Cá Mặn Phơi Nắng

Chương 10: Tiến đến thiên sơn (chương một)

Sáng sớm mọi người đã tập chung đông đủ.

Nay Lý Mộng linh mặc một bộ võ phục màu xám, thân trên mang giáp da, tay đeo quyền sáo, đầu tóc được cột gọn gàng cài trâm ngọc. Nhìn Lý Mộng Linh như một vi tướng quân chuẩn bị ra trận hào hùng anh khí đến tột độ.

Còn Tiểu Uyên mặc một bộ võ phục màu xanh nhạt, nàng không mặc giáp da nhưng lưng đeo một cây đao cao tương đương nàng. Nhìn như đẹp và quái vật,rất ấn tượng thị giác. Làm người khác không ngờ một cô gái nhỏ nhắn đáng yêu lại dùng hung khí to lớn thế.

Còn Lý Phá Thiên quần áo thường không có gì lạ, lưng đeo trường kiếm.

Còn khác người nhất là Diệp Thiên mặc một bộ bình thường võ phục, lưng đeo túi vải to tướng, tay bế lợn béo Tiểu Bạch.

Thấy Diệp Thiên mang theo cồng kềnh túi vải, có thể chấp nhận còn tay bế con hàng Tiểu Bạch Lý Mộng Linh cau màu hỏi:

“Túi vải cũng được, ngươi mang Tiểu Bạch đi làm gì.”

Thấy Lý Mộng Linh hỏi Diệp Thiên cười trả lời.

“Các ngươi chưa bao giờ vào thiên sơn lên không biết, túi vải của ta chuẩn bị lương khô, nước uống nếu chưa tìm thấy nguồn nước và thức ăn,

với thêm ít giải độc đan. Còn Tiểu Bạch con hàng này có thể cảm nhận được nguy hiểm.”

Thấy Diệp Thiên chuẩn bị kỹ càng vậy đám Lý Mộng Linh mới biết mình sơ sót và xem thường thiên sơn bao nhiêu.

Đám người bắt đầu tiến về thiên sơn, thiên sơn nơi có thể nói là nhiều nguy hiểm nhất nam hạ vương triều, ngay cả nhưng lão tổ linh hải cảnh cũng không giám cam đoan mình có thể đi đến chỗ xâu nhất trong thiên sơn.

Tiến vào thiên sơn như tiến đến một thế giới khác, một thế giới màu xanh. Có nhưng cây cổ thụ cao mấy chục trượng che trời, tầng tàng lớp lớp hung thú không đếm xuể. Nơi như chờ đợi các thợ săn, mạo hiểm giả khám phá khai hoang.

Vào thiên sơn do Diệp Thiên chỉ dẫn, với tư cách là khách quen thiên sơn không quá bí ẩn với hắn.

Đi đầu là Lý Mộng Linh tiếp theo đến Diệp Thiên, Tiểu Uyên, Phá Thiên, còn con hàng tiểu bạch Diệp Thiên bắt tự thân vận động.

“Ngươi có biết chỗ nào có cấp hai cấp ba hung thú để Tiểu Uyên với Phá Thiên lịch duyệt gia tăng kinh kiệm chém gϊếŧ.”

“Thiên lang thú được không? Chúng nó đi theo đàn từ mười đến hai mươi con, cấp hai sơ đẳng hung thú kèm theo lang vương cấp hai cao đẳng.”

“Được ngươi chỉ đường.”

Nghe sắp được chém gϊếŧ với hung thú Tiểu Uyên, Lý phá Thiên có chút hưng phấn, kích động.

Đi khoảng được chục dặm Lý Phá Thiên, Tiểu Uyên không còn vẻ hưng phấn nữa. Đi trong rừng thời tiết có chút oi bức, thỉnh thoảng còn phải tránh độc trùng rắn rết, làm hai thiếu niên hao mòn hết sự hưng phấn.

Rất may đã nhanh tới địa bàn của thiên lang thú.

Thỉnh thoảng nghe tiếng hú là biết sắp gặp mặt đàn thiên lang.

Khi đám Diệp Thiên tới địa bàn đám sói,chúng đã ngửi được mùi của kẻ lạ mặt đi vô địa bàn lên đã dàn quân chờ con mồi tiền đến.

