Chương 9: Anh chân thật như vậy sao (3)
Khi trở lại học viện, ký túc xá không có một bóng người.Cô vừa mở túi hành lý ra, Trầm Diêu cũng phá cửa mà vào. Cô ấy như thế mà lại đã cắt phăng đi mái tóc dài, tư thế oai hùng hiên ngang đứng ở trước mặt Đồng Ngôn, “Mình vừa đi du lịch bằng xe ôtô về, trên diễn đàn ôtô quen không ít người, đi thảo nguyên ngắm sao. Đồng Ngôn..,” Cô ấy nheo mắt cười, “Nằm trên đỉnh xe việt dã ngắm sao thực sự có cảm giác rất tuyệt.”
Đồng Ngôn vừa dọn dẹp đồ đạc, một bên vừa nghe Trầm Diêu kể lại chuyện cô ấy đã cùng một anh chàng phá gia chi tử đi Thanh Hải chơi thế như thế nào.
Thời tiết Thượng Hải ẩm ướt, cô chỉ mới bảy ngày không trở về , mà quần áo ở trong tủ giống như bị nhúng nước. Cuối cùng bất đắc dĩ cô đành phải nhét hết đồ vào túi bóng rồi đi đến phòng giặt quần áo.
Trong không khí mùi bột giặt lan tỏa dày đặc, sáu máy giặt đang vận hành hết công suất.
“Đồng Ngôn!” Bên ngoài tấm cửa kính, Ngải Mễ bắt hai tay làm thành hình chiếc loa, hưng phấn gọi cô, “Một tin tốt và hai tin xấu, cậu muốn nghe tin nào trước?”
Tối hôm qua Đồng Ngôn lại đứng nguyên một đêm trên tàu, khốn đốn không còn gì hơn nữa, vừa nghe nói như vậy chỉ có một xúc động, chính là đem mớ quần áo bẩn này đổ lên đầu Ngải Mễ. Quen biết hai năm, chỉ cần Ngải Mễ xuất hiện, cho dù là ‘tin tức tốt’ hay là ‘tin tức xấu’ thì đối với cô mà nói chỉ có thể là tin tức không hay ho gì.
Quả thực, Ngải Mễ không đợi cô trả lời, liền nói một mạch, “Tin tức tốt là, lần này tổ chức bỏ phiếu công khai chọn người làm MC trong đêm dạ hội chào đón tân sinh viên, MC nam dẫn chương trình là người có tiếng nói nhất trong học viện của cậu đó…” Cô ấy cố ý dài giọng, mấy sinh viên nữ khác trong phòng giặt đều vểnh tai lên nghe, nghe được ba chữ khiến nhiệt huyết người ta sôi trào, “Cố mỹ nhân.”
Đồng Ngôn kinh ngạc, “Thầy ấy là giảng viên mà, có thể làm người dẫn chương trình đón sinh viên mới được sao?”
“Sao lại không được…”Ngải Mễ cười tươi như hoa, “Đừng quên hiệu trưởng mới của học viện chúng ta chính là trường hợp nổi danh đặc biệt với những việc làm không giống với một hiệu trưởng đó thôi, không phải còn nặc danh nói chuyện phiếm với sinh viên trên BBS học viện còn gì? Là giảng viên của học viện Luật, tất nhiên có thể hy sinh rồi…”
Hai chữ ‘hy sinh’ này, Ngải Mễ nói chính là trăm chuyển ngàn hồi…
Thầy Cố thật đáng thương…
“Còn tin xấu là gì?” Cô thấy một máy giặt đã ngừng quay, mở nắp che ra, đem quần áo của người khác bỏ vào cái giỏ còn trống ở một bên, bắt đầu nhét quần áo bẩn của mình vào trong.
“Bởi vì Cố mỹ nhân là người rất đặc biệt, Trung tâm nghệ thuật trực thuộc hội sinh viên đã quyết định phải lựa chọn một MC có thâm niên nhưng cũng là người có thể phối hợp ăn ý với Cố mỹ nhân.”
“Ừ.” Đồng Ngôn bắt đầu đổ bột giặt vào trong máy giặt.
Một muỗng, hai muỗng, chắc là được rồi nhỉ?
“Chính là cậu.”
