Nước Đổ Đầy Ly

Chương 15: Ly nước rạn nứt

Bởi vì hôm sau phải sắp xếp hành lý, Tân Thiên Ngọc cố ý đặt báo thức. Nhưng, thứ đánh thức Tân Thiên Ngọc không phải là báo thức, mà là một cuộc gọi.

Có lẽ chuông điện thoại cố tình khiến người ta bực mình, âm thanh sắc bén như kim đâm khiến mộng đẹp tan biến như bọt biển. Tân Thiên Ngọc giật mình tỉnh giấc, miễn cưỡng mở mắt nhìn thấy tên người gọi là “mẹ”, trong lòng càng bực hơn, vừa nhận cuộc gọi đã nói: “Có chuyện gì?”

Ai ngờ, giọng Tân Mộ ở đầu dây bên kia rất tỉnh, thậm chí còn có phần lạnh lùng: “Con cút đi làm cho mẹ.”

Tân Thiên Ngọc dụi mắt: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Tân Mộ nhắc lại lần nữa: “Con, bây giờ, quay lại đây.”

Nói xong, Tân Mộ bèn cúp máy.

Thái độ như vậy, khiến Tân Thiên Ngọc ý thức được có chuyện không ổn.

Bên này Tân Mộ vừa cúp máy, Chu Phác đã gọi tới, giọng rất gấp nói: “Lần này lớn chuyện rồi! Cục Công Thương tới thanh tra!”

Tân Thiên Ngọc sợ tới mức giật mình: “Cục Công Thương?! Thanh tra?!”

Thật sự là chuyện lớn!

Tân Thiên Ngọc vội vàng bật dây, không kịp rửa mặt, nhanh như chớp chạy tới tòa cao ốc Ngọc Trác.

Hôm nay Tân Thiên Ngọc vốn xin nghỉ, nhưng kho hàng xảy ra vấn đề, cậu phải đến. Bởi vì, mua sắm tài liệu giảng dạy là do cậu làm.

Người của Cục Công Thương nói: “Chúng tôi nhận được tố cáo, nói bên cậu mua số lượng lớn sách lậu của các kỳ thi quốc tế. Vì thế chúng tôi cần kiểm tra.”

“Sách lậu?” Tân Thiên Ngọc sợ toát mồ hôi, “Không thể, chúng tôi đặt trực tiếp từ bên tổ chức cuộc thi, không thể có sách lậu.”

“Ừ.” Người của Cục Công Thương ôn hòa, “Chúng tôi cũng chỉ kiểm tra theo thông lệ, nếu như không có sách lậu, vậy cũng không xử oan cho quý công ty.”

Tân Thiên Ngọc chợt nhớ ra, cậu căn bản không tham gia hạng mục này, phía dưới đều là do chủ nhiệm Trần làm. Cậu vội vã nhìn khắp bốn phía, muốn tìm thấy bóng dáng chủ nhiệm Trần, nhưng phát hiện không tìm thấy ông ta. Sắc mặt cậu trắng bệch, nhỏ giọng hỏi Chu Phác: “Chủ nhiệm Trần đâu?”

Gương mặt Chu Phác cũng trắng bệch trả lời: “Mấy ngày trước ông Trần đã xin nghỉ, hình như xuất ngoại… Có phải là chạy trốn hay không?”

“Chạy trốn?!” Đầu gối Tân Thiên Ngọc mềm nhũn, sợ tới mức gần như quỳ xuống.

“Ừ…” Chu Phác nhỏ giọng nói, “Tao thấy kho hàng bên mình e rằng thật sự có sách lậu, nếu không… chủ nhiệm Trần chạy làm gì?”

“Ông ta… tại sao ông ta phải mua sách lậu?” Tân Thiên Ngọc run rẩy, “Hay là có hiểu lầm!?”

“Mày nghĩ xem, dùng bộ sách Cambridge làm ví dụ, một bộ chính hãng hơn một ngàn, sách lậu chỉ cần hơn một trăm… Mỗi năm chúng ta đặt hàng ngàn cuốn hàng vạn cuốn. Một cuốn chênh lệch giá chín trăm, một vạn là chín trăm vạn rồi! Ông ta mang sách thật tập đoàn mua đi bán, đổi sách lậu vào, không phải là kiếm lời rất nhiều sao?” Chu Phác nhỏ giọng lải nhải.

Tân Thiên Ngọc trợn tròn mắt, như muốn ngất đi.

