Căn phòng yên tĩnh vang lên tiếng chuông điện thoại.
Lâm Thâm nhìn qua một chút, là điện thoại từ nhà đến.
Anh không muốn nghe, nhưng lại sợ bà nội xảy ra chuyện, bèn nhấc máy.
“Tiểu Thâm, sao cháu không về nhà?” Trong điện thoại truyền đến giọng nói của chú Lương quản gia: “Phòng của cháu vẫn ở đó, chú đã quét dọn qua một lần rồi. Tuy bố cháu không nói ra nhưng trong lòng vẫn rất mong cháu về nhà đấy.”
“Cháu ở bên ngoài rất tốt.” Lâm Thâm đáp.
“Hôm nay bệnh viện gọi điện đến, họ nói là bà cụ đã qua cơn nguy kịch rồi, giờ đang chuyển sang phòng bệnh thường, có lẽ tuần sau sẽ xuất viện. Cháu cũng nên về thăm bà một lần chứ.”
“Vâng, cháu sẽ đến đón bà xuất viện.”
“Được, được. Vậy chúng ta sẽ đợi cháu.” Chú Lương vui vẻ cúp điện thoại,nói với Lâm Thế Hằng đang ngồi đọc báo phía sau: “Tiểu Thâm đồng ý cùng đi đón bà cụ xuất viện rồi.”
Lâm Thế Hằng khẽ đẩy gọng kính, hơi nghiêng người sang, khó chịu đáp: “Nó thích đến thì đến, không đến thì thôi. Sao hả? Người làm cha như tôi còn phải cầu xin nó à?”
Chú Lương thở dài: “Cậu ấy như vậy cũng là có nguyên nhân cả. Tôi có nói chuyện điện với cô Triệu ở Vienna, chuyện của bà chủ năm đó ảnh hưởng rất lớn đến Tiểu Thâm, bây giờ vẫn còn PTSD, vẫn đang tiếp nhận điều trị.”
Lâm Thế Hằng cau mày, gấp tờ báo lại, đặt lên bàn trà.
“PTSD?”
“Tôi tra qua rồi, dịch ra tiếng Trung nghĩa là rối loạn căng thẳng sau chấn thương. Sau này cậu ấy không thể chơi đàn được nữa.”
Biểu cảm trên trên mặt Lâm Thế Hằng nghiêm nghị. Ông vẫn luôn nhẫn tâm mặc kệ Lâm Thâm chỉ vì muốn xem xem nó có thể kiên trì một mình đến bao giờ.
“Vậy trước đây nó làm gì?”
“Cậu ấy vẫn luôn tiếp nhận điều trị, học đại học muộn hơn người khác 2 năm, sau đó học ở trường đại học Wharton. Trước khi về nước từng làm VP ở Goldman Sacks nhưng đã từ chức rồi. Còn nữa, cậu ấy sớm đã làm đầu tư ở trong nước rồi. Tôi đã tìm hiểu qua những hạng mục mà cậu ấy đầu tư, gồm có tập đoàn giải trí Hằng Đạt, giá trị thị trường bây giờ cũng tăng lên không ít.” Chú Lương đưa một văn kiện ra.
Lâm Thế Hằng xem xét tài liệu rất tỉ mỉ. Trong đó gồm có thành tích vượt trội, lý lịch còn có những tài sản đứng tên Lâm Thâm.
Ngân hàng đầu tư có đẳng cấp như Cao Thịnh, muốn vào đó cũng không phải chuyện dễ dàng. Cho dù không kéo đàn violon nữa, nhưng Lâm Thâm vẫn vô cùng ưu tú. Hơn nữa mắt đầu tư cũng rất chuẩn, không hổ là con trai của ông.
Nghĩ lại cũng phải, từ nhỏ đến lớn, ở phương diện học tập Lâm Thâm chưa từng khiến người lớn phải bận tâm.
Nhưng Lâm Thế Hằng lại cảm thấy rất thất vọng. Dường như trong tất cả những thời khắc rực rỡ hay u ám của cuộc đời Lâm Thâm, người làm cha như ông ta chưa bao giờ tham dự, cũng hoàn toàn không cần thiết.
Trong nháy mắt, ông ta đã già rồi. Mà Lâm Thâm cũng đã sắp trở thành người lớn.
Sự nghiệp có thành công hơn nữa, ông cũng mong con trai duy nhất của mình ở bên cạnh giúp sức.
Kiều Tinh Lâm xem kịch bản suốt cả một ngày. Lúc ăn trưa còn tranh thủ học thuộc lời thoại.
