Cá Mặn Phơi Nắng

Chương 67: Vạn Linh Bảo thương hội

Sáng sớm ra Tiên Liên tông đã có khách tới thăm, đó là tông chủ của Phù Vân Tông Lam Như Vân cùng mấy tên đệ tử. Lam Như Vân sau khi nghe đám đệ tử kể rõ quá trình thăm dò bí cảnh, rồi lúc Diệp Thiên đứng ra giải quyết Tuyệt Viên Thánh nhân cứu toàn bộ bí cảnh. Hắn mới biết Diệp Thiên là một siêu cấp cường giả, nên mới dẫn đám đệ tử qua Tiên Liên Tông cảm tạ.

Thuận tiện ôm bắp đùi hoàng kim vừa thô vừa to này luôn, mấy khi có một cường giả vừa dễ nói chuyện lại không hiếu sát bá đạo như Diệp Thiên. Còn nếu không ôm được bắp đùi cũng tăng tình cảm của hai tông môn cũng được, dù sao hai tông cũng là hàng xóm với nhau.

Sáng sớm Diệp Thiên cùng Thanh Thanh hai người thức dậy, trên nét mặt của Thanh Thanh nàng tràn đầy sự hạnh phúc.

Do có Phù Vân Tông đến thăm nên sáng sớm Lão Tửu đã kêu người mời Diệp Thiên tới tổng bộ của tông môn.

Lão Tửu cùng Lam Như Vân nói chuyện khá vui vẻ, từ Lam Như Vân kể rõ quá trình trong bí cảnh mới biết nó hung hiểm như vậy. Còn có Diệp Thiên tiến vào bí cảnh rồi cứu tất cả mọi người hắn có hơi bất ngờ, tuy trước đó biết Diệp Thiên mạnh, nhưng hắn vẫn đánh giá thấp về Diệp Thiên. Nhưng trong quá trình nói chuyện với Lam Như Vân sắc mặt hắn hoàn toàn không biến sắc mà tỏ vẻ cao thâm mạt trắc như biết trước mọi chuyện.

Lúc này đây Diệp Thiên mới tiến tới, thấy Diệp Thiên đến Lam Như Vân liền đứng dậy cúi chào với Diệp Thiên.

“ Diệp Thiên tiền bối, cảm tạ người hôm trước đã cứu giúp đám đệ tử của Phù Vân tông.” Lam Như Vân cung kính vô cùng.

“Không có gì, Chỉ tiện tay mà thôi.” Diệp Thiên cũng không quá để tâm mà khách sáo đôi câu rồi cáo từ, có chuyện gì để lão Tửu tiếp khách là được.

Diệp Thiên thuận tiện đi tới chỗ con hàng Thiên Dực hổ xem nó có thích ứng với hoàn cảnh của Tiên Liên Tông không. Hỏi thăm mới biết nó đang túc trực tại nhà ăn.

Diệp Thiên đi đến mới thấy Thiên Dực Hổ đang ngồi trên bàn mà ăn ngấu nghiến, thấy Diệp Thiên tới mà đang ăn phồng cả miệng chỉ vẫy vẫy cái chân ý nói Diệp Thiên ăn cùng. Thiên Dực hổ thể hình quá lớn mà vướng bận nên biến nhỏ lại chỉ còn to hơn con mèo một chút. Đám đệ tử khá thích thú với nó đặc biệt là nữ đệ tử, biến nhỏ nên thân hình của nó có chút béo tốt, đôi cách trên lưng thì cụt ngủn cùng bộ lông trắng nhìn rất đáng yêu. Do vậy không thể tránh khỏi ma trảo của các nữ đệ tử, nhưng nó không quá để tâm mà tập trung ăn uống.

Diệp Thiên thấy nó ăn uống mà có chút thèm ăn, cũng gọi mấy phần thức ăn ra ăn.

Ăn uống xong một người một hổ cũng không có việc gì làm mà đi lanh quanh Tiên Liên tông.

Đang đi thì thấy lão Tửu đi đến, tâm trạng của lão khá vui vẻ.

“Diệp Thiên lão đệ, có chuyện vui.” Mặt lão toe toét như nở hoa mà chào Diệp Thiên.

Thấy nói ra mới biết vì sao tâm trạng của lão tốt như vậy, là do hai tông môn kết minh cùng tiến cùng lùi, đệ tử giao lưu nhiều hơn để cùng tiến bộ. Còn một số giao dịch ngầm nữa mà Diệp Thiên cũng lười quan tâm không hỏi. Với lại lão Tửu cũng đưa cho Diệp Thiên hai tấm thiệp mời khách quý.

