Edit: Elodie – Beta: Hann
Chưa cần nói đến chuyện ngay từ đầu cô đã không yêu hắn, hắn và Tô Cẩm Tuyết có thế nào cô cũng không quan tâm. Giờ vất vả lắm cô mới quyết định kết thúc mối nghiệt duyên giữa mình và Bạch Quân Diễm nên chẳng muốn dây dưa lằng nhằng với hắn nữa. Quả thật không nên dây vào kiểu người có quyền có thế như Bạch Quân Diễm, nếu đã đυ.ng vào rồi thì thật sự rất khó thoát ra được, trừ khi hắn chủ động buông bỏ đối phương.
“Anh Bạch, chúng ta đã kết thúc rồi, thế nên cũng không có gì là hận hay không hận, anh cũng không cần bù đắp cho tôi.” Cô tắt TV, giả vờ nằm xuống như muốn đi ngủ: “Tôi muốn nghỉ ngơi, mời anh Bạch ra ngoài cho.”
Cô đuổi thẳng mà không hề vòng vo tam quốc. Đột nhiên hắn nhớ lại tối hôm mình đến thăm cô. Hôm đó Giang Hàn đã ở trong phòng cô, hắn vẫn nhớ rõ vẻ mặt của cô. Cô bảo hắn cút đi, thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn hắn lấy một cái, như thể hắn là người ngáng đường vậy.
Ngày trước, hình tượng của Lê Nhã Phù trong lòng hắn chính là một chú mèo ngoan ngoãn, thỉnh thoảng cần hắn vuốt ve, chỉ cần hắn âu yếm một chút là cô sẽ thoải mái rúc vào bên cạnh hắn. Nhưng bây giờ chú mèo nhỏ vốn khao khát hắn lại đuổi hắn đi.
Nhưng lại nghĩ đến chuyện mình đã hẹn hò với Tô Cẩm Tuyết ngay trước ngày lễ đính hôn diễn ra, để vị hôn thê thấy vị hôn phu của mình hôn người phụ nữ khác, nếu là hắn, hắn cũng sẽ tức giận. Lúc chứng kiến cảnh cô và Giang Hàn ở bên nhau là sau khi bọn họ chia tay mà hắn còn thấy khó chịu như thế, huống chi là trước lễ đính hôn.
Đúng thật hắn có lỗi với cô trước, nhưng thời gian còn dài, lúc này Bạch Quân Diễm cũng không nóng vội.
“Vậy em nghỉ ngơi cho khỏe đi.” Nói xong câu đó hắn bước ngay ra cửa.
Đến tối, sau khi truyền dịch xong, Lê Nhã Phù nằm trên giường mà mãi không ngủ được. Cô bắt đầu nhớ Giang Hàn.
Đúng lúc đó, chuông điện thoại của cô vàng lên. Cầm lên thì thấy người gọi đến là Giang Hàn, Lê Nhã Phù vội vàng ấn nút nhận.
“Truyền dịch xong rồi sao?” Anh hỏi.
“Truyền xong rồi. Nãy em mới hỏi bác sĩ, ngày mai truyền dịch thêm một lần nữa là xuất viện được rồi, sau này cứ cách một ngày đến thay thuốc một lần là được.”
“Vậy thì vừa đúng lúc, ngày mai để anh về làm thủ tục xuất viện cho em.”
“Chuyện bên đó anh giải quyết thế nào rồi?”
“Có lẽ ngày mai sẽ giải quyết xong.”
“Vậy thì tốt rồi.”
“Em nghỉ ngơi trước đi.”
“Anh ơi.” Cô gọi anh.
“Ừ?”
“Em rất nhớ anh.”
Đầu dây bên kia trầm mặc một lúc, cô cảm thấy dường như trái tim mình theo đó mà hẫng một nhịp. Cô lại hỏi tiếp: “Anh có nhớ em không?”
Sau đó cô nghe thấy tiếng anh cười nhẹ: “Nhớ.”
Từ ‘nhớ’ này cũng mang theo ý cười, mang đến cho người khác cảm giác dịu dàng lưu luyến. Lê Nhã Phù cảm thấy mãn nguyện: “Vâng, anh ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Hôm nay là ngày Lê Nhã Phù xuất viện, cô ngoan ngoãn ngồi chờ Giang Hàn trở về làm thủ tục xuất viện cho cô, nhưng cô không ngờ rằng Trình Bình Bình lại tới sớm như vậy. Cô vừa truyền dịch xong thì bà ấy đi vào, vừa đi vào đã nói với cô: “Mẹ đã làm xong thủ tục xuất viện cho con rồi.”