Ba muỗng, bốn muỗng…
Đồng Ngôn vô ý thức đổ đến muỗng thứ năm mới giật mình ..
“Từ cuối năm hai thì tớ đã rời khỏi hội sinh viên rồi…”
“Đúng vậy, cho nên chủ tịch đại nhân bảo mình tới làm công tác tư tưởng cho cậu. Cậu đã từng làm MC trong đêm dạ hội chào đón tân sinh viên, là một người dẫn chương trình bình tĩnh tự tin trong các giải thi đấu thể thao lớn của trường, còn từng là MC cho đêm lễ Noel, là người nhiều kinh nghiệm nhất. Hơn nữa,” Ngải Mễ ai oán nhìn cô, “Cậu có biết MC là người phải biết ứng đối tốt trong những trường hợp không hay ho có thể xảy ra, cậu nhẫn tâm tìm một người mới để mặc Cố mỹ nhân phải khó xử trong những trường hợp đó sao?”
Máy giặt bắt đầu tự động đổ nước, tiếng nước chảy nhiễu loạn suy nghĩ của Đồng Ngôn. Tuy rằng đêm dạ hội chào tân sinh viên của học viện cũng không chuyên nghiệp như vậy, nhưng làm MC cũng rất phiền phức.
…
Ví như lần đầu tiên Đồng Ngôn lên sân khấu, nói sai một từ nào đó, hoặc mic bị hư không có tín hiệu, những người xem ở dưới đài cười nghiêng ngả…Hận nhất là mấy bạn có tiết mục biểu diễn còn làm đổ những cảnh nền được dựng nên phía sau.
Cô không thể tưởng tượng được, thầy Cố đã không nghe được mà đυ.ng tới những tính huống đó thì sẽ như thế nào.
“Cho nên, vì sự nghiệp MC của cậu, một tin xấu cuối cùng là cậu không thể tham gia luyện tập kịch được nữa”, Ngải Mễ thở dài một tiếng, “Ngôn Ngôn, mình rất xin lỗi cậu, cậu không thể tham gia được vở kịch do chính mình biên soạn…”
Đồng Ngôn lắc đầu, không nói gì, qua một lát lại gật đầu.
Trong đầu cô đều đang nghĩ đến chuyện làm MC cho chương trình chào đón tân sinh viên, căn bản chẳng còn tâm trí mà đi quan tâm đến vở kịch gì đó cả.
Rốt cuộc có nên làm MC hay không? Có muốn giúp thầy Cố…
“Mình đã nói xong,” Ngải Mễ vô cùng vừa lòng khi Đồng Ngôn không từ chối, “Chiều nay năm giờ ở hội trường của học viện mở hội nghị lần thứ nhất, nghe nói thầy Cố của các cậu cũng mới từ Thượng Hải về, thật đúng là khéo.”
Kết quả vào buổi tối khi Đồng Ngôn vừa đến hội trường của học viện, ngoài cửa đã có rất nhiều người. Các hội nhóm trong học viện, nói chung là những người chỉ cần có tiết mục trong chương trình chào đón tân sinh viên mới đều đứng tụm lại ở cửa hoặc trong hội trường nói chuyện phiếm.
Ban tổ chức đang họp bên trong, những tiết mục biểu diễn của mọi người đứng ở đây, đều đang chờ diễn tập.
Mấy người chủ chốt trong hội sinh viên năm ba vừa nhìn thấy Đồng Ngôn đều nở nụ cười vui sướиɠ khi người khác gặp họa, “Đồng Ngôn vô kỵ, tớ đã nói, Chủ tịch hội sinh viên Chu Thanh Thần Chu đại nhân sẽ không bỏ qua cho cậu rồi mà, đúng không? Bây giờ có thể quay về rồi chứ.”
Gió đêm thổi hiu hiu, mọi người cười gian từng trận.
Cô trưng ra vẻ mặt như vừa ăn phải một trái mướp đắng, đi vào hội trường.
Hội trường của học viện chia làm hai tầng cao thấp, có thể ngoài khoảng ba ngàn năm trăm người.
