Chẳng mấy khi Tân Thiên Ngọc được nghỉ, Chu Châu và Chu Phác bèn bay tới chơi với cậu.
Chu Phác vốn là phú quý rảnh rỗi, năng lực của y bình thường, cũng không có dã tâm, dựa vào quan hệ thân thích lăn lộn ở phòng Nhân sự. Ngược lại, Chu Châu thì có chút bản lĩnh, nhưng vì là cửa sau của Tân Thiên Ngọc nên bị xếp cho mấy việc râu ria. Cho nên tổng thể mà nói, Chu Phác và Chu Châu đều là nhân sĩ nhàn nhã có quan hệ, xin nghỉ đông đi chơi cũng không phải việc gì khó.
Tân Thiên Ngọc đã lâu không gặp họ, rất cao hứng tiếp đón.
Chu Phác bước vào căn hộ của cậu, nhìn khắp bốn phía, suýt thì rơi lệ: “Trời má, mày sống ở căn nhà giản dị như thế này sao! Giản dị tới mức ‘nhà chỉ có bốn bức tường’!”
Khóe miệng Tân Thiên Ngọc khẽ giật: “Đây là phong cách tối giản.”
Thích nguy nga lộng lẫy như Chu Phác không thể hiểu được phong cách trang trí như hang tuyết thế này.
Chu Châu chỉ một chiếc ghế trong góc phòng khách, nói: “Đây là tác phẩm của bậc thầy thiết kế Hans Wegner.” Nói xong, cô lại ngồi xuống chiếc sofa màu lam khói tối giản, nói: “Đây là sofa của Ercol Anh Quốc.” Chu Châu chỉ vào chiếc đèn đứng bên cạnh ghế sofa: “Đây là Marset Tây Ban Nha.”
Chu Phác ngẩn người.
Chu Châu cười nói: “Đều là những thương hiệu thiết kế theo phong cách tối giản, anh không biết cũng là bình thường.”
“Anh quả thực không biết.” Chu Phác bĩu môi, “Nhưng nghe giọng điệu của em, những thứ này đều là hàng đắt tiền, vậy chứng tỏ Tiểu Ngọc sống tốt. Tiểu Ngọc sống tốt, anh cũng yên tâm.”
Tân Thiên Ngọc lại bất an một cách khó hiểu: “Mấy thứ này mắc lắm à?”
Chu Châu lấy làm kinh hãi: “Anh không biết sao?”
“Đèn thì anh biết, do anh tự mua.” Tân Thiên Ngọc lắc đầu, “Nhưng hai cái ghế này, sofa và bàn đều do Túc Trung mang tới. Anh ấy nói trợ lý Thomas mua chúng từ chợ đồ cũ, không đáng tiền, anh thấy cũng đẹp mắt. Anh ước lượng đưa cho anh ấy 5000 tệ (~ 17 triệu VND), cho tất cả.”
Nhìn kỹ, quả thực có thể thấy đồ nội thất phong cách tối giản này đều là đồ second hand.
“5000 tệ hẳn là đủ rồi?” Chu Phác thở phào, “Anh thấy mấy thứ này đúng là đồ second hand, tuy giữ gìn như mới, nhưng cũng không đáng bao nhiêu tiền.”
Chu Châu thở dài: “Second hand mới đáng giá. Ví dụ chiếc sofa Ercol này là từ những năm 1960, hiện tại trên thị trường cơ bản không mua được.”
Tân Thiên Ngọc thật sự không ngờ chỗ then chốt này: “Còn thế nữa à!”
“Uhm, thôi, cứ coi như không biết!” Chu Phác an ủi, “Nếu không… mày cần tìm xe tải chở đống đồ nội thất này trả về không?”
Tân Thiên Ngọc yên lặng một lát.
Chu Châu thấy Tân Thiên Ngọc có vẻ trầm lặng, bèn giảng hòa nói: “Cho dù có giá trị, nhưng kỳ thực ở nước ngoài chỉ là hàng thông thường. Dù là kiểu người thích sưu tập đồ nội thất như em, cũng không cảm thấy quá mắc. Chính anh cũng mua được mà, không cần cảm thấy mắc nợ anh ta.”
Thực ra Tân Thiên Ngọc không cảm thấy vấn đề ở tiền, mà là ở tấm lòng.