“Trước đó con đã nói với anh là để anh làm thủ tục xuất viện cho con rồi.”
“Vậy mà con lại không nói trước, mới sáng sớm bố con đã bảo mẹ đến làm.”
Cô chưa kịp đề cập, cũng không nghĩ Trình Bình Bình sẽ tới sớm như vậy.
“Đi thôi, bố con bảo mẹ đón con về nhà.” Trình Bình Bình lại nói.
Lê Nhã Phù vẫn chưa nói chuyện cô muốn ở với Giang Hàn cho hai người họ biết. Cô nghĩ về nhà trước cũng được, lát nữa gọi điện thoại cho Giang Hàn bảo anh đến thẳng đây đón cô là xong thôi, cũng nhân đó mà báo cho Lê Bân biết chuyện cô và anh ở với nhau luôn.
Hai người ra khỏi phòng bệnh. Lâm Nhị thấy hai người muốn đi, vội vàng bước tới nói: “Cô Lê, cô không muốn đợi Giang tổng đến đón cô sao?”
Tuy rằng thời gian cô và Lâm Nhị ở với nhau không nhiều nhưng cô ấy là một người rất có trách nhiệm, mặc dù đôi lúc cô gái nhỏ này hơi lơ đễnh một chút, nhưng hai ngày nay Lê Nhã Phù được cô ấy chăm sóc rất chu đáo.
Lê Nhã Phù nói với cô ấy: “Không sao, tôi về nhà rồi chờ anh tôi đến đón cũng được.”
Lâm Nhị cũng không nói gì nữa.
Lê Nhã Phù và Trình Bình Bình bước lên xe. Cô cứ tưởng rằng Trình Bình Bình đưa mình về nhà, không ngờ rằng cô lại nhanh chóng nhận ra đây không phải đường về nhà.
Lê Nhã Phù hỏi: “Mẹ muốn đưa con đi đâu?”
Trình Bình Bình nói: “Quân Diễm đã thương lượng rồi, nói sẽ chăm sóc cho con đến khi vết thương của con lành hẳn. Mẹ đã đồng ý, thế nên bây giờ đưa con đến khu vịnh Repulse.”
Nghe vậy, Lê Nhã Phù thực sự rất sốc: “Vậy sao mẹ không nói với con một tiếng? Cũng không hỏi ý kiến con?”
“Con đang hét lên với ai đấy?” Trình Bình Bình cau mày: “Quân Diễm muốn bù đắp cho chuyện này, tốt xấu gì mẹ cũng phải đồng ý với cậu ấy chứ?”
“Con và Bạch Quân Diễm cũng đã chia tay rồi, mẹ lại đưa con qua đấy thì ra cái gì đây?”
“Chia tay thì sao? Chia tay thì sẽ không thể hoà hợp lại sao? Con yên tâm, mẹ điều tra rồi, Quân Diễm đã chia tay với người phụ nữ kia. Cậu ấy muốn chăm sóc con là chuyện tốt, chứng tỏ cậu ấy còn nhớ đến con. Đây là cơ hội tốt của con, con phải tận dụng cơ hội này để nắm bắt lấy cậu ấy đấy.”
Lê Nhã Phù thực sự muốn nổi điên luôn rồi. Cô kiềm chế cơn giận rồi nói với Trình Bình Bình: “Lúc nãy mẹ vừa nói là bố bảo mẹ đưa con về nhà, bố cũng đồng ý với chuyện này sao?”
“Người bảo thủ như bố con thì biết cái gì? Ông ấy có thể lo chu toàn mọi việc như mẹ sao?”
Lê Nhã Phù thở phào nhẹ nhõm. Nếu Lê Bân cũng biết chuyện này thì cô sẽ rất thất vọng và đau khổ.
Lê Nhã Phù nói: “Con không muốn qua đó, mẹ bảo tài xế dừng xe bên đường đi.”
“Con bé này, sao con vẫn chưa hiểu ra vậy? Qua chuyện lần này Quân Diễm sẽ càng trân trọng con hơn. Con nghĩ thử xem, đừng nói tìm khắp Lạc Thành, tìm khắp cả nước cũng đâu ra người đàn ông nào vừa có gia thế tốt, năng lực vững chắc, lại còn đẹp trai tuấn tú như Quân Diễm chứ? Có biết bao nhiêu cô gái ở Lạc Thành theo đuổi để có thể gả cho cậu ấy đấy?”
Lê Nhã Phù vốn muốn nói sao lại không có. Anh con chẳng hề kém cạnh Bạch Quân Diễm chút nào. Nhưng cô không nói ra, anh trai chỉ dùng để tôn trọng, chứ không dùng để so đo với Bạch Quân Diễm.