Đường Giai Dĩnh gửi tin nhắn đến: Hằng Đạt mới ký hợp đồng với một người mới tên Trình Toa Toa, vai chính của rất có thể là do cô ấy đảm nhiệm.
Trình Toa Toa là nữ phụ trong bộ phim lần trước.
Sức lực trên người Kiều Tinh Lâm dường như đã bị rút hết.
Chuyện này trong giới giải trí không hề hiếm gặp. Quyền phát biểu đều ở trong tay nhà đầu tư, bọn họ đương nhiên sẽ dùng nghệ nhân của mình, tối ưu hóa lợi ích của bản thân.
Cô mở Vương giả vinh diệu lên chơi, phát hiện ra từ lúc cô offline, Lâm Thâm chưa từng chơi thêm một ván nào.
Kỹ thuật kém như vậy mà còn lười biếng. Cô quyết định chủ động tìm anh.
Kiều thỏ con: Có đó không? O(∩_∩)O
Lâm Thâm đang chỉnh sửa bản kế hoạch, nhìn thấy tin nhắn trên wechat, anh liền trả lời: Có.
Kiều thỏ con: Công việc của anh không bận hả?
Lâm Thâm: Dạo này cũng không có việc gì.
Kiều thỏ con: Ha ha, vậy chúng ta đánh vài trận đi.
Lâm Thâm: Em chuẩn bị cho việc thử vai xong rồi hả?
Kiều Tinh Lâm không muốn nhắc đến chuyện đó, nhanh chóng tìm một cái cớ cho mình: Công việc phải kết hợp với thư giãn, mới có thể làm ít ăn nhiều. Hơn nữa thái độ trách nhiệm của vi sư vô cùng nghiêm túc, muốn dẫn dắt con đi đến con đường vương giả oanh liệt.
Lâm Thâm: Em đang muốn làm biếng đúng không?
Kiều thỏ con:...
Sau khi đăng nhập vào game, Kiều sư phụ phát hiện sự việc không hề đẹp đẽ như cô tưởng tượng.
Bọn họ từ gõ chữ rất nhanh đã chuyển sang tạo đội mở voice chat. Giọng nói dịu dàng êm tai của Kiều Tinh Lâm không ngừng từ trong tai nghe truyền đến.
“Lâm Thâm, trong bụi cỏ có người.”
Tiểu Lỗ Ban hi sinh anh dũng.
“Lâm Thâm, anh là xạ thủ, đừng đứng ở phía trước.”
Tiểu Lỗ Ban một lần nữa vì nghĩa quên thân.
“Lâm Thâm, bọn họ xuống đường dưới vây đánh anh rồi, nhìn bản đồ đi.”
Tiểu Lỗ Ban lại một lần nữa vì chính nghĩa mà bỏ mạng.
Kiều Tinh Lâm đưa tay lên đỡ trán, cảm giác suy sụp muốn phát khóc. Nếu Hạ Đan là Lỗ Ban cô đã bắt đầu mắng rồi. Năm xưa Gia Cát Lượng phò tá Lưu Thiện có phải cũng có cảm giác giống cô không?
“Tôi cảm thấy có thể là anh không hợp chơi xạ thủ cho lắm. Hay là anh thử đổi sang chơi đấu sĩ hoặc đỡ đòn xem. Chơi hỗ trợ cũng được, chí ít cũng không...yếu đuối như vậy.” Kiều Tinh Lâm uyển chuyển đề nghị, sợ làm tổn thương lòng tự tôn của học bá.
Lâm Thâm chăm chú lắng nghe, hỏi lại: “Chơi cái nào?”
“Lưu Thiện, Lưu Thiện đi. Các chỉ số đều cao, máu cũng nhiều.”
Hôm nay, Tiểu Giang và Đồng Tuyết qua dọn dẹp quần áo và mỹ phẩm giúp cô. Kiều Tinh Lâm mải nói chuyện vậy nên không có thời gian đi mở cửa.
Cuối cùng, Tiểu Giang đành dùng chìa khóa của mình để mở
Tiểu Giang thấy Kiều Tinh Lâm không nghiền ngẫm kịch bản mà lại chơi game, cảm thấy có chút kỳ lạ.
“Chị Kiều, chị chuẩn bị cho buổi thử vai xong rồi hả?”
Kiều Tinh Lâm không buồn ngẩng đầu: “Không rảnh, đang hướng dẫn đồ đệ.”
Tiểu Giang thở dài. Xong, hình tượng kính nghiệp tan vỡ rồi.