Cậu là người có tiền, chưa từng suy nghĩ tới cách kiếm tiền đường ngang ngõ tắt của cấp dưới. Hơn nữa, tuy rằng trước kia cậu luân chuyển qua nhiều vị trí trong trường, nhưng đều là vị trí dạy học, quan hệ giữa người và người khá đơn thuần. Khi tới tổng công ty, cũng không có gì sóng gió, mọi người đều rất tốt với cậu. Hạng mục mua sắm đều làm mỗi cuối năm, thoạt nhìn vừa máy móc vừa đơn giản, không cần cậu bận tâm. Ai ngờ, đúng là đất bằng gặp sấm sét, khiến cậu thịt nát xương tan!

Mặc dù không phải Tân Thiên Ngọc tham ô, nhưng cậu là người phụ trách, là thủ trưởng của chủ nhiệm Trần, hạng mục mua sắm cũng là hạng mục đầu tiên cậu tiếp nhận, nếu xảy ra vụ bê bối này, chắc chắn Tân Thiên Ngọc sẽ bị liên lụy. Đánh giá của ông cụ đối với Tân Thiên Ngọc cũng sẽ giảm bớt ít nhiều.

Vừa nghĩ tới khả năng xuất hiện hậu quả, hồn cậu cũng bay mất.

Chu Phác pha cho Tân Thiên Ngọc tách trà nóng, trấn an nói: “Kỳ thực cũng chưa xảy ra chuyện gì, cho dù thực sự tra ra sách lậu, bên Cục Công Thương cũng chỉ phạt ít tiền…”

“Là tao sơ sẩy khiến công ty tổn thất… Sao có thể không có việc gì?” Tân Thiên Ngọc cười khổ.

“Sẽ không, người trẻ tuổi ai chẳng có sai lầm?” Chu Phác an ủi.

“Kiểu sai lầm cấp thấp này…” Tân Thiên Ngọc tự cảm thấy chán nản.

Chu Phác lại nhíu mày: “Nhưng việc này là do ai tố cáo?”

Trong lòng Tân Thiên Ngọc cũng mơ hồ có một suy đoán, chuyện lần này hẳn là cậu bị người khác giở trò. Có người cố ý chĩa mũi dùi vào cậu, muốn cậu ngã xuống. Thế nhưng… nếu không phải cậu không đủ cẩn thận, thì cũng đâu bị trúng kế. Xét cho cùng, là mình không được, không thể trách người khác.

Tân Thiên Ngọc gục đầu xuống, trên lưng tràn ngập bốn từ “tinh thần sa sút”.

Chu Phác thở dài. Bản thân y cũng là xuôi chèo mát mái, bởi vì y là hoàng thân quốc thích, lại là chức quan nhàn tản, không có uy hϊếp với bất cứ ai, cho nên chưa từng bị đâm sau lưng. Đây là lần đầu tiên y thấy đấu tranh trong nội bộ tập đoàn.

Chu Phác vỗ vai Tân Thiên Ngọc, cũng không biết nên an ủi cậu như thế nào, chỉ nói: “Vậy mày còn đi Mỹ không?”

Tân Thiên Ngọc có chút mờ mịt nhìn Chu Phác.

Đúng lúc này, Chu Châu dẫm giày cao gót đi tới, nói: “Tiểu Ngọc, mẹ anh tìm anh kìa.”

Tân Thiên Ngọc tê dại cả đầu, nhưng vẫn cắn răng đi vào phòng làm việc của Tân Mộ. Cậu vừa vào, đã nghe thấy mùi rượu nồng nặc. Nếu như bình thường, nhất định cậu sẽ trào phúng “Uống rượu thì tới hộp đêm, tới công ty làm gì”. Nhưng bây giờ cậu hết sức ngoan ngoãn, ăn nói khép nép: “Mẹ.”

“Lúc nào con cũng vậy… gây họa rồi mới biết ngoan.” Tân Mộ một tay rót whisky, nhìn chân dẫm trên thảm trải sàn, vẫy tay về phía Tân Thiên Ngọc, “Lại đây.”

Tân Thiên Ngọc ngoan ngoãn đi tới.

Tân Mộ hỏi: “Biết sai ở đâu chưa?”

“Biết ạ.” Bình thường Tân Thiên Ngọc phản nghịch, nhưng khi thật sự xảy ra vấn đề, thái độ nhận sai vẫn rất nghiêm chỉnh, “Con không nên dễ dàng tin cấp dưới như vậy, không nên qua loa, không nên lơ là sơ suất…”

“Sai rồi.” Tân Mộ cắt ngang lời cậu, “Điều không nên nhất, là trong lúc làm việc chỉ biết nghĩ tới con mẹ nó bạn trai của con!”