“Chỉ cần là người có chút lòng tự trọng thì sẽ không vội vàng đưa mặt đến cho Bạch Quân Diễm.”
“Mẹ làm thế là vì muốn tốt cho con.” Trình Bình Bình nói tiếp: “Có người phụ nữ nào lại không muốn con gái mình lấy được người có gia thế tốt chứ? Con gọi mẹ một tiếng mẹ thì mẹ phải lo lắng cho tương lai của con.”
“Thật sao?” Lê Nhã Phù cười lạnh một tiếng: “Mẹ làm thế là vì lo lắng cho con hay muốn dùng con để đổi lấy lợi ích mà Bạch Quân Diễm mang lại?”
“Con…” Trình Bình Bình bị cô chặn họng. Bà ấy hung hăng trừng mắt nhìn cô rồi lại thở dài buồn bã, nói: “Đợi sau này con già, có con gái rồi tự nhiên hiểu được nỗi khổ tâm của mẹ.”
Lê Nhã Phù cũng lười cãi nhau với bà ấy. Lát nữa cô sẽ gọi cho Giang Hàn rồi bảo anh đến chỗ Bạch Quân Diễm đón mình.
Trình Bình Bình đưa cô đến thẳng khu vịnh Repulse. Không ngờ rằng Bạch Quân Diễm đã ở sẵn trong nhà. Bạch Quân Diễm mở cửa xe ra cho hai mẹ con cô, khách sáo nói: “Dì Trình, Nhã Phù, hai người vất vả rồi.”
“Không vất vả, không vất vả gì đâu.” Trình Bình Bình liên tục trả lời, nụ cười mãn nguyện hiện rõ trên mặt. Bà ấy lại ra hiệu cho tài xế lấy hành lý từ trong cốp xe ra.
Lê Nhã Phù nhíu mày. Trình Bình Bình chuẩn bị cũng rất chu đáo, ngay cả hành lý của cô cũng thu xếp xong. Lê Nhã Phù nằm viện cần một vài đồ dùng sinh hoạt nên cô đưa cho khóa phòng cho Trình Bình Bình nhờ bà ấy gọi người lấy giúp, cũng không biết bà ấy thu xếp xong đống hành lý này từ khi nào.
Tài xế đưa hành lý ra, Bạch Quân Diễm vội vàng nhận lấy. Trình Bình Bình lại nói: “Dì giao Nhã Phù lại cho con.”
Bạch Quân Diễm nói: “Dì Trình yên tâm, con sẽ chăm sóc Nhã Phù thật tốt.”
Trình Bình Bình rời đi, Lê Nhã Phù theo Bạch Quân Diễm vào nhà. Bạch Quân Diễm đưa hành lý cho người giúp việc rồi nói: “Sắp xếp hành lý cho cô Lê.”
“Không cần, tôi sẽ gọi cho anh tôi, một lát nữa anh ấy sẽ đến đón tôi.”
Lê Nhã Phù kéo hành lý sang một bên rồi gọi điện thoại cho Giang Hàn, đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh.
“Anh ơi anh đang ở đâu?”
“Vừa xuống máy bay, một lúc nữa mới có thể qua đón em.”
“Em bị mẹ kế đưa đến chỗ Bạch Quân Diễm. Lát nữa anh cứ chạy thẳng đến đây đón em là được.”
Bên kia im lặng một lúc: “Được.”
Lê Nhã Phù cúp điện thoại, vừa quay đầu đã nhìn thấy Bạch Quân Diễm đang đứng phía sau.
“Em không yên tâm về anh vậy sao?”
“Anh Bạch, chúng ta đã chia tay rồi. Tôi mà ở lại chỗ anh thì thực sự không ổn lắm.”
“Em bị thương cũng một phần là vì anh, dù thế nào thì anh cũng phải bù đắp.”
“Anh có thể bù đắp ở khía cạnh khác mà, không nhất thiết là cứ phải chăm sóc tôi đâu, ví dụ như bồi thường bằng một khoản tiền lớn chẳng hạn.”
Bạch Quân Diễm cười cười: “Sẽ đưa tiền bồi thường cho em, cũng sẽ chăm sóc em.”
Lê Nhã Phù nhíu mày, giả bộ cười đầy ẩn ý nhìn hắn rồi nói: “Anh Bạch cứ như thế thì tôi sẽ hiểu lầm là anh đang muốn nối lại tình xưa với tôi đấy.”
Bạch Quân Diễm nói: “Không sao, anh không ngại bị em hiểu lầm.”
