Cá Mặn Phơi Nắng

Chương 69: Huyết Nguyệt Bảo Thạch

“11.000 hạ phẩm linh thạch.”

“12.000.”

“15.000.”

….

“30.000 hạ phẩm linh thạch còn khách quý nào trả giá cao hơn không.” Giọng nói mê người của Trần Thanh liên vang lên.

Trần Thanh Liên hô giá ba lần.

“Chúc mừng khách quý ghế số 83 tầng chữ địa đã nhận được Tinh Hà Quyết.”

Các vật phẩm liên tục được đưa ra, nhưng Diệp thiên vẫn chưa hô giá lần nào.

“Vật phẩm kế tiếp là Huyết Nguyệt Phỉ Thuý, tương truyền có một vị thánh Vương đã dùng viên Huyết Nguyệt Bảo Thạch này tặng cho người mình yêu thương. Giá khởi điểm là 2.000 hạ phẩm linh thạch. Mỗi lần tăng giá không dưới 100 viên hạ phẩm linh thạch.”

Lớp khăn được lật ra viên phỉ thuý xuất hiện, nó chỉ to bằng ngón tay cái, màu đỏ hồng đẹp đẽ, được chạm khắc tỉ mỉ. Huyết Nguyệt Bảo Thạch thỉnh thoảng loé lên chút ánh sáng tựa như hội tụ vô số tinh tú bên trong đó. Các khách nữ đều nhìn chằm chằm về viên phỉ này, trong đó có Thanh Thanh. Nàng đối với các vật phẩm khác không quá hứng thú, nhưng thấy viên bảo thạch trên mặt nàng hiện lên vẻ yêu thích. Nét mặt đó không thể tránh thoát được ánh mắt Diệp Thiên. Nên khi Trần Thanh Liên vừa hô đấu giá bắt đầu hắn cũng ra giá.

“3.000 hạ phẩm linh thạch.”

“10.000 hạ phẩm linh thạch.” Diệp Thiên ra giá.

Từng vị khách quan đều nhìn về phía Diệp Thiên, không ngờ người này vì một viên phỉ thuý vô dụng mà tăng giá thêm nhiều như vậy. Đối với những ánh mắt nhìn mình Diệp thiên cũng không quá để tâm, đối với hắn Linh Thạch là thứ vô dụng nhất nên ra giá bao nhiêu hắn cũng không để ý.

Bên trong phòng số 2 chữ Thiên một tên thanh niên làn da tái nhợt sắc mặt âm tàng nhìn chằm chằm vào viên bảo thạch mà thầm nghĩ “Viên Huyết Nguyệt Bảo Thạch là một bộ phận còn thiếu của Huyết Nguyệt Linh Bảo mà ta đang nắm giữ, trời cũng giúp ta. Haha.” Dáng vẻ cùng khuôn mặt tươi cười làm hắn càng thêm dị dạng kinh khủng.

“11.000 hạ phẩm linh thạch.” Giọng nói mà người khác cảm giác rét lạnh từ phòng số 2 chữ Thiên vang lên.

“20.000 hạ phẩm linh thạch.” Tiếng của Diệp thiên vang lên.

“21.000 hạ phẩm linh thạch.”

“30.000 hạ phẩm linh thạch.” Một lần nữa Diệp Thiên lên giá.

“Khốn kiếp, ngươi có biết ta là ai không. Ta là Ẩn Sát, Thánh tử của Vong Linh Thánh tông.” Giọng nói lạnh lùng ẩn chứa sát ý từ phòng số hai chữ Thiên truyền ra.

Nghe đến chữ Vong Linh Thánh tông từng người trong hội trường đều hiện lên nét e ngại, Vong Linh Thánh tông là môn phái hàng đầu của Thanh Vân châu. Trong tông có mấy lão tổ Thánh Nhân cùng một vị Thánh Vương, nhưng làm người khác kiêng dè nhất là công pháp của bọn họ. Sở trường của Vong Linh Thánh tông là điểu khiển linh quỷ, mỗi tên đệ tử đều bồi dưỡng vài con linh quỷ để chiến đấu. Nghe nói điều chế một tên linh quỷ cần người sống tế luyện, dùng vô số thủ đoạn tàn nhẫn kí©ɧ ŧɧí©ɧ sát ý cùng hận ý của người đó, tra tấn họ vài năm, vài chục năm, có khi cả trăm năm đến khi mất đi lý trí chỉ còn điên cuồng. Sau đó mới diệt sát người bị tra tấn để sau khi chết người kia hoá thành quỷ linh. Người đầu tiên quỷ linh gϊếŧ chính là người thân của mình.

