan, cậu không nên nghĩ như vậy, nghe Lâm Thâm nói, cha mẹ của anh ta rất thoáng, sẽ không để ý mấy điều này đâu. Hơn nữa đứng trước tình yêu, mỗi người đều bình đẳng, chỉ có yêu hay không yêu mà thôi. Bây giờ cậu không dám bước lên một bước này thì làm sao biết là hai người có hợp hay không chứ?"
"Nói thì nói thế... Nhưng tớ vẫn thấy sợ."
Kiều Tinh Lâm biết Hạ Đan và Chu Lập Quần có cảm tình với nhau, chỉ thiếu một người thúc đẩy phía sau mà thôi. Cô nói: "Thế này đi, cuối cùng các cậu đến nhà tớ dùng cơm đi."
"Hả? Sao cậu nhảy cóc nhanh thế?"
"Sao chứ? Không phải cậu cứ ầm ĩ đòi nếm tay nghề của đầu bếp Lâm nhà tớ hay sao? Đúng lúc trong khoảng thời gian này tớ đang rảnh, phải tận dụng, mất rồi sẽ không quay lại được đâu. Nói thật, tớ còn sợ sau khi cậu nếm xong, muốn ngừng cũng không ngừng được, còn quấn quýt đòi tới dùng cơm nhà tớ ý."
"Được được được, chắc chắn tớ sẽ đến. Đến lúc đó muốn mua gì cứ báo với tớ một tiếng." Tên tham ăn Hạ Đan nhanh chóng thỏa hiệp: "Nhưng cậu có thể đừng gọi Chu Lập Quần đến không? Tớ sợ đến lúc đó lại bị lúng túng."
"Cậu lúng túng cái gì? Ăn một bữa cơm mà thôi, người ta có ăn cậu đâu. Dù anh ta không phải người nhà, nhưng xấu vợ còn phải gặp cha mẹ chồng, vừa lúc tớ sẽ giúp cậu quan sát một chút. Cứ quyết vậy nhé?"
"Được rồi."