Lê Nhã Phù: “…” Lê Nhã Phù cảm thấy rất nhàm chán. Cô cười lạnh rồi nói: “Vậy tôi đây cũng không ngại mà nói cho anh biết, tôi không có hứng thú với chuyện gặm lại cỏ cũ.”
Vẻ mặt Bạch Quân Diễm vẫn không thay đổi: “Chưa thử thì làm sao biết có hứng thú hay không được?”
Thật sự không ngờ rằng anh Bạch cũng có lúc mặt dày thế này. Lê Nhã Phù không muốn nhiều lời với hắn. Cô ngồi xuống ghế sô pha chờ Giang Hàn, từ sân bay đến đây mất khoảng một tiếng, chỉ cần chịu đựng một tiếng nữa là được.
Bạch Quân Diễm ngồi xuống bên kia sô pha. Trên bàn trà có mấy quả nho, hắn cầm một quả lên, lột vỏ rồi đưa đến miệng cô. Lê Nhã Phù nhíu mày, nhìn hắn với vẻ mặt kinh ngạc.
Tự tay lột vỏ nho rồi đút cho cô? Hoá ra người luôn được người khác hầu hạ thành thói, cao cao tại thượng như Bạch Quân Diễm lại dịu dàng săn sóc với con gái như thế sao? Bình thường hắn cũng chơi đùa với Tô Cẩm Tuyết thế này à?
Lê Nhã Phù chỉ cảm thấy ghê tởm.
Cô quay mặt sang một bên nghịch điện thoại. Cô không nể mặt như thế nhưng Bạch Quân Diễm cũng không tức giận. Hắn thu tay lại, từ từ đưa quả nho vào miệng.
“Đây là lần đầu tiên anh chăm sóc con gái, không ngờ lại bị người ta lạnh nhạt như thế.”
“Vậy có phải tôi nên bày ra vẻ mặt vinh hạnh, cảm động đến nỗi rơi nước mắt rồi ăn quả nho anh đút không?”
Bạch Quân Diễm dựa vào sô pha, cười như không cười nhìn cô: “Anh vẫn nghĩ rằng Lê Nhã Phù là một cô gái ngoan ngoãn, không ngờ rằng lúc giơ móng cào người khác cũng rất đau.”
Lê Nhã Phù không muốn đáp lời hắn.
“Nhìn quen dáng vẻ dịu dàng ngoan ngoãn của em rồi, thỉnh thoảng nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng này của em cũng không tệ, rất đáng yêu.”
“…”
Bạch Quân Diễm lại nói: “Giữa trưa muốn ăn gì, nếu là món đơn giản thì anh có thể làm cho em.”
Còn muốn đích thân nấu ăn cho cô? Cô đã ở bên một anh Bạch cơm dâng tận miệng quần áo mang tới tận tay lâu như vậy, đừng nói là nấu cơm, cô còn chưa từng thấy hắn vào phòng bếp. Trông dáng vẻ thì xem ra lần này hắn đã tổn thất rất nặng nề nên nóng lòng muốn chắp vá lại mối quan hệ giữa mình và cô để cứu vãn hình tượng, nếu không thì cũng không lấy lòng cô thế này.
Nếu người đến xum xuê là người trong lòng thì cô cảm thấy vô cùng vinh hạnh, còn là người không thích thì chỉ thấy phiền. Lê Nhã Phù nói thẳng với hắn: “Không cần, giữa trưa tôi và anh tôi sẽ đi ăn cùng nhau.”
Cô ngồi chơi điện thoại, không thèm liếc hắn lấy một cái.
Bạch Quân Diễm cũng không tức giận, hỏi: “Vậy em muốn làm gì? Anh có thể làm cùng em. Muốn đi trượt tuyết không?” Trước kia bọn họ từng đi trượt tuyết cùng nhau.
Lê Nhã Phù cười lạnh trong lòng. Không ngờ anh Bạch đây cũng khá kiên nhẫn đấy chứ.
Cô ngẩng đầu, đang muốn từ chối hắn thì ánh mắt vô tình quét qua cửa sổ sát đất. Bên ngoài biệt thự là bãi cỏ, cô nhìn thấy có người đang đi trên đó, là Tô Cẩm Tuyết.
Lê Nhã Phù cười cười, chỉ tay về phía cửa sổ: “Anh có khách kìa.”
Bạch Quân Diễm nhìn theo hướng cô chỉ thì thấy Tô Cẩm Tuyết. Sắc mặt hắn lập tức trầm đi. Tô Cẩm Tuyết nhanh chóng bước đến cửa. Sau vài tiếng mở khoá, cánh cửa từ từ được mở ra từ bên ngoài.