Cậu cũng không cảm thấy Túc Trung đưa mấy thứ này tới, là vì khiến cậu cảm thấy mắc nợ. Ý của anh rất đơn giản, anh muốn đưa đồ tốt cho cậu dùng.
Tân Thiên Ngọc xoa trán: “Ừ, đúng.”
Nhưng Chu Phác bắt trọng điểm rất nhanh: “Túc Trung còn mua đồ nội thất vintage cho mày? Giúp mày trang trí nhà mới? Rốt cuộc quan hệ hiện tại của hai người là gì?”
Câu này coi như đã hỏi tới điểm mấu chốt, Tân Thiên Ngọc cũng không biết nên trả lời ra sao.
Quan hệ hiện tại của cậu và Túc Trung là gì?
Túc Trung đã nói rõ ý đồ tái hợp với cậu.
Nhưng cậu cũng đã từ chối thẳng thừng, không chỉ một lần.
Tuy vậy, Túc Trung vẫn xuất hiện trước mặt cậu, không hề có ý thức bản quyền copy paste con đường năm xưa của cậu.
Năm đó, Túc Trung nói “Học tập cho giỏi, dùng sức lực nghiên cứu kiến thức chuyên môn, đừng lãng phí thời gian trên người tôi”, Tân Thiên Ngọc cho rằng mình bị từ chối. Nhưng cậu vẫn không từ bỏ, da mặt dày, giả bộ đáng thương giành được thương cảm, trời đông giá rét đứng bên ngoài chờ Túc Trung mềm lòng, cho cậu vào phòng.
Hiện tại tới lượt Túc Trung giả vờ đáng thương mưu cầu Tân Thiên Ngọc quan tâm.
Giống như Túc Trung năm đó, Tân Thiên Ngọc hiện tại cũng không thể sắt đá chặn Túc Trung ngoài cửa.
Lúc này, Tân Thiên Ngọc bỗng nghĩ tới lời Túc Trung nói “Lúc đầu anh đâu từ chối em, chỉ nói em học tập cho giỏi”. Bây giờ ngẫm lại, có lẽ là thật. Dựa theo tính cách của anh, nếu không thích cậu, sẽ không mềm lòng.
Mình thì sao?
Tân Thiên Ngọc tự suy ngẫm, nếu như cậu không yêu Túc Trung nữa, tại sao vẫn mềm lòng? Tại sao vẫn nhượng bộ?
Trên thực tế, Tân Thiên Ngọc có thể nói “Chúng ta không thể” “Chúng ta không thích hợp” để từ chối Túc Trung, nhưng không thể dùng lý do “Em hết yêu anh rồi”.
Bởi vì cậu không thể lừa mình dối người.
Trong lòng cậu vẫn có Túc Trung.
Nhưng điều này càng khiến Tân Thiên Ngọc thêm chùn bước.
Cậu biết Túc Trung ảnh hưởng tới mình nhiều như thế nào, cậu biết tình cảm này có thể khiến cậu tổn thương bao nhiêu.
Cũng vì yêu Túc Trung, mấy năm trôi qua, cũng không giảm đi chút nào, mới khiến Tân Thiên Ngọc cảm thấy e dè.
Nhưng, khi Túc Trung thẳng thắn nói “Anh thích nhất là em”, khi Tân Thiên Ngọc biết tình huống đặc thù của Túc Trung không thể không xin giúp đỡ trị liệu tâm lý, cậu lại được nhắc nhở, có lẽ người tổn thương cũng không phải mình cậu.
Chu Phác còn đang căm phẫn bất bình nói: “Túc Trung tính làm gì? Chẳng lẽ cho rằng tặng hai cái ghế là có thể bù đắp lỗi lầm của anh ta?”
Tân Thiên Ngọc thở ra một hơi khí bẩn*, cảm thấy tang thương: “Tao cảm thấy năm đó đi tới bước chia tay, cũng không phải lỗi của mình anh ấy.”
(*) Sau khi thở ra khí bẩn, người tu tiên sẽ tu thành chính quả.