Đi thêm mấy trăm thước Diệp Thiên thấy mười năm con sói đang chờ bọn hắn.

Thiên lang thú cao khoảng một thước dài hơn hai thước, cao ngang hông người trưởng thành, còn lang vương thì cao khoảng thước rưỡi dài ba thước. Thiên lang thú lông màu trắng da cứng như đá tứ chi tráng kiện mắt đỏ răng sắc bén phàm ăn mang thù và cực kỳ thích gϊếŧ chóc.

Thấy đàn thiên lang Lý Mộng Linh cũng không bối rối, nàng sẽ không tiến đánh đàn thú mà để Tiểu Uyên Phá Thiên thử tay.

Còn một bên Diệp Thiên hào hứng xem kịch, con hàng Tiểu Bạch thì nằm ngáp ngáp, hoàn toàn xem thường đám hung lang.

Lý mộng Linh thấy dáng vẻ của Diệp Thiên với Tiểu Bạch mà buồn cười, không biết đây là đi mạo hiểm hay đi dã ngoại.

“Hai người cẩn thận.”

Lý Phá Thiên, tiểu Uyên điều động võ kỹ hưng phấn lao vài đàn sói.

“Linh vũ kiếm.”

“Phá sơn đao.”

Đao kiếm bắt đầu đỏ rực chém vào đám sói.

Kiếm của Phá Thiên lắt léo dày đặc như mưa, còn đao của Tiểu Uyển khí thế như thiên quân chém vào từng con thiên lang.

Đám thiên lang cũng không phải ngốc, chúng nó gặp nhiều mạo hiểm giả lên cũng biết vũ khí nhân loại nguy hiểm ra sao, lên chúng biết cách né tránh những yếu điểm của mình.

Khi phàm nhân đột phá võ giả trong cơ thể xuất hiện nội lực, đao kiếm của Lý Phá Thiên với Tiểu Uyển là nhân cấp phàm khí.

Phàm khí chia làm thiên, địa, nhân, và thông thường vũ khí. Từ nhân cấp trở đi vũ khí có thể điều động nội lực vào vũ khí để tăng sự sát thương. Trên phàm khí là pháp khí, linh khí thậm chí đạo khí trong truyền thuyết.

Pháp khí chỉ linh hải cảnh trở lên mới sử dụng được.

Đám hung lang tản ra né tránh đao kiếm của đám tiểu Uyên, phá Thiên, và chờ thời cơ nhất kích mất mạng.

Tuy hai người kinh nghiệm chiến đấu còn thấp kém nhưng sử dụng võ kỹ rất thành thục.

Chiêu vũ kiếm của Phá thiên quỷ dị dày đặc như mưa, công thủ đều kín kẽ, làm cho đám thiên lang vết thương đầy mình.

Còn Tiểu Uyên mỗi đao khí thế như phá sơn mỗi đao trúng đích đều có con sói mất mạng.

Diệp Thiên cũng không ngờ hai tên lính mới ý thức chiến đấu tốt như vậy, mới đầu còn chập choạng nhưng tiến bộ thấy rõ. Thỉnh thoảng còn che chắn bảo vệ đồng đội.

Đặc biệt là Tiểu Uyên hoàn toàn không giống vẻ nhỏ yếu bình thường. Mỗi đao khí thế tăng dần miệng còn cười hưng phấn, rất hợp cách tiểu ma nữ.

Lang vương thấy tình thế không ổn liền lao vào tân công, cơ mà tiểu ma nữa Tiểu Uyên đã chờ sẵn. Một đao khí thế ngất trời lang vương rơi đầu xuống đất, còn sót lại mấy con sói thấy lang vương vừa chết liền toán loạn bỏ trốn.

Chiến đấu xong hai người quần áo có chút rách rưới, máu đỏ lênh láng, trên người xuất hiện một vài vết thương nhưng không nguy hiểm tánh mạng.

Lý phá Thiên mặt tái nhợt nằm xuống đất thở hồng hộc, còn Tiểu Uyên đúng chất ma nữ mặt có chút tái nhưng vẫn duy trì nét cười hưng phấn chưa hết thèm thuồng.