Do tổ tiết mục đang họp bên trong, cũng là giai đoạn diễn tập, ánh sáng bên trong phòng đều để mờ mờ. Dưới đài chỉ có hai mươi mấy sinh viên, nhưng bất ngờ nhất chính là có khá nhiều giáo viên cũng xuất hiện. Sau khi cô vừa bước vào cửa, liền nhìn thấy Cố Bình Sinh đang đứng giữa vài giáo viên, vẫn mặc áo sơmi trắng rất đơn giản cùng quần màu nâu như trước. Bởi vì đứng cách xa, thấy không rõ lắm vẻ mặt của anh.
Vô hình chung khiến cho người ta không tự chủ được mà chú ý tới anh.
Đồng Ngôn bỗng cảm thấy thật huyền diệu.
Trong bảy ngày cô đi đi về về từ Bắc Kinh đến Thượng Hải, mà thầy Cố cũng như thế. Bọn họ ở Bắc Kinh dã từng có vài cuộc gặp ngắn ngủi, sau đó trở về đây thì anh vẫn là giảng viên đứng trên bục giảng, mà cô vẫn là một sinh viên sầu khổ vì chuyện thi cử môn vật lý.
“Đồng Ngôn.” Trong hội trường rất trống trải, khi có người gọi tên cô thì tiếng vang không ngừng. Đồng Ngôn đi dọc theo hàng ghế ngồi mà xuống phía dưới, đến dưới khán đài,“Thầy Đỗ.”
Thầy giáo phụ trách hội sinh viên, mọi người vẫn hay gọi là Đỗ nửa nhịp, làm việc nói chuyện vĩnh viễn chậm nửa nhịp.
Cô thật vất vả thoát khỏi sự tra tấn của Đỗ nửa nhịp, không nghĩ tới mới khai giảng được năm tuần lễ lại thuận lợi trở lại như thế này.
Đồng Ngôn nhìn về phía Cố Bình Sinh, còn chưa kịp chào hỏi gì, chợt nghe Đỗ nửa nhịp nói với Cố Bình Sinh, “Đây chính là nữ MC mà chúng tôi đã bồi dưỡng trong hai năm, kinh nghiệm vô cùng phong phú, và cũng là một nhân tài của học viện Luật…”
Nụ cười của Đồng Ngôn có chút cứng ngắc, lớp có mười chín người, xếp hạng cuối kỳ lần nào cũng thứ mười chín, đây có thể được tính là nhân tài không?
Anh chỉ cười cười nói, “Tôi biết, đây cũng là sinh viên của tôi.”
Cô lập tức phối hợp, “Thầy Cố, đã lâu không gặp, ngày nghỉ lễ của thầy thế nào ạ?”
Cố Bình Sinh gật đầu, bình tĩnh nhìn cô, “Tốt lắm, cảm ơn em.”
Đến lúc này Đỗ nửa nhịp nghe xong mới tỉnh ngộ, “À, đúng vậy, thầy Cố là giảng viên của học viện Luật, vậy thì học kỳ này thầy dạy Đồng Ngôn?”
Cố Bình Sinh lại gật đầu, “Phải, thật khéo, học kỳ này em ấy học lớp của tôi.”
Tất cả sinh viên cùng giáo viên đứng phía sau hai người, đều trưng ra vẻ mặt như vừa trút được gánh nặng.
Tính khí đặc thù của Cố Bình Sinh làm cho bọn họ thủy chung vẫn cảm thấy như đang ép buộc. Nếu hai người MC kia đã có mấy tuần lễ tiếp xúc với nhau, đây tuyệt đối là ông trời có lòng tốt, cố ý thành toàn.
Sau đó lại nghe Đỗ nửa nhịp giải thích, Đồng Ngôn mới hiểu được vì sao Cố Đồng Sinh lại nhận lời. Năm này kỷ niệm 110 năm ngày thành lập học viện, học viện tổ chức một đêm dạ hội, còn có một lần tụ họp long trọng cho các sinh viên xuất sắc.
Xét thấy đây là một năm quan trọng như vậy, hội học sinh quyết định sát nhập đêm dạ hội chào đón chào tân sinh viên cùng với dạ hội kỷ niệm ngày thành lập học viện vào làm một.
Trường hợp như thế, khó trách có thể mời giáo viên cùng tham gia.