Tô Cẩm Tuyết còn có chìa khóa của nơi này? Xem ra Bạch Quân Diễm rất xem trọng cô ta, ít nhất thì người bạn ở bên cạnh hắn ba năm là cô đây còn chưa từng có nó.
“Cô tới đây làm gì?” Bạch Quân Diễm hỏi Tô Cẩm Tuyết, giọng điệu cực kỳ bình tĩnh, khiến người khác không nghe ra là đang buồn hay vui.
Tô Cẩm Tuyết nói: “Đến lấy vài món đồ, tiện đưa lại chìa khóa cho anh luôn.” Tô Cẩm Tuyết nhìn về phía Lê Nhã Phù, vẻ mặt vẫn như cũ, như chỉ thuận miệng hỏi: “Sao cô Lê cũng ở đây?”
Lê Nhã Phù chỉ Bạch Quân Diễm: “Cái này thì cô phải hỏi anh ta.”
Tô Cẩm Tuyết nhìn về phía Bạch Quân Diễm, chờ hắn trả lời. Bạch Quân Diễm nói: “Nhã Phù bị thương cũng vì tôi, thế nên tôi đã thương lượng với nhà họ Lê rằng sẽ chăm sóc cho cô ấy đến khi khỏi hẳn.”
Tô Cẩm Tuyết nói: “Nếu nói về chuyện có lỗi thì người có lỗi với cô Lê nhất hẳn phải là tôi, có chăm sóc thì cũng phải là tôi chăm sóc.” Cô ta nhướng mày, ý cười càng sâu hơn: “Có thể để tôi chăm sóc cô Lê không?”
Lê Nhã Phù im lặng nhìn hai người họ. Dù sao thì anh trai vẫn chưa đến, đúng lúc cô có thể xem trò này gϊếŧ thời gian.
Người phụ nữ có quan hệ với hắn lại muốn chăm sóc vị hôn thê cũ của hắn, hắn sẽ trả lời thế nào đây? Lê Nhã Phù thật sự vô cùng tò mò.
Thế nhưng Bạch Quân Diễm im lặng mãi một lúc mà vẫn không trả lời cô ta, thay vào đó lại đổi đề tài: “Cô muốn lấy gì để tôi bảo dì lấy giúp.”
“Không cần, tự em lên lấy là được.” Nói xong cô ta bước lên lầu.
Bạch Quân Diễm quay đầu nhìn thoáng về phía Lê Nhã Phù thì bắt gặp nụ cười kia của cô. Không phải nụ cười dịu dàng như lúc hai người bọn họ còn ở bên nhau, cũng không phải cười giễu cợt việc… bạn gái cũ của hắn lại cầm chìa khóa đến đây mở cửa, mà đó là nụ cười của những người đứng ngoài xem trò vui.
Bạch Quân Diễm chỉ cảm thấy có một ngọn lửa giận không tên đang bùng lên. Hắn áp chế nó, nói với cô với vẻ hờ hững: “Anh sẽ xử lý tốt.”
Lê Nhã Phù nhún vai: “Anh Bạch cứ tự nhiên.”
Bạch Quân Diễm lên lầu thì thấy Tô Cẩm Tuyết đang tìm đồ trong phòng. Bạch Quân Diễm hỏi thẳng cô ta: “Cô còn quên cái gì ở đây?”
Thật ra thì cô ta đã thu dọn đồ đạc của mình từ lâu rồi. Tô Cẩm Tuyết cũng lười giả vờ, dừng tay lại rồi nhìn hắn: “Em không tìm gì hết, chỉ là có người gọi điện thoại nói cho em biết rằng anh đưa vị hôn thê cũ của mình về đây. Vì rất ngạc nhiên nên em chạy qua xem. Vốn em còn không tin, nhưng không ngờ khi đến thì thực sự nhìn thấy cô Lê. Bạch Quân Diễm, chúng ta mới chia tay được bao lâu mà anh đã vội vàng đưa Lê Nhã Phù về đây rồi?”
Sắc mặt Bạch Quân Diễm càng âm u hơn: “Có người điện thoại cho cô? Ai? Giang Hàn?”
“Chuyện này không quan trọng. Quan trọng là, chẳng lẽ anh không nên giải thích gì với em sao? Chúng ta mới chia tay được bao nhiêu lâu mà anh đã muốn tái hợp với Lê Nhã Phù rồi?”
Bạch Quân Diễm nhìn cô với vẻ mặt như bình thường: “Tôi không có gì để giải thích.”
Bạch Quân Diễm của hiện tại đã không còn là cậu thiếu niên năm xưa nữa rồi. Hắn là chủ tịch của Vạn Hào, quen với việc ra lệnh từ lâu. Trên người hắn có một loại khí chất đàn áp người khác, nhất là khi ánh mắt hắn nhìn chăm chú vào một ai đó.