Tân Thiên Ngọc ngậm miệng, trên mặt thoáng qua sự xấu hổ và giận dữ.

Quả thực, nếu không phải vì Túc Trung, có lẽ Tân Thiên Ngọc sẽ không sơ sẩy như vậy. Vì trong đầu chỉ toàn là Túc Trung bị dụ dỗ ở nước Mỹ, cho nên cậu mới vội vội vàng vàng muốn làm cho xong hạng mục này, chỉ có sơ suất như vậy đã khiến chủ nhiệm Trần thừa cơ ngay dưới mí mắt.

Tân Mộ lạnh giọng hỏi: “Hôm nay con còn muốn đi Mỹ không?”

Tân Thiên Ngọc không trả lời được. Trên mặt cậu lộ vẻ đau khổ, cậu vừa khinh bỉ chính mình, vừa luyến tiếc Túc Trung. Thực sự là tâm trạng mâu thuẫn.

Tân Mộ nhìn con trai chằm chằm: “Bây giờ con thực sự rất giống một con chó, con biết không?”

Tân Thiên Ngọc mấp máy môi, nói không ra lời: Cậu nên làm gì đây?

“Khi Túc Trung đi Mỹ, có từng lưỡng lự vì con không?” Tân Mộ đột nhiên hỏi.

Tân Thiên Ngọc đờ người.

Tân Mộ nói tiếp: “Nếu như hôm nay, đứng ở đây là Túc Trung, cậu ta sẽ lưỡng lự vì con sao?”

Những lời này giống như nước lạnh đổ xuống đầu, từ đầu đến chân Tân Thiên Ngọc đều nhếch nhác lạnh lẽo.

“Đây chính là ý của mẹ.” Tân Mộ xoay ly whisky trong tay, “Con muốn yêu như kẻ ngốc. Nhưng Túc Trung không phải kẻ ngốc.”

Nói xong, Tân Mộ hơi ngừng lại: “Con cũng đừng làm kẻ ngốc nữa, được không?”

Tân Thiên Ngọc lung lay sắp đổ, không biết nên nói gì. Trái tim của cậu bị đè nặng, viền mắt đỏ bừng.

Tân Mộ không thể chịu nổi cậu như vậy, khoát tay, nói: “Mẹ sẽ không để con xảy ra chuyện. Có người tố cao chuyện sách lậu, mẹ đã sớm nghe được tiếng gió. Sách lậu trong kho hàng cũng đã được đổi lại. Hôm nay Cục Công Thương sẽ không kiểm tra được bất cứ thứ gì bất lợi cho tập đoàn.”

Vốn đang ủ rũ, nghe vậy Tân Thiên Ngọc lập tức ngẩng đầu lên: “Mẹ?”

Tân Mộ thở dài: “Mẹ cố tình không nói trước với con, chính là vì muốn cho con một bài học. Nếu không, con sẽ quá đắc ý.”

“Con không có đắc ý…” Tân Thiên Ngọc yếu ớt nói.

Mặc dù Tân Mộ không đi làm, nhưng có thể đứng vững gót chân ở tập đoàn, cũng là có chút tài năng. Mỗi ngày bà ngâm mình ở chốn ăn chơi, cũng không hoàn toàn là sở thích cá nhân, càng là vì xã giao cần thiết. Mạnh vì gạo, bạo vì tiền, bà giúp tập đoàn duy trì không ít mối quan hệ, cũng vì vậy mà tin tức rất nhạy bén. Khi có người tố cáo tập đoàn Ngọc Trác mua sách lậu, Tân Mộ chẳng mấy đã nghe được tiếng gió, cũng lập tức hành động.

Bà mạnh mẽ vang dội, đầu tiên đuổi đánh chủ nhiệm Trần một trận tơi bời. Chủ nhiệm Trần giàn giụa nước mắt, ói ra bằng sạch. Mặc dù chủ nhiệm Trần có lòng tham, nhưng cũng không khoa trương tới mức đổi tất cả thành sách lậu, cho nên dọn dẹp cũng không quá phiền phức. Vốn Tân Mộ cũng định xử lý cho xong chuyện của chủ nhiệm Trần, nhưng sợ đánh rắn động cỏ, cho nên để chủ nhiệm Trần xin nghỉ tránh đầu sóng ngọn gió, cũng không lập tức làm khó dễ.

Nói cho cùng, Tân Mộ cũng không muốn Tân Thiên Ngọc vừa quản lý đã xảy ra chuyện, chỉ đành tạm thời đè xuống.

