Bữa Trưa Tình Yêu

Chương 18

Chương 18

Sam Sam đẩy cửa nhà hàng ra.

Gió lạnh bên ngoài rét thấu xương, Sam Sam run cầm cập, vội vàng rụt vào bên trong.

Lạnh quá! Sao cô lại xuống đến đây trong vô thức vậy? Sam Sam ôm hai cánh tay trần trụi, run lẩy bẩy.

Nhưng về sớm cũng tốt, muộn rồi còn gì…

Đang suy nghĩ thì di động trong túi xách đổ chuông, Sam Sam lấy ra, thấy số nhấp nháy trên màn hình thì sững người, rõ ràng trong đầu nghĩ là sẽ không nghe, nhưng ngón tay không hiểu sao lại bấm vào nút nhận.

Giọng nói có vẻ không vui của Phong Đằng vẳng đến: “Cô đang ở đâu?”.

“… Đại sảnh phía dưới”.

“Chẳng phải đã bảo cô không được chạy lung tung rồi à?”. Phong Đằng lại càng bực bội, “Đợi đó, tôi xuống ngay”.

“Khoan, khoan, khoan, khoan”. Cảm giác Phong Đằng sắp cúp máy, Sam Sam vội vàng gọi anh lại. Dù sao cũng không chạy nổi, chi bằng chết sung sướиɠ một tí, Sam Sam mặt dày nói: “Tổng giám đốc… anh có thể giúp tôi mang áo khoác xuống được không = =”.

Không lâu sau, Sam Sam thấy Phong Đằng cầm áo khoác của cô bước ra khỏi thang máy, ánh mắt sắc bén tìm ra cô ngay. Sam Sam vội vàng chạy đến, vừa cám ơn vừa cướp lấy áo mình trong tay anh.

“Cô chạy xuống đây làm gì?”.

“Ừm… tôi đau đầu, muốn về nhà”. Sam Sam lúng túng nói.

Phong Đằng nhìn gò má đỏ ửng của cô, vẻ mặt dịu đi. “Tôi đưa cô về”.

Sau đó bước ra ngoài một cách dứt khoát không cho cô chối từ.

Sam Sam ngẩn ngơ một lúc rồi mới theo sau. Tổng giám đốc thật khách sáo quá… như thế cô sẽ nghĩ lung tung mất…

Sam Sam vẫn vừa nghĩ ngợi vừa lên xe.

Chiếc xe đua màu trắng lao vυ't trong màn đêm, hai người trong xe lại không hề trò chuyện.

Một lúc sau, cuối cùng Sam Sam không nhịn nổi nghi vấn trong lòng nên buột miệng hỏi: “Tổng giám đốc, anh Ngôn nói cô Phong mấy tháng gần đây không hề đi châu Âu”.

“Ừ”. Phong Đằng “ừ” nhanh - gọn - lẹ, nói: “Rồi sao?”.

Anh lại còn hỏi cô “Rồi sao”? Sam Sam trợn mắt nhìn anh, có người bị vạch trần lời nói dối mà còn thản nhiên thế ư?

Đại boss chắc chắn là lão yêu tinh ngàn năm!

“Thế… thế tại sao anh còn nói với tôi là cô ấy đi châu Âu?”.

Phong Đằng bình tĩnh nói: “Có không?”.

“Tất nhiên là có!”.

“Ờ”. Phong Đằng không chối, “Nói nhầm”.

Sam Sam = =

Đại boss anh có thể trơ trẽn thêm được không?

Nhưng có lẽ đúng là nói nhầm… Nếu không thì có lý do gì khiến Đại boss lừa mình chứ? Chẳng lẽ là để lừa cho cô cùng ăn cơm với anh?

Không thể nào…

Mà ý nghĩa của nó thì… thật sự càng không thể… Đối phương là Đại boss mà, cảm giác giống như cách cả một vũ trụ, một người ngoài hành tinh cách đây một vũ trụ… liệu có… có thích mình không?

Sam Sam đấu tranh trong đầu, trong xe lại yên tĩnh, đột nhiên, Phong Đằng lên tiếng với vẻ như thờ ơ: “Chuyện khiêu vũ cô đừng hiểu lầm”.

Châu Hiểu Vi không nhận chi phiếu, mà sau bản nhạc đầu tiên đã xin anh nhảy với cô ta bản thứ hai. Dưới vẻ mặt e thẹn của Châu Hiểu Vi ẩn giấu điều gì, Phong Đằng sao lại không nhận ra, nhưng nhảy thêm một bản cũng thay đổi được gì? Nhưng trong buổi tiệc chúc mừng năm mới này, đối với một nhân viên đã truyền máu cho Phong Nguyệt, anh lại không thể để cô nàng quá đau buồn, thế là đành bất đắc dĩ nhảy tiếp bản nhạc thứ hai.

Sau đó thì nhìn thấy Tiết Sam Sam bỏ ra ngoài.

Kinh nghiệm mách bảo Phong Đằng, Tiết Sam Sam chạy ra ngoài tuyệt đối không vì một lý do đơn giản nào đó, nhưng anh vẫn quyết định giải thích. Tuy sự giải thích của anh thực sự là hơi mơ hồ một tí, hơi khiên cưỡng một tí.

Sam Sam lại cảm động một cách sai lầm. Cô hoàn toàn không biết Phong Đằng và Châu Hiểu Vi nhảy bản thứ hai, cứ tưởng Phong Đằng giải thích với cô về bản nhạc đầu tiên.

Đại boss lại giải thích với cô về việc khiêu vũ với người phụ nữ khác theo thông lệ, bảo cô đừng hiểu lầm…

Chẳng lẽ chẳng lẽ… thật sự… thật sự…

Sam Sam nhất thời xúc động, hơi men xông lên, đầu óc nóng bừng và hỏi: “Tổng giám đốc, tôi có thể hiểu lầm là anh… anh thích tôi không?”.

Bàn tay đang giữ vô lăng của Phong Đằng khẽ nhúc nhích. Cái từ “thích” ấy hơi vượt ngoài dự đoán của anh, thế nhưng cô dám chủ động hỏi như vậy lại càng khiến anh bất ngờ hơn nữa.

Xem ra hiệu quả của ly rượu ấy không tồi chút nào.

Phong Đằng bất ngờ nhận ra anh không hề ghét kiểu dò hỏi đó của cô, nghiêng đầu sang nhìn cô, khóe môi hơi nhướn lên, “Hiểu lầm cũng chẳng sao”.

A… Tuy lời của Đại boss có lòng vòng một tí, nhưng ý anh là… anh thật sự thích cô?

A a a!

Sam Sam bỗng thấy luống cuống, dường như trong tích tắc tay chân không biết phải đặt đâu, không gian trong xe đột nhiên trở nên nhỏ hẹp, tiếng tim đập to đến mức có thể nghe thấy, mặt dần dần nóng lên, trong tim như có một bầy chim đang ca hót líu lo…

Im lặng một lúc lâu, Sam Sam nói: “Tổng giám đốc, anh có thể lái xe chậm một chút không ạ?”.

“Say xe?”.

“Không phải >_