Tô Cẩm Tuyết lại bước từng bước về phía hắn: “Vì sao anh lại đưa cô Lê tới đây? Đừng nói với em mấy lý do như kiểu vì áy náy nên muốn chăm sóc đến khi cô ấy khỏi hẳn này nọ, mà là vì muốn khôi phục thanh danh nên anh mới muốn làm hòa với cô ấy đúng không? Vì lợi ích công ty hay là vì anh vẫn yêu cô ấy? Anh không muốn bỏ cô ấy?”
Bạch Quân Diễm không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn cô ta đang bước tới.
Tô Cẩm Tuyết lại nói: “Anh có biết vì sao em đồng ý chia tay với anh không? Là vì em nghĩ sự xuất hiện của em đã khiến anh áp lực. Em thương anh, em không muốn anh mất ăn mất ngủ vì chuyện công việc. Em thông cảm cho nỗi lo lắng của anh, cũng hiểu là vì bất đắc dĩ, thế nên em mới đồng ý chia tay. Nhưng nếu anh chia tay với em không phải là vì áp lực từ bên ngoài, mà là vì anh yêu người khác, vậy thì sự cảm thông của em trở thành cái gì đây? Sự cố gắng nỗ lực để đứng bên cạnh anh trở thành thứ gì đây? Ít nhất thì khi đôi ta rời xa nhau, em vẫn có thể an ủi mình rằng anh vẫn còn yêu em, nhưng nếu anh yêu người khác thì hành động tự an ủi bản thân này của em sẽ trở nên nực cười cỡ nào cơ chứ.”
Cô ta nhìn chằm chằm vào hắn, đôi mắt đỏ hoe, nước mắt lưng tròng nơi hốc mắt. Vẻ mặt này của cô ta hơi kí©ɧ ŧɧí©ɧ hắn, ký ức thời niên thiếu ùa về trong tim. Hắn nhắm chặt mắt rồi nói với cô ta: “Tôi không yêu cô ấy.”
“Thật sao?” Cô ta cười lạnh: “Vậy anh nói em nghe xem anh đưa cô ấy đến đây làm gì?”
“Em không biết à?”
“Là vì cứu vớt hình tượng của mình? Vì lợi ích?”
Đối mặt với ánh mắt thúc ép của cô ta, vẻ mặt hắn không hề thay đổi, mở miệng: “Đúng vậy.”
Cô ta nhìn chòng chọc vào khuôn mặt hắn một lúc rồi hỏi tiếp: “Vậy cô Lê biết chuyện này không? Biết là anh lợi dụng cô ấy như thế không? Biết anh khốn nạn như vậy không?”
“Được rồi.” Hắn ngắt lời cô ta: “Cô đi đi.”
“Em sẽ đi, anh không phải lo. Nhưng trước khi đi em sẽ nói cho cô Lê biết rằng anh làm thế chỉ vì muốn lợi dụng cô ấy, anh vốn không yêu cô ấy.”
Nói xong, cô ta đang muốn rời đi thì Bạch Quân Diễm bỗng giữ lấy tay cô ta. Sắc mặt hắn trở nên u ám, giọng điệu lúc nói chuyện cũng mang theo vẻ lạnh lùng: “Cô điên rồi sao? Cô nói với cô ấy làm gì? Tôi nợ cô thì cô tìm tôi là được, khúc mắc giữa chúng ta không liên quan gì đến cô ấy, cần gì phải làm cô ấy tổn thương?”
Cô ta bật cười, nụ cười mang theo vẻ thê lương: “Sao? Anh yêu cô ấy? Em chỉ giúp anh nói ra suy nghĩ của mình thôi mà, người thực sự làm ra chuyện tổn thương người khác chính là anh, anh thử đặt tay lên ngực rồi tự hỏi mình xem. Vậy mà anh còn nói là em làm cô ấy tổn thương? Anh muốn nhìn thấy cảnh cô ấy bị anh lừa bịp như một con ngốc đúng không? Bạch Quân Diễm, sao anh lại trở nên khốn nạn như thế?”
“Tôi cho người đưa cô về. Cô không cần nhúng tay vào chuyện giữa tôi và Lê Nhã Phù.” Giọng điệu của Bạch Quân Diễm chắc như đinh đóng cột, khiến người khác không thể từ chối.
“Tại sao? Tại sao khúc mắc tình cảm giữa ba người nhưng em lại là người nhận lấy sự đau khổ, đã có đau khổ thì phải là ba người cùng chịu.” Nói xong, Tô Cẩm Tuyết lạnh lùng hất tay hắn rồi đi xuống lầu.