Đây là thiệp mời của Vạn Linh Bảo thương hội hàng đầu của Tiên Vực, nơi cung cấp đủ loại thiên tài địa bảo, công pháp vũ khí,… liên quan đến võ đạo. Do bí cảnh của Tuyệt Viên Thánh nhân kết thúc nên Vạn Linh bảo có tổ chức một lần đấu giá các vật phẩm vào ngày mai. Là thế lực của địa phương, Phù Vân tông cũng được đưa cho một ít thiệp mời khách quý, Phù Vân tông cũng tặng cho lão Tửu mấy tấm thiệp.

“Ta có việc bận nên không đi được, Diệp Thiên lão đệ đi giúp ta” Lão Tửu Tiện tay đưa hai tấm thiệp mời cho Diệp Thiên mà nói.

Mà lão Tửu không muốn đi nên đưa cho Diệp Thiên, một phần cũng là lão muốn tạo cơ hội cho hắn cùng Thanh Thanh.

“ Cảm tạ.” Thấy tâm ý của lão Tửu như vậy Diệp Thiên cũng vui vẻ mà nhận lấy.

Một ngày rất nhanh đã trôi qua thái dương xuống núi, màn đêm phủ kín Tiên Liên Tông. Nhìn từ trên không xuống Tiên liên tông như vô số đoá hoa sen đang rực sáng giữa bóng tối rất lung linh huyền ảo.

Diệp Thiên cũng về tiểu viện, nhưng không phải tiểu viện của hắn mà là của Thanh Thanh.

Lúc này tiểu viện của nàng vẫn đang sáng đèn Diệp Thiên gõ của bước vào.

Thấy Diệp Thiên nàng có hơi bối rối biết chuyện gì sắp đến dù đã chuẩn bị tâm lý từ lâu. Nàng mặc một bộ váy màu xanh nhạt tới đầu gối, rất tinh xảo đẹp đẽ. Nổi bật hơn cả là làn da trắng sứ, đôi chân dài miên mang cùng đường cong cao ngất hấp dẫn động lòng người.

“Sư thúc, người đến.” Thanh Thanh nàng đỏ mặt thẹn thùng mà chào Diệp Thiên.

Diệp Thiên mỉm cười đáp lại bằng lời chào của nàng là một vòng tay, ôm chặt thân ảnh thướt tha vào lòng mình, tiện tay khép cửa phòng lại. Trận pháp cách âm cùng che đậy thần thức hắn đã tạo ra từ trước lúc vào phòng. Dưới ánh đèn chập chờn hai bóng người đứng sát bên nhau, Diệp Thiên có thể nghe thấy hơi thở đều đặn, tiếng tim đập liên hồi cùng sự ấm áp của mỹ nhân trong ngực.

Hắn cúi xuống hôn lấy đôi môi hồng đẹp đẽ kia, Thanh Thanh nàng cũng không phải lần đầu thân mật lên cũng có chút kinh nghiệm đối đáp.

Hai người hôn nhau say đắm, hai chiếc lưỡi quấn quýt bên nhau như đôi rắn gặp phải mùa xuân. Dần dần hơi thở của Thanh Thanh nàng bắt đầu gấp bởi đôi bàn tay không kiêng nể của Diệp Thiên, từ đối núi cao ngất cho tới vực thẳm sâu không đáy đều bị tay hắn khám phá mà chinh phạt. Quần áo hai người cũng ít dần, nhân gian vưu vật cũng hiện hữu trước mắt Diệp Thiên, hắn bế nàng lên giường bắt đầu khai phá từng bộ phận trên cơ thể nàng. Đồi núi cao ngất được điểm thêm chấm hồng, bụng không chút mỡ thừa, đối chân thẳng tắp thon dài, sâm lâm rừng rậm cùng vực sâu ướŧ áŧ đều bị lưỡi của Diệp Thiên càn quét. Đặc biệt là chỗ cao ngất kia bị Diệp thiên chiếu cố nhiều lần, nơi to lớn mền mại bị hắn đánh sập thành đủ loại hình dáng. Nàng cũng đáp trả Diệp Thiên bằng đôi tay ngọc vuốt ve thân thể hắn cùng tiếng thở dốc rêи ɾỉ đều đặn.

Những âm thanh khiến người khác đỏ mặt tía tai cũng làm cho huyết mạch kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến tột độ lúc cao lúc thấp chiền miên mà vang lên.

Hai người mây mưa cho đến khi Thanh Thanh nàng chịu không nổi sự tàn phá của Diệp Thiên mà ngủ thiết đi. Nhìn khuôn mặt hồng hồng ẩn hiện sự hạnh phúc hắn đưa tay vuốt mũi nàng rồi ôm chặt mỹ nhân vào lòng mà ngủ.