Hoa Gian Sắc

Chương 50: Lão Phu Nhân (2)

Nói đến quy củ, nếu là con cháu nối dõi của Tạ gia phạm vào, nhiều nhất chỉ bị trừng phạt mà thôi, nhưng nếu đó là hạ nhân phạm vào, vậy thì sẽ rất thảm.

Ai có khả năng nói là nàng tự mình quỳ xuống?

Đúng là nàng định quỳ xuống, nhưng trước đó là các ma ma kêu nàng tới, lấy tội bất hiếu muốn nàng tẫn hiếu với lão phu nhân, vừa rồi các ma ma còn nói lão phu nhân đang ngủ trưa, lão phu nhân không có ý kiến gì, cũng không lộ diện, kết quả người hầu muốn đứng ra thay chủ tử thực hiện quy củ, thân thể đối phương còn không được khỏe, thế này không biết là tốt hay xấu.....

Các ma ma chợt rùng mình một cái.

Bọn họ phải làm thế nào để trấn áp đối thủ?

Nặng nhẹ không được.

Địa vị thấp kém —— các ma ma trước sau thì vẫn là nô tỳ, còn đối phương chính là chủ tử.

Trương ma ma trong lòng lo lắng, bỗng nhiên bắt gặp ánh mắt của Tạ Minh Cẩn, ánh mắt rõ ràng mang theo nét cười vừa đoan trang vừa tao nhã, lại giống một cái giếng cổ trong veo nhìn không thấy đáy.

Nước kia sâu bao nhiêu, người không đi vào sẽ không biết.

Trong bầu không khí giằng co, cửa phòng bỗng nhiên mở ra, một lão ma ma với mái tóc trắng xóa, gương mặt tiều tụy đi ra, nhưng có chút kỳ quái chính là bà ta ăn mặc thật giản dị, cùng với căn phòng tinh xảo xa hoa này có chút không hợp.

“Lão phu nhân đã dậy, truyền Cẩn cô nương đi vào.”

Giọng nói của bà ta khàn đặc khô khốc, cũng không dễ nghe, nhưng kỳ lạ chính là thân phận của bà ta có vẻ cao, các ma ma khác rõ ràng đều nghe theo lời bà ta.

Minh Cẩn liếc mắt nhìn vị lão ma ma này một cái, bà ta cũng không xa lạ, bởi vì bà ta thời trẻ đã ở đô thành hầu hạ bên cạnh tổ mẫu nàng, mơ hồ nghe nói là của hồi môn nha hoàn thân cận.

Họ Khúc, mọi người gọi bà ta là Khúc ma ma.

Không cần quỳ cũng không cần đứng, Thược Dược trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nhưng nàng ấy còn nhớ thân phận của mình, thời điểm nàng ấy đi qua, cùng Trương ma ma kia trao đổi một ánh mắt mịt mờ. Mà vị Khúc ma ma cũng nhìn ra nàng ấy thân phận hèn mọn, không xứng được nhìn thấy lão phu nhân, vì thế yêu cầu nàng ấy đứng bên ngoài.

“Cô nương....” Thược Dược cố ý lộ ra thần sắc lo lắng, Minh Cẩn vỗ vỗ mu bàn tay nàng ấy trấn an, một mình đi vào.

Người vừa đi vào, Thược Dược đã bị Trương ma ma mang đi, tránh xa chỗ Minh Cẩn, người sau liền nói một câu: “Nàng ta rất là tin tưởng ngươi.”

Từ ngữ trào phúng.

“Ta đi theo nàng ta đã nhiều năm, vẫn luôn không để lộ dấu vết.” Thược Dược cố gắng khống chế thần sắc đắc ý trên gương mặt, không để cho đối phương nhìn ra được.

Trương ma ma nhíu mày, hừ nhẹ: “Vậy việc hôm nay thì sao? Tại sao ngươi lại không truyền tin tức đến, nhìn chúng ta ăn khổ, ngươi vui vẻ sao?”

Ánh mắt của bà ta nguy hiểm, Thược Dược vội vàng hoảng sợ nói: “Thược Dược không dám, chuyện này ta thật sự không hay biết gì, nàng ta cũng chưa từng nói qua, ta cũng đã hỏi qua nàng có chuẩn bị để ứng phó với lão phu nhân hay không.”

Trương ma ma nheo mắt lại, “Nàng nói như thế nào?”

“Nàng cái gì cũng không nói, chỉ cười một cái.”

“Cười? Cười như thế nào?”

Thược Dược cảm thấy đây thật sự là một yêu cầu rất khó.

“Đại khái là thế này.” Nàng ấy nỗ lực làm ra dáng vẻ cô nương nhà mình lãnh đạm cười thong dong, lại mang theo vài phần tản mạn khinh miệt.

-----

Dịch: MB