Lê Nhã Phù đang ngồi trên ghế sô pha chơi điện thoại, nghe có tiếng động thì ngẩng đầu nhìn sang. Vẻ mặt đó của Tô Cẩm Tuyết rõ ràng là đã khóc. Nhìn cô ta như thế thì có lẽ là hai người họ đã có một cuộc trao đổi tư tưởng sâu sắc trên lầu rồi.
“Cô Lê, có một số chuyện tôi nghĩ là mình nên nói cho cô.”
“Được, nói đi.”
“Tô Cẩm Tuyết!” Bạch Quân Diễm bước từ trên lầu xuống, lạnh giọng quát lớn một câu: “Cô đừng quá đáng, sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn.”
Rõ ràng giọng hắn mang theo ý cảnh cáo, nhưng Tô Cẩm Tuyết như không nghe thấy, nói tiếp: “Cô có biết tôi và Bạch Quân Diễm…”
Đột nhiên, Lê Nhã Phù đưa mắt nhìn ra cửa sổ sát đất. Bên ngoài có một bóng người quen thuộc đang đi về phía này. Anh mặc một cây đen nhưng lại được bao phủ bởi ánh mặt trời, cả người lộ ra vẻ ấm áp khiến cho người khác yên lòng.
Cô không kìm lòng nổi nữa nói: “Anh tôi tới rồi.”
Tô Cẩm Tuyết và Bạch Quân Diễm cũng nhìn ra ngoài đó. Tô Cẩm Tuyết cười đầy ẩn ý: “Có vẻ lúc vào đây tôi đã quên đóng cửa rồi.”
Tiếng chuông cửa nhanh chóng vang lên. Sắc mặt Bạch Quân Diễm có hơi khó coi, thế nhưng vẫn bước đến mở cửa. Khi đối diện với Giang Hàn đang đứng ngoài cửa, vẻ mặt hắn đã trở lại bình thường.
“Giang tổng đến rồi?” Hắn chào hỏi khách sáo.
Giang Hàn nhìn thoáng về phía Lê Nhã Phù đang đứng trong phòng, nói: “Bạch tổng thật có tâm, còn đưa em gái tôi đến đây để chăm sóc, nhưng chuyện chăm sóc Nhã Phù thì đã có tôi rồi, không làm phiền Bạch tổng.”
Nói xong, Giang Hàn đi về phía Lê Nhã Phù. Anh nhìn lướt qua hành lý bên cạnh cô: “Của em à?”
Lê Nhã Phù gật đầu. Giang Hàn cầm hành lý lên rồi đưa tay về phía cô: “Tới đây.”
Nhìn thấy cánh tay anh đang đưa tới, đột nhiên Lê Nhã Phù nhớ tới một lần nọ, anh cũng làm thế này, đưa tay về phía cô đang khóc lóc sợ hãi ngồi rúc trong góc tường. Nhưng cô thì sao, cô lại tránh né anh như đang tránh một thứ gì đó rất đáng sợ. Cô vĩnh viễn không quên được cảnh cánh tay anh dần buông xuống và vẻ mặt mất mát khi cô từng bước lùi về phía sau.
Đối mặt với cánh tay đang đưa ra của anh thì không cần phải do dự chùn bước.
Cô nắm tay anh thật chặt rồi cười với anh: “Đi thôi.”
Nhìn thấy bàn tay cô đang nắm lấy mình thật chặt, anh cũng hơi sửng sốt, nhưng không biết anh nghĩ tới chuyện gì mà khóe miệng nhếch lên, kéo cô đi về phía cửa.
Chưa đi đến cửa thì đã bị Bạch Quân Diễm cản lại. Hắn giơ tay chặn đường bọn họ.
“Anh Giang, dì Trình đã giao Nhã Phù cho tôi, có muốn dẫn đi thì cũng phải là dì Trình đến dẫn đi, thế nên thật xin lỗi, tôi không thể giao cô ấy cho anh.”
Giang Hàn nói: “Nhã Phù cũng không còn là một đứa bé, em ấy có quyền lựa chọn.”
Không đợi Giang Hàn hỏi ý kiến mình, Lê Nhã Phù đã lập tức ôm lấy cánh tay anh bằng hai tay, nói với Bạch Quân Diễm trong tư thế hoàn toàn ỷ lại anh: “Tôi sẽ đi cùng anh trai tôi.”
Giang Hàn vỗ tay an ủi cô rồi nhìn Bạch Quân Diễm, nói: “Anh Bạch, anh đừng quên anh còn có khách, ít nhiều gì cũng nên quan tâm đến cảm xúc của người ta.”