“Đồng Ngôn,” Đỗ nửa nhịp tự mở nắp một chai nước khoáng, đưa cho cô, “Vốn là loại dạ hội này rõ ràng phải mời người chuyên nghiệp làm MC, nhưng ý của hiệu trưởng là muốn gần gũi với sinh viên hơn cho nên đêm nhạc cùng việc tụ họp của các bạn sinh viên thì nên giao cho người chuyên nghiệp có kinh nghiệm, dạ hội vẫn là để cho sinh viên đảm nhận, có vẻ có ý nghĩa kỷ niệm hơn.”
Đồng Ngôn hiểu được, mình đã hoàn toàn đã lên thuyền giặc.
Loại hoạt động rạng rỡ mặt mày này, đối với người bình thường mà nói quả thực là cơ hội lớn trời ban, còn có cơ hội được lọt vào danh sách những sinh viên được học lên thẳng. Nhưng đối với cô mà nói…đây chính là lãng phí thời gian của một người nghiệp dư, không ngừng diễn tập, không ngừng ghép kịch bản, còn phải đối mặt với áp lực do những chuyện bất ngờ sẽ xảy ra tại hiện trường…
Đối với việc được trực tiếp học lên nghiên cứu sinh, cho tới bây giờ cô hoàn toàn không có hứng thú.
Học ở trường này… mục tiêu chính là thuận lợi tốt nghiệp, nhanh chóng tìm việc làm, sau đó là tự mình độc lập nuôi gia đình.
Còn nếu như đứng ở chỗ này, nói cái gì cũng đều vô dụng.
Kết quả, cô cùng Cố Bình Sinh làm MC, chỉ có thể trực tiếp ở lại bắt đầu bình luận các tiết mục của các hội nhóm cũng như tiết mục cá nhân. Hai người ngồi ở hàng ghế cuối cùng, nhìn lên sân khấu ở phía trước.
Ngoại trừ hàng ghế đầu là ban giám khảo,còn có các diễn viên trên sân khấu, toàn bộ hội trường ba ngàn năm trăm chỗ đều không có người.
Đồng Ngôn nuốt nước miếng, lặng lẽ nghiêng đầu nhìn Cố Bình Sinh.
Sau đó… không kịp thu hồi ánh mắt, đã bắt gặp ánh mắt của anh.
“Trước kia thầy cũng đã từng làm MC sao?” Cô theo bản năng tìm đề tài nói chuyện.
“Đã từng làm ở đại học Penn, nhưng không phải là ngày kỷ niệm thành lập trường mà là party của học viện Y.” Cố Bình Sinh nhìn cô nói, “Nhưng cũng đã rất lâu trước rồi, lúc đó tôi vẫn đang học nghiên cứu sinh, nhưng cũng không phải như vậy…”
(Đại học Pennsylvania State University (Thường gọi là Penn State) là một trường công nổi tiếng của Mỹ. Trường có 24 cơ sở ở khắp bang Pennsylvania, bao gồm cả World Campus ảo, với University Park là cơ sở lớn nhất. Penn State University Park (thường được gọi là “cơ sở chính”) được xếp hạng trong số 15 trường công hàng đầu của cả nước. Penn là một trong những học viện đầu tiên đi theo một khuôn mẫu đa ngành được phát triển bởi các viện đại học châu Âu, tập trung nhiều “trường” (faculty) dưới cùng một viện đại học.)
“Những quy định cứng ngắc cũng nhiều như thế phải không thầy?” Đồng Ngôn hiểu được ý của anh, “Đúng vậy, rất phiền phức, dạ hội ở học viện học càng ngày làm càng lớn hơn, em càng cảm thấy giống như một dạ hội mừng xuân mới thì đúng hơn.”
Cô nói xong, như nghĩ đến chuyện gì, lập tức lật lật tờ chương trình dạ hội trong tay.
Muốn chết thật.
Cô buồn bã nghiêng đầu, “Quả nhiên là dạ hội mừng xuân mới. Chúng ta phải đọc thư chúc mừng của các bạn học khắp nơi trên thế giới…” Trong đầu cô thậm chí có thể hiện ra cảnh tượng đêm đó, khi chính mình đọc thứ đó, mấy con nhóc trong ký túc xá ngồi dưới khán đài sẽ ôm nhau mà cười.
