Hoa Gian Sắc

Chương 43: Tạ Gia (1)

Cũng may Minh Cẩn không để ý. Không, phải nói là nàng căn bản không thèm quan tâm đến những điều này một chút nào. Chỉ đứng một bên cùng tam thúc của mình nói chuyện phiếm, từ trái cây ở thôn trang đến rượu ngon đô thành, nàng không hề có chút kiêng dè, dáng vẻ thoải mái tâm tư trong sáng, khiến cho Tạ Lịch càng thêm yêu thích.

Sau khi mở đường, Thược Dược đưa người trở về, không biết trước đó đã xảy ra biến cố gì, Minh Cẩn cũng không nói, những người này chỉ biết Tạ Lịch tới, thấy vị tam gia gia Tạ gia đối đãi với Minh Cẩn rất tốt thì vô cùng vui vẻ, bước tới gần xe ngựa bẩm báo lại mọi chuyện đã xảy ra.

“Vất vả cho em, xem mặt em dính bùn kìa.”

Tạ Minh Cẩn lấy khăn lụa ra, nhẹ nhàng lau đi vết bùn trên má Thược Dược, người sau cười ngây ngô, “Không sao đâu cô nương, đường đã được mở, chúng ta phải đi sao?”

Đương nhiên là nàng phải rời đi, Minh Cẩn không có ý định ở lại với Tiêu Vũ đang trừng mắt nhìn nàng hay Đông Chiến không muốn nhìn thấy nàng.

Xe ngựa quay đi, dưới sự dẫn dắt của Tạ Lịch, đoàn xe ngựa ngay ngắn hướng con đường phía trước quận thành mà đi.

Đông Chiến ở bên này còn đang sắp xếp cứu người, Diệp Khi Tư lương thiện đã được không ít người khen ngợi, chú ý liếc mắt nhìn về phía xe ngựa đã đi xa. Mà Tiêu Vũ tức giận tại chỗ, không giữ được bình tĩnh đã mắng Tạ Minh Cẩn, lại mắng cả Đông Chiến, người của Tiêu gia muốn che miệng cậu ta lại cũng không kịp, nhưng còn cậu ta lòng nóng như lửa đốt, ra lệnh cho thủ hạ dùng nhiều tiền đi mua xe ngựa, một hai phải đuổi theo xe ngựa phía trước.

Đến nỗi mấy kẻ trong thành thường ngày ái mộ vị công tử kia, thế nhưng cũng không màng tới cậu ta nữa, chỉ cùng nhau thảo luận về người mới vừa rời đi.

Diệp Khi Tư gương mặt lãnh đạm, nhưng ngón tay đang xoa nhẹ vào lòng bàn tay, chờ sau khi trở về xe ngựa, nàng ta giống như vô tình hỏi ma ma bên cạnh: “Người tên Tạ Minh Cẩn mới vừa rời đi kia là người từ phương nào? Nữ nhi của Tạ gia sao?”

Ma ma nhìn thoáng qua tiểu thư nhà mình, “Nàng là nữ nhi Tạ gia.”

“Là nữ nhi của vị nào, sao ta chưa từng nghe nói qua?”

Ma ma đã ở Diệp gia rất nhiều năm, số muối mà bà ta đã ăn còn nhiều hơn số cơm mà Diệp Khi Tư đã ăn, cũng không quan tâm nàng ta đang có tâm tư gì. Suy cho cùng có quá nhiều người tò mò về Tạ Minh Cẩn.

Bà ta lâm vào một hồi ức ngắn ngủi, nửa ngày sau mới nói nói: “Là nữ nhi của Tạ Viễn đại nhân, đích trưởng nữ Tạ gia. Sở dĩ chưa từng nghe qua, đại khái là bởi vì Tạ gia cũng không muốn cho người ngoài nhớ rõ về nàng.”

Thời điểm nghe được từ đích trưởng nữ, Diệp Khi Tư bất giác nắm chặt khăn lụa trong tay, nghe xong câu nói tiếp theo mới chậm rãi buông ra, gương mặt lộ rõ vẻ nhẹ nhõm, than nhẹ một câu: “Thoạt nhìn cũng là một cô nương xuất sắc, thật đáng tiếc.”

Dứt lời, nàng ta vuốt nhẹ khăn che mặt, khẽ nhíu mày.

Đôi mắt ma ma lướt qua, trong ánh mắt hiện lên vẻ trào phúng.

————————

Vào quận thành Ô Linh, nên cáo biệt phải cáo biệt, bởi vì Từ Trường Bạch chủ động cáo từ trước, Tạ Minh Cẩn cũng không giữ lại, hai chiếc xe ngựa tách nhau ra, bởi vì tách ra, nàng cũng sẽ không mang theo đối phương tới nơi không yên ổn Tạ gia kia.

Tuy nhiên.... Vị Từ tiên sinh này một bụng kiến thức, biết sau lưng nàng liên quan không ít, lại trải qua chuyện vách tường thanh sơn, đã suy đoán được nàng là nhi tử của vị nào ở Tạ gia.

Nhưng hắn ta không hỏi bất cứ điều gì, cũng không nói gì, chỉ cáo biệt bình thường.

-----

Dịch: MB