Tô Cẩm Tuyết vẫn còn bên cạnh hắn nhưng hắn lại cản anh đến đón người phụ nữ khác, không cho Lê Nhã Phù rời đi, hành động này thật tổn thương người ta. Nhưng sao Bạch Quân Diễm có thể để ý nhiều như vậy. Hắn nhìn hành động của Lê Nhã Phù và Giang Hàn, ánh mắt trở nên âm u rõ rệt, giọng điệu cũng trầm xuống hẳn: “Đã được giao phó thì phải cố gắng hết sức để hoàn thành việc được giao. Nếu dì Trình đã giao Nhã Phù cho tôi thì tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô ấy, dì Trình không đến thì tôi sẽ không để cô ấy đi.”
Giang Hàn bật cười, trong tiếng cười nhàn nhạt pha chút lạnh lẽo, không hề có ý nhượng bộ. Anh nói với Bạch Quân Diễm: “Hôm nay tôi mang em ấy đi, anh có thể làm gì nào?”
Khí thế của hai người họ không ai chịu thua ai, dù giao chiến bằng ánh mắt cũng là một cuộc chiến khốc liệt. Lê Nhã Phù đứng giữa hai người, cảm thấy mình như không thở nổi.
Cuối cùng thì người im lặng nãy giờ là Tô Cẩm Tuyết cũng mở miệng: “Anh Giang muốn dẫn em gái đi, anh cần gì phải làm khó làm dễ người ta?”
Ánh mắt của Bạch Quân Diễm lạnh lùng đảo qua phía cô ta: “Không liên quan đến cô, không cần xen miệng vào.”
Không biết là do Bạch Quân Diễm không muốn mất mặt trước Giang Hàn hay thực sự muốn giữ Lê Nhã Phù nữa, lúc này hắn không chấp nhận được câu chất vấn nào nên rõ ràng câu nói này của Tô Cẩm Tuyết đã chọc giận hắn, giọng điệu khi nói với cô ta cũng hơi trầm xuống.
Nhưng giọng điệu không nể mặt người khác này của hắn khiến Tô Cẩm Tuyết cảm thấy tổn thương. Cô ta đi về phía Lê Nhã Phù, nói: “Cô Lê, tôi vẫn chưa nói xong chuyện tôi muốn nói với cô.”
Có lẽ Bạch Quân Diễm cũng đoán được chuyện cô ta muốn nói. Hắn cao giọng, lạnh giọng cảnh cáo: “Tô Cẩm Tuyết, tôi đã nói rồi, không nên nói lung tung.”
Tô Cẩm Tuyết bình tĩnh liếc nhìn hắn rồi lại tiếp tục: “Lúc nãy, khi ở trên lầu, Bạch Quân Diễm nói cho tôi biết anh ấy vốn không yêu cô.”
“Tô Cẩm Tuyết!” Rõ ràng Bạch Quân Diễm đã nổi giận, hắn như hét tên cô ta lên.
Nhưng Tô Cẩm Tuyết không có ý dừng lại. Cô ta nói tiếp: “Sở dĩ anh ấy tiếp cận cô là vì cô có thể mang lại lợi ích cho anh ấy. Anh ấy muốn vớt vát lại thanh danh của mình.”
Nháy mắt, hai tay đang buông bên người của Bạch Quân Diễm siết chặt lại. Hắn điều chỉnh nhịp thở, ép cơn giận đang bùng lên trong lòng.
Tô Cẩm Tuyết vẫn đang quan sát vẻ mặt của Lê Nhã Phù. Vẻ mặt của Lê Nhã Phù hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô ta. Cô vô cùng bình tĩnh, trên mặt không hề có chút gợn sóng nào, như thể chuyện cô ta đang nói chẳng liên quan gì đến cô.
Bạch Quân Diễm nhìn về phía Lê Nhã Phù. Hắn đang muốn giải thích nhưng khi thấy vẻ mặt của cô thì lại hơi sững người. Biểu cảm của Lê Nhã Phù vô cùng hờ hững, không hề tức giận như bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, càng không có mất mát hay khổ sở, thậm chí còn bình tĩnh gật đầu nói: “Ừ, tôi biết rồi.”
Thấy vẻ mặt này của cô, lời giải thích của Bạch Quân Diễm như nghẹn trong cổ họng, không thể nói thành lời.
Sắc mặt Giang Hàn cũng trở nên hơi khó coi. Anh lạnh lùng đẩy Bạch Quân Diễm ra, lấy tay kéo Lê Nhã Phù ra cửa. Lúc này, Bạch Quân Diễm cũng không bước đến cản họ.
——————–