Cố Bình Sinh cũng hiểu được mà cảm thấy buồn cười, “Nếu em không muốn đọc, có thể giao cho tôi.”
Cô cảm kích cười cười, tiếp tục tập trung nghiên cứu chương trình dạ hội.
Qua một lát, Đồng Ngôn bỗng sực nhớ ra điều gì đó, huých vào cánh tay anh.
Lúc thấy Cố Bình Sinh nghiêng đầu, im lặng nhìn mình, cô bắt đầu cảm thấy do dự…nhưng vẫn nhịn không được hỏi, “Thầy Cố học Y ở Penn nhưng sao lại đến Bắc Kinh thực tập thế ạ?”
“Mẹ của tôi khi đó là bác sĩ ngoại khoa của bệnh viện Hiệp Hòa,” Khi anh nói chuyện đó thì lại không nhìn cô, chỉ quay đầu lại nhìn sân khấu, “Khi đó tôi đi thực tập, kỳ thật cũng chỉ vì muốn giúp đỡ mẹ tôi.”
Trên sân khấu, bạn Tiểu Thiên nổi tiếng về dân ca trong học viện cũng vừa hát xong “Tổ quốc tôi.”
Ngay cả khi ngồi ở khoảng cách xa thế này nhìn xuống, cũng có thể nhìn ra được những động tác chi tiết của cô ấy là dùng bao nhiêu sức để hát.
Anh lại không nhìn cô, như là một cách lịch sự, kết thúc đề tài này.
Đồng Ngôn cúi đầu, tiếp tục lật lật tờ chương trình tối nay, nhìn một lúc lâu, cũng không nhớ được chữ nào.
“Đồng Ngôn,” Không biết Chu Thanh Thần xuất hiện từ khi nào, bỗng nhiên gọi cô, “Tôi không nghe lầm chứ? Thầy Cố đã từng học Y ở Penn?”
Đồng Ngôn ậm ừ đáp, “Có chuyện gì vậy?”
Hình như tên chủ tịch hội học sinh này đang học Y? Hình như là thế.
Ấn tượng của cô đối với Pennsylvania chỉ giới hạn trong việc mỗi ngày Trầm Diêu nhắc tới học viện Kinh tế gì đó mà thôi.
“Học viện Y đứng thứ ba của Mỹ đó…” Mặt Chu Thanh Thần đều đã đỏ lên, đây chính là bộ dáng muốn bái kiến thần tượng, “Loại thất học như cậu làm sao hiểu được chuyện này. Đồng Ngôn vô kỵ, cậu có biết thi vào học viện Y Penn khó thế nào không thế hả? Anh đây là vì ‘khúc tuyến cứu quốc’ mà trước đó còn phải học Luật làm một cái thẻ xanh mới có thể bước vào học viện Y…Nhanh, để cho tớ tâm sự với sư huynh tương lai, đây chính là bạn học tương lai của tớ đó.”
Khúc tuyến cứu quốc: ý nói đi đường vòng, dùng cách đặc biệt hoặc khác lạ hoặc dùng cách gián tiếp khác mới có thể đạt được mục đích.
Đồng Ngôn sửng sốt nửa giây, lập tức ngồi thẳng người lên, cố ý ngăn cách hai người, “Cảnh cáo cậu, Chu Thanh Thần, không được quấy rầy thầy của tôi.”
Bây giờ cô có thể khẳng định, hẳn là Cố Bình Sinh không muốn nhắc đến những việc đã trải qua khi học Y.
Cho nên kiên quyết không thể để cho Chu Thanh Thần hỏi ra chuyện gì được, những điều đó sẽ khiến anh nhớ lại. Vì thế một phút sau khi cảm xúc muốn bảo vệ của cô phát tác, rốt cuộc Chu Thanh Thần cũng bị đuổi đi.
Cố Bình Sinh vừa mới quay đầu lại, nhìn thấy bạn sinh viên buồn bã rời đi, “Cậu sinh viên kia muốn chúng ta làm cái gì sao?”
Đồng Ngôn cười vô tội, “Không có, cậu ấy lại đây hỏi hai chúng ta có muốn đặt cơm hộp hay không thôi.”