Tuy làm nhiều việc thương thiên hại lý nhưng gốc rễ của Vong Linh Thánh tông cứng rắn vô cùng, vài vạn năm vẫn tồn tại mà ngày càng mạnh hơn.

“Ẩn Sát Thánh tử, đây là Vạn Linh bảo. Nếu ngài còn phá quy của Vạn Linh Bảo một lần nữa, chúng ta sẽ đuổi ngài ra ngoài, cùng vĩnh viễn cấm ngài đặt chân vào Vạn Linh bảo.” Giọng nói nhẹ nhàng của Trần Thanh Liên vang lên, trên mặt nàng cười như không cười mà nhìn về phòng số 2 chữ Thiên.

“Xin lỗi Thanh Liên cô nương tại hạ hơi kích động.”Giọng nói hạ mình của Ẩn Sát Thánh tử vang lên. Ai cũng biết tên này đang nén giận, sợ ra ngoài hắn sẽ trả thù Diệp Thiên.

Còn Diệp Thiên cũng không quá để ý, một tên tôm tép nhãi nhép mà thôi.

“30.000 hạ phẩm linh thạch, còn quý khách nào trả giá cao hơn không.” Sau khi biết tên thánh tử của Vong Linh Thánh tông muốn mua viên bản thạch người khác đều không giám làm kẻ chết thay mà ra giá. Còn mấy phòng chữ Thiên khác không biết công dụng của viên bảo thạch vì vậy đều không tham dự vào.

Sau ba lần Trần Thanh Liên hô lên không ai ra giá, kể cả Ẩn Sát Thánh tử. Tên kia nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên như nhìn một kẻ sắp chết.

Trần Thanh Liên nhấn mạnh mà nói: “Chúc mừng khách quý ghế số 32 nhận được Huyết Nguyệt bảo thạch.”

Đấu giá thành công vật phẩm Diệp Thiên cũng khá vui vẻ mà tươi cười.

Thanh Thanh nàng biết Diệp Thiên đấu giá viên bảo thạch là vì nàng nên nhẹ giọng mà nói với Diệp Thiên:“Cảm tạ sư thúc.” Giọng nói như muỗi kêu của Thanh Thanh bên tai Diệp Thiên.

Diệp Thiên cũng mỉm cười mà nói với nàng: “ Để về tông ta sẽ dùng nó tạo thành một món trang sức cho nàng.”

Gần Diệp Thiên có mấy tên Phù Vân tông thấy Diệp Thiên đắc tội với Ẩn Sát Thánh tử

nên dùng thần thức truyền âm cho hắn. Đây là một cơ hội để ôm đùi Diệp Thiên làm sao bọn họ không nắm giữ cho được.

“Diệp Thiên tiền bối, chút nữa ngài cẩn thận. Vong Linh Thánh tông có thù tất báo, sợ rằng khi ngài đi về Vong Linh Thánh tông sẽ chặn đường ngài.”

“Cảm tạ.” Diệp Thiên gật đầu tỏ ý cảm ơn đối với mấy tên phù vân tông, hắn vẫn thong dong như thường lệ.

Nghe thấy Diệp Thiên cảm tạ mấy tên Phù Vân tông vui vẻ như trúng số.

Từng vật phẩm của buổi đấu giá đi ra liên tục nhưng không có một món đồ nào Diệp Thiên ưng ý.

Kết thúc buổi đấu giá Diệp Thiên cùng với Thanh Thanh tiến về chỗ trả linh thạch để nhận vật phẩm. Thanh toán Linh thạch xong xuôi khi Diệp Thiên chuẩn bị ra về thì bị một âm thanh giữ lại.

“Công tử ngài vừa đắc tội với tên thánh tử của Vong Linh Thánh tông, nếu ngài không phiền Vạn Linh bảo có thể cử người đưa ngài đến chỗ an toàn.” Âm thanh mê người này là của Trần Thanh Liên, nàng không ưa Vong Linh thánh tông nên ngỏ ý giúp đỡ Diệp Thiên.

“Cảm tạ cô nương, nhưng không cần.” Diệp Thiên rất dứt khoát mà cự tuyệt.

“Nếu công tử không muốn, vậy chúc công tử thượng lộ bình an. Hi vọng lần sau công tử sẽ chiếu cố sinh ý của Vạn Linh Bảo.”

Diệp Thiên chào Trần Than Liên rồi dẫn Thanh Thanh ra về, hắn khá hài lòng với buổi đấu giá này. Quy cách làm việc của Vạn Linh bảo chuyên nghiệp vô cùng.

Nhìn bóng lưng Diệp Thiên biến mất chỉ còn lại Trần Thanh Liên cười cười mà nói thầm. “ Hy vọng là thực lực của ngươi cũng ngang tầm với sự tự tin của ngươi.”