Ngay từ đầu Tân Thiên Ngọc dùng lời nói dối bao bọc chính mình, tiếp cận đối phương, về sau lại chỉ lo mình ngột ngạt, cũng không khơi thông với đối phương, nếu như nói Túc Trung sai ở chỗ không biết thể hiện tình cảm, thì Tân Thiên Ngọc cũng không biết giãi bày nỗi lòng mình. Mối quan hệ tan vỡ, nếu trách mình Túc Trung, có lẽ không công bằng.
Nghe thấy Tân Thiên Ngọc nói thế, Chu Phác giật mình suýt rớt tròng mắt: “Tiểu Ngọc, mày không sao chứ? Tại sao mày phải tự kiểm điểm?”
“Tao không tự kiểm điểm.” Tân Thiên Ngọc ho khan hai tiếng, “Chỉ là tỉnh táo lại thôi. Là người trưởng thành lý tính không thể đổ hết lỗi lầm cho người khác.”
“Ai quan tâm anh ta đúng hay sai?” Chu Phác thấy không sao cả, “Tiểu Ngọc của chúng ta là lá ngọc cành vàng, nên được nâng niu.”
Chu Phác thực sự phát huy đặc tính bao che khuyết điểm, hoàn toàn không suy xét theo lý tính.
Chu Châu nhướng mày, phát hiện chuyện không đơn giản: “Tiểu Ngọc, anh nghĩ lại như vậy, còn chắp vá giúp Túc Trung, anh muốn quay lại sao?”
Câu này của Chu Châu rất sắc bén, khiến Tân Thiên Ngọc chột dạ. Cậu lắc đầu theo bản năng: “Dĩ nhiên không phải!”
Chu Phác gật đầu phụ họa: “Tao ủng hộ mày! Ngàn vạn lần chớ quay lại với Túc Trung!”
Tân Thiên Ngọc vô thức bất an: “Tại sao?”
Chu Phác bị hỏi, cũng không nghĩ ra lý do gì hay, đành nói: “Ngựa tốt không quay đầu ăn lại cỏ cũ!”
“Em thấy Tiểu Ngọc không phải ngựa tốt, mà là cỏ.” Chu Châu cười đùa nói, “Anh ấy mới là phía bị ăn.”
Rõ ràng Tân Thiên Ngọc đã tôi luyện da mặt dày trên thương trường, nhưng nghe thấy Chu Châu nói thế, cậu vẫn ngượng ngùng.
Chu Châu thấy Tân Thiên Ngọc bắt đầu không được tự nhiên, bèn chuyển chủ đề, hỏi cậu chuyện công việc: “Anh nhất định phải học xong MBA mới về nước?”
“Đúng.” Nói tới chủ đề này, Tân Thiên Ngọc cũng trở nên kiên định tự tin, “Anh nhất định sẽ bắt được học vị này.”
Chu Phác lo lắng nói: “Nhưng mày yên tâm để Tân Tư Mục chủ trì dự án niêm yết sao?”
“Mày quên rồi à?” Tân Thiên Ngọc nói, “m-global cũng phải gia nhập ban giám đốc.”
Tân Thiên Ngọc cảm thấy tín nhiệm Túc Trung, cậu tin rằng, chỉ cần có anh ở đó, thì sẽ không xảy ra chuyện.
Sau khi tiễn Chu Châu và Chu Phác đi, Tân Thiên Ngọc ngồi trên chiếc ghế sofa vintage, có chút bất an.
Cậu cầm điện thoại, bấm số Túc Trung.
Anh bắt máy rất nhanh: “Tiểu Ngọc.”
Cậu muốn hỏi anh chuyện ghế sofa, nhưng nghĩ lại thôi, chỉ nói: “Em muốn ở lại học cho xong, nhờ anh vất vả về nước một chuyến, xem xét dự án giúp em.”
Túc Trung nói: “Không thành vấn đề, anh sẽ giúp em xử lý.”
Theo bản năng, Tân Thiên Ngọc muốn phân rõ giới hạn: “Cái gì mà “giúp em”? Anh ném vào Ngọc Trác 1 tỷ cũng không phải là tiền của em.”
“Đúng.” Túc Trung lập tức đổi giọng, “Anh tự giúp chính mình.”
Sau khi cúp máy, Túc Trung bèn tới phòng làm việc của sếp lớn báo cáo, nói: “Tôi muốn về nước sớm, ông hỗ trợ sắp xếp nhé.”