Tiểu Giang và Đồng Tuyết đi thu dọn phòng để đồ. Ván này Kiều Tinh Lâm bắt được Già La, dứt khoát vô địch, gánh luôn toàn đội.
Cô đánh một lúc Quadra kill, đưa đồng đội đến trụ chính của địch chỉ tốn thời gian tám phút.
Game thắng rồi, tâm trạng không khỏi vì vậy mà tốt lên.
Nếu như cuộc sống có thể nói chuyện bằng thực lực giống như trong game thì tốt biết mấy.
Lâm Thâm nhạy bén cảm nhận được tâm trạng cô không tốt như lần trước. Suốt trận đấu không hề nói với anh là phải làm gì, chỉ một mình xông lên gϊếŧ địch giống như đang xả giận vậy.
Nhưng anh biết ý mà lựa chọn không hỏi, cùng cô chơi tiếp hai trận.
“Tôi cảm thấy anh chơi Lưu Thiện khá tốt đấy. Tiếp tục cố gắng nha. Trợ lý của tôi đến rồi, có chút chuyện cần bàn, tôi off đây.”
“Được.”
Kiều Tinh Lâm thoát khỏi game.
Lâm Thâm cũng tắt trò chơi, mở bưu kiện mới nhận ra. Là một quyển Grmophone mới nhất do dì anh gửi.
Quyển tạp chí do nước Anh phát hành này đã có gần một năm lịch sử, là tạp chí âm nhạc cổ điển uy tín nhất trên thế giới
Trên đời này có một số chuyện, mặc dù biết rằng bản thân không thể chạm tới nhưng vẫn không thể buông xuống được.
Anh và Kiều Tinh Lâm rõ ràng đã có mười năm xa cách. Theo lý mà nói, bọn họ chẳng qua là những người xa lạ có chung ký ức mà thôi. Nhưng vừa rồi lúc chơi game, anh lại cực kỳ thả lỏng.
Cô ấy gọi tên anh hết lần này đến lần khác giống như đang quay về thời gian rất lâu trước đó.
Có người gõ cửa, Lâm Thâm liền đi ra mở.
Alice tự nhiên bước vào, hỏi thẳng: “Lâm Thâm, em nghe nói anh đang tìm nhà hả? Anh định ở lại đây luôn sao?”
Lâm Thâm không trả lời, chỉ tự mình quay về phòng.
Alice ngồi xuống sofa trong phong khách: “Là vì người nhà anh đang ở đây sao? Hay là vì… cô ấy?”
“Cứ ở khách sạn như vậy rất tốn tiền, em có thể ở kí túc xá của trường âm nhạc, anh bắt buộc phải tìm nhà ở.” Lâm Thâm trả lời câu hỏi trước của cô ấy.
Alice thở dài: “Anh giúp em hoàn thành xong chương trình trao đổi du học sinh thì cũng coi như hoàn thành việc cô giáo Triệu đã dặn dò. Định không quan tâm em luôn hả?”
“Việc học em phải dựa vào bản thân, anh không có cách nào giúp em cả.”
Alice dẩu môi, người này trước đây thực sự rất được nhiều người thích sao? Cô sắp bị anh đóng băng chết rồi.
Lâm Thâm đọc tạp chí, Alice tự xem tivi. Alice thỉnh thoảng lại nhìn sang gò má anh tuấn của anh, người Châu Á sao có thể có sống mũi thẳng đến vậy chứ?
Một lúc sau, Lâm Thâm nhận một cuộc điện thoại.
“Alo, chú Giang?”
“Vâng, cháu vừa mới về nước.”
“Thứ hai tuần sau chú ở công ty?” Anh dường như nghĩ đến điều gì. “Vâng, vậy đến lúc đó rồi gặp.”
Buổi tối Kiều Tinh Lâm uống nước luộc rau cải. Bình thường cảm thấy thói quen uống canh suông cũng không có vấn đề gì. Nhưng Tiểu Giang và Đồng Tuyết dọn ra mấy bao quần áo của nhà cô mà vẫn chưa xong, liền dứt khoát gọi đồ ăn bên ngoài ăn luôn ở nhà cô.
Hai người ngồi trong nhà ăn ăn vô cùng nhiệt tình, vừa ăn vừa nói chuyện đến quên cả trời đất, khiến Kiều Tinh Lâm tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Không có so sánh thì không có đau thương!
“Tòa nhà Hằng Đạt có phải là có điểm mốc trong thành phố không? Những đoàn phim bình thường đều không thuê nổi những nơi đắt như vậy?” Đồng Tuyết là một người mới mờ mịt về thương trường, khiêm tốn thỉnh giáo.