Trong lòng Tân Thiên Ngọc tràn đầy tâm trạng phức tạp, cậu nhìn mẹ, môi khẽ run, không còn vẻ kiêu ngạo hay phản nghịch như bình thường.

Tân Mộ sợ nhất là thấy dáng vẻ này của con trai, bà vội vàng nhắm mắt, phất tay: “Cút đi.”

Tân Thiên Ngọc ngây ngốc rời khỏi văn phòng, cơ thể cậu giống như có một lỗ hổng, chỉ một cơn gió cũng có thể phá hủy lục phủ ngũ tạng.

Về nhà, cậu nhìn thấy cái ly xấu xí trên ngăn tủ.

Cái ly đó, cậu vốn định mang tới Mỹ đưa cho Túc Trung. Kế hoạch ban đầu của cậu, là mang cái ly này tới trước mặt Túc Trung và Lý Lỵ Tư, diễu võ dương oai nói “Đây là tôi tự làm, tuy rất xấu, nhưng Túc Trung rất thích”.

Thế nhưng…

Tân Thiên Ngọc theo bản năng mở điện thoại, trước khi có ý thức, ngón tay cậu đã nhấn số Túc Trung.

Cậu không biết tại sao mình làm vậy… Có lẽ… Có lẽ vì cậu rất muốn nghe giọng Túc Trung.

Túc Trung nghe điện thoại, nhưng không nói gì. Anh không thích nói chuyện, cho nên mỗi lần đều là Tân Thiên Ngọc mở đầu trước.

Tân Thiên Ngọc rất mệt mỏi, giọng có chút kiệt sức: “Uhm, công việc của em xảy ra chút chuyện, anh cảm thấy em có nên tới nước Mỹ không?”

“Vậy thì không nên đến, hoàn thành công việc trước đã.” Túc Trung luôn trả lời rất ngắn gọn.

Trong đầu Tân Thiên Ngọc lại vang lên lời mẹ: Quả thực, là người bình thường thì đều biết. Chỉ có kẻ ngốc mới liều lĩnh bay tới Mỹ!

Tân Thiên Ngọc cười tự giễu: “Vâng, anh ở đó đi chơi vui vẻ.”

“Ừ.” Túc Trung đáp.

Tân Thiên Ngọc không nói gì.

Bình thường lúc gọi điện thoại, Tân Thiên Ngọc luôn lảm nhảm không ngừng. Bởi vì cậu biết, nếu như cậu không nói, Túc Trung cũng sẽ không nói. Hai người chỉ có thể yên lặng, nghe tạp âm trong điện thoại.

Cách giao lưu này khiến Tân Thiên Ngọc rất mệt mỏi, mỗi cuộc gọi kỳ thực đều rất khó khăn.

Tân Thiên Ngọc theo bản năng cầm ly nước xấu xí, đột nhiên hỏi: “Tại sao không mang theo ly nước xấu xí tới Mỹ?”

Túc Trung nói: “Ly nước rạn nứt.”

“Hả?” Tân Thiên Ngọc có chút bất ngờ, nhìn kỹ mới phát hiện, quả thực trên ly gốm xù xì có mấy vết rạn nhỏ bé. Một tay cậu cầm điện thoại, một tay xoay cái ly để quan sát, hơi sơ ý bỗng trượt tay, ly nước rơi xuống đất, vỡ tan.

Gốm sứ văng tung tóe trên sàn đá cẩm thạch, phát ra âm thanh cực kỳ vang dội, tới mức trái tim Tân Thiên Ngọc rung lên.

Tân Thiên Ngọc ngớ người, nói: “Anh nghe thấy không?”

“Cái gì?” Túc Trung hỏi, “Ở đây âm nhạc rất ồn ào.”

Cách điện thoại, cũng có thể nghe thấy tiếng khua chiêng gõ trống, ồn ào náo nhiệt phía Túc Trung. Thi thoảng còn có thể nghe thấy giọng con gái cười duyên như oanh vàng lướt qua, không biết có phải đó là Lý Lỵ Tư hay không – nhưng kỳ lạ là, dường như Tân Thiên Ngọc đã không còn quan tâm nữa.

“À.” Tân Thiên Ngọc rũ mắt, “Không có gì.”

Nói xong, Tân Thiên Ngọc cúp máy.

Nhìn ánh sáng trên màn hình di động vụt tắt, cậu mới đột nhiên phát hiện, đây là lần đầu tiên cậu cúp máy trước Túc Trung.

Mỗi lần, mỗi một lần, đều là Tân Thiên Ngọc chờ Túc Trung cúp máy trước, chỉ khi nghe thấy tiếng tút tút cậu mới lưu luyến đặt điện thoại xuống.