Sếp lớn tăng xông: “Trung, cậu chơi tôi đấy à? Tôi vừa sắp xếp cho cậu tới khu vực châu Á – Thái Bình Dương, cậu lại muốn quay về, tôi sắp xếp cho cậu quay về, cậu lại đòi quay lại khu vực châu Á – Thái Bình Dương!”
Túc Trung nói: “Làm nghề này bay tới bay lui rất bình thường.”
Sếp lớn nổi giận đùng đùng: “Cậu đùa bỡn tôi như vậy, tôi còn quyền uy gì đáng nói? Nói chung, trừ phi cậu chém chết tôi ở đây, bằng không tôi sẽ không đồng ý cho cậu về châu Á!”
Túc Trung nói: “Tôi quay về là vì một doanh nghiệp xuyên quốc gia chục tỷ IPO.”
Sếp lớn nói: “Còn không mau đặt vé máy bay!”
Thấy Túc Trung nghênh ngang rời đi, trợ lý chu chát nói với sếp lớn: “Phải nói, Túc Trung đúng là không coi ai ra gì. Làm việc kiểu như hắn, quả thực là khiêu chiến quyền uy của ngài. Nếu như để mặc hắn không biết kiêng nể như vậy, sau này công ty khó quản lý.”
Sếp lớn nhíu mày, hỏi: “Vậy cậu có ý kiến gì hay?”
“Em có kiến giải vụng về,” Trợ lý nhỏ giọng nói, “Chờ hắn ra nước ngoài, từ từ tước hết tài nguyên trong tay hắn, phong tỏa kênh tin tức của hắn. Vậy bàn của hắn chắc chắn càng ngày càng nhỏ, không tới ba năm, công trạng của hắn sẽ bị co lại ít nhất hai phần ba!”
“Cậu đúng là một thiên tài!” Sếp lớn sờ cằm, “Chờ thu nhập của hắn co lại còn một phần ba, là đối thủ của chúng ta có thể dùng một phần ba mức lương thưởng thị trường đào hắn đi!”
Sắc mặt trợ lý sượng trân.
Sếp lớn đập bàn nói: “Cậu có bệnh đấy à? Biết kiếm tiền, đối nhân xử thế đơn thuần, không gây sự, không tranh quyền đoạt lợi, đó chính là nhân viên tốt nhất thế giới! Cho dù hắn ị vào đầu tôi, tôi cũng không có ý kiến! Cậu hiểu chưa!”
Mồ hôi lạnh của trợ lý ướt sũng trán.
“Sau này đừng để tôi nghe thấy bất kỳ ngôn luận nào nhằm vào Túc Trung!” Sếp lớn thét ra lệnh, “Biết chưa?”
“Biết ạ, biết ạ.” Trợ lý vội gật đầu.
Bởi vậy có thể thấy, sếp lớn của m-global và ông cụ của tập đoàn Ngọc Trác hoàn toàn là hai nhà quản lý có phong cách khác nhau.
Ông cụ Tân là người không khách quan, thậm chí còn không cho phép ngỗ nghịch. Còn sếp lớn của m-global chỉ nhìn giá trị, đối với nhân viên giá trị thấp, đừng nói cháu ruột, cho dù là ông nội, cũng bắt ông ta cút đi. Nhưng đối với nhân viên giá trị cao, ông ta cúi đầu cam lòng là con là cháu, con cháu không được thì chút chít.
Cũng vì vậy, Túc Trung mới có thể chung sống hài hòa với ông ta.
Nhưng, có lẽ đây là điềm báo trước, Túc Trung và ông cụ Tân không thể chung đυ.ng.
Bởi Túc Trung không thể nịnh hót, hầu hạ theo tính tình ông cụ, mà ông cụ cũng rất khó để mặc một người khác họ nhúng tay nội bộ.
Điều này, kỳ thực Tân Thiên Ngọc cũng dự đoán được.
Cậu gọi điện về nhà hỏi tình hình.
Tân Mộ nói: “Nói ra chắc con không tin, ngày đầu tiên tới, Túc Trung đã đắc tội toàn bộ người trong ban giám đốc.”
Tân Thiên Ngọc nói: “Sao con không tin?”