“Ừ.” Tiểu Giang gật đầu. “Phim mà chị Kiều thử vai lần này là hạng mục đầu tư của Hằng Đạt.”
“Bảo sao.” Đồng Tuyết lè lưỡi.
“Ảnh đế, ảnh hậu trong giới hiện nay, rồi còn có lưu lượng với cả thần tượng gì đó, có mười người thì chín người trong đó đều là do Hằng Đạt nâng đỡ. Nhân mạch và đầu tư của Hằng Đạt đứng nhất nhì trong giới giải trí. Hơn nữa bọn họ còn có chỗ dựa là tập đoàn Hằng Thông. Hằng Thông đó cậu có biết không? Gia tộc họ Lâm quản lý tập đoàn đó liên tiếp mấy năm đều đứng đầu Forbes.”
“Biết chứ, mảnh đất đắt nhất trong thành phố bị bọn họ thu mua, xây nên Cẩm Tú bên cạnh Long Đằng. Báo đài đều đưa tin một lượt.”
“Vậy nên những ông lớn này đốt tiền chắc chắn cũng không thèm chớp mắt. Nếu như chị Kiều lấy được bộ này, chắc chắn sẽ vô cùng nổi tiếng, trực tiếp trở thành diễn viên tuyến một.”
Lúc này, đương sự đang bị thảo luận trong câu chuyện đang coi như không có gì xảy ra mà mở tủ lạnh, đưa ra một quyết định vô cùng khó khăn.
Cô phải uống sữa chua, an ủi dạ dày đang làm loạn một chút.
Vừa rồi cô vừa mới cân xong hình như cô lại gầy đi một chút. Vậy nên cô liền chuẩn bị buông thả bản thân mình.
Cô quả quyết mở nắp hộp, vui vẻ thưởng thức mỹ thực.
“Chị Kiều!” Tiểu Giang gọi cô. “Cái tên tiểu Lâm tổng âm hồn không tan đó lại gửi tin nhắn đến.”
Kiều Tinh Lâm đi đến nhà ăn. Tiểu Giang chỉ chỉ màn hình điện thoại đang sáng trên bàn.
Lâm Uẩn Kiệt: Em có ở nhà không?
Kiều Tinh Lâm: Không có. Giám đốc Lâm có việc gì không?
Lâm Uẩn Kiệt: Anh ở dưới lầu, thấy đèn nhà em đang bật, có tiện ra ngoài uống một ly không?
Lâm Uẩn Kiệt là giám đốc bộ phận đầu tư của tập đoàn Hằng Thông. Lúc Kiều Tinh Lâm quay < Kim phong ngọc lộ>, anh ta đang theo đuổi Trình Toa Toa, hai người họ từng gặp qua vài lần.
Anh ta nổi tiếng trong giới là công tử đào hoa. Thay bạn gái như thay quần áo. Kiều Tinh Lâm không dám đắc tội anh ta, chỉ đành tránh né như tránh tà. Lúc quay đã từ chối mấy lần rồi sao anh ta còn tìm đến nữa?
“Sao anh ta biết chị ở đây?” Kiều Tinh Lâm hỏi Tiểu Giang.
Tiểu Giang đáp: “Với gia thế của tiểu Lâm tổng muốn điều tra không phải chuyện khó.”
Đồng Tuyết không hiểu rõ sự tình như Tiểu Giang, liền hỏi: “Đó là ai vậy?”
“Gia tộc họ Lâm giàu nứt vách mà chúng ta vừa nói ấy, anh ta là thành viên của gia tộc đó. Còn là một tên cực kỳ lăng nhăng. Không may là, anh ta lại đang theo đuổi chị Kiều.”
Đồng Tuyết bày ra một biểu cảm oh my god.
Kiều Tinh Lâm tiếp tục trả lời tin nhắn: Giám đốc Lâm, bây giờ tôi không tiện đi cho lắm. Nếu là chuyện công việc anh có thể đến công ty bàn, nếu là chuyện riêng vui lòng nhắn luôn qua wechat.
Lâm Uẩn Kiệt thấy lí do từ chối của cô, anh ta chỉ cảm thấy buồn cười. Ở trong giới giải trí mà ngay cả xã giao cơ bản cũng không biết?
Lâm Uẩn Kiệt: Vai nữ chính của, em có muốn không?
Anh ta chờ một lúc, Kiều Tinh Lâm mới trả lời: Cảm ơn ý tốt của giám đốc Lâm, nhưng tôi muốn dựa vào thực lực để có được vai diễn. Đã muộn rồi, không làm phiền anh nữa.