Tại Hạ Nữ Chính, Lời Ra Tất Linh

Chương 19: Bức tranh kỳ lạ

Cảm giác? Nhiễm Nhiễm nhìn về bức tranh sơn dầu treo trên tường.

Tranh rất lớn, chiếm nửa bức tường, bên trên dùng nhiều sắc màu sẫm tô lên, màu xanh, màu xám, màu vàng.. Nhiều màu trộn lẫn nhau, nét vẽ lộn xộn bừa bãi.

Nhiễm Nhiễm nghĩ một chút, dùng giọng điệu của mình nói về những đánh giá trên mạng nói một lướt, đại ý là trường phái mới gì gì đó, thị giác và tâm lý làm nổi bật, vân vân.

Ông hiệu trưởng nghiêm túc nghe hết, cười cười: "Đúng là như vậy."

Sau đó là không có sau đó.

Nhiễm Nhiễm có chút lúng túng, trong đầu lại hiện lên sự nghi ngờ lúc trước --- Ông hiệu trưởng là nhân vật quan trọng của truyện, nhưng nhân vật và biểu hiện lại có không ít sự mâu thuẫn.

Thông thường thì hiệu trưởng trường trung học phổ thông cao trung kiến thức rộng, nên là có không ít thủ đoạn và mắt nhìn người, nhưng lại nhiều lần giúp đỡ nữ chính.

Nếu như là ông ấy thật lòng lại làm người khác nghi ngờ, người chỉ dựa vào nhìn vừa mắt mà giúp đỡ thực sự có thể thành lập Xuân Hòa sao? Cô nghiêng hơn về phía rằng ông ấy có mục đích khác.

Nhiễm Nhiễm hi vọng có thể tìm ra manh mối phía sau, giữ lá bài này trong tay mình.

Đáng tiếc là, mặc dù ông hiệu trưởng và Uông Ngải Lâm có liên hệ với nhau nhưng cô không học được điệu bộ của nữ chính, chậm chạp không thể kéo gần mối quan hệ.

Xem ra hôm nay chỉ có thể tới đây thôi. Nhiễm Nhiễm tiếc nuối nghĩ, lịch sự nói: "Cảm ơn ngài hôm nay đã đưa cháu tới đây, đây là lần đầu tiên cháu thấy tác phẩm của mẹ."

"Không sao, chuyện tiện tay thôi." Ông hiệu trưởng cười hì hì, giống như ông nội trong gia đình.

Hai người đi ra bên ngoài.

Ngôn Chân Chân lách mình đi vào phía sau một bức tượng, tránh khỏi tầm mắt của họ. Đợi sau khi Nhiễm Nhiễm rời khỏi, cô không nhịn nổi tò mò, nhẹ chân nhẹ tay đi vào.

Cô vừa ngẩng đầu lên đã thấy bức tranh của Uông Ngải Lâm.

"Cháu cảm thấy bức tranh này thế nào?" Phía sau truyền tới giọng nói từ ái của ông hiệu trưởng.

Ngôn Chân Chân cau mày, có cảm giác không nói nên lời, dường như thứ trong tranh đang "sống", trốn phía sau những sắc màu nhìn trộm họ.

Nhưng mà, cô cố ý nói: "Cháu không hiểu."

"Bức tranh này tên là Quái Vật." Ông hiệu trưởng giải thích: "Đại đa số người nhìn thấy nó đều cảm thấy rất khó chịu, giống như bị dẫn ra con quái vật đáng sợ trong nội tâm, cho nên, rất nhiều nhà phê bình cảm thấy con quái vật này là sự hợp thể của ác niệm của con người."

Ngôn Chân Chân lại ngước lên nhìn, im lặng không nói.

"Xem ra cháu không đồng ý." Ông hiệu trưởng cười cười, khích lệ cô: "Nói ra ý kiến của cháu, cảm thấy con quái vật này là gì?"

Ngôn Chân Chân vốn dĩ không muốn đáp nhưng lại nghĩ tới hôm đó Nhiễm Nhiễm chặn mất cơ hội của cô, không khỏi muốn phân cao thấp, nghĩ lúc rồi nói: "Cháu không hiểu nghệ thuật, chỉ cảm thấy nó rất thật."

"Lẽ nào cháu cho rằng nó thực sự tồn tại?" Trên mặt ông hiệu trưởng toàn vẻ kinh ngạc: "Suy nghĩ to gan."

Ngôn Chân Chân không nói ra được nên dứt khoát không trả lời, hỏi ngược lại: "Cháu đoán bừa, nhưng mà, lão tiên sinh có thể nói cho cháu biết, tác giả của bức tranh này và ngài có quan hệ gì không?"

"Cô ấy là học sinh của ông."

"Vậy ông là giáo viên của Xuân Hòa?"

"Không không." Ông hiệu trưởng cười lên: "Ông không giỏi dạy học, chỉ là người thành lập trường này thôi."

"Hóa ra là hiệu trưởng tiên sinh." Ngôn Chân Chân chứng thực ngôn linh "nhân vật lớn" lần trước, vô cùng hứng thú: "Vậy tại sao ông lại sưu tầm bức tranh như thế này?"

Ông hiệu trưởng nhìn chằm chằm bức tranh trên tường, từ từ nói: "Không phải sưu tầm."

Không phải sưu tầm thì là gì?

Ngôn Chân Chân khó hiểu, nhưng không biết tại sao, theo bản năng không tiếp tục truy học, lộ ra nụ cười xấu hộ nhưng không mất lịch sự, tiếp tục thưởng thức những vật phẩm khác.

Ngoại trừ bức tranh này, ở đây còn có những thứ kỳ lạ khác.

Ví dụ như khăn tay nhiễm máu, hương liệu đã từng bị đốt, tấm đá toàn vết cào, tượng gỗ kỳ quái, kim miện hình dạng kỳ quái.. quả thực không giống sưu tầm.

Ngôn Chân Chân loanh quanh bên trong, trong lúc hoảng hốt xuất hiện cảm giác lạnh run. Cô không biến sắc, giả vờ mình chỉ là một học sinh tò mò, đi một vòng cho hết tò mò rồi rời khỏi.

Buổi chiều có một tiết toán, đây là một trong những môn mà Ngôn Chân Chân hiện tại có thể theo kịp tiến độ. Nhưng bởi vì khả năng nói không được lưu loát, cô vẫn quyết định rụt vào mai rùa ngồi hàng sao, làm một người vô hình.

Bình thường không có ai để ý khuôn mặt xa lạ là cô, nhưng hôm nay có chút lạ.

Trong thời gian 2 tiết học, Ngôn Chân Chân đã cảm nhận được mười mấy người đang nhìn cô. Hơn nữa đám nữ sinh vẫn cứ chỉ chỉ trỏ trỏ cô, miệng không ngừng nói, dường như nói sau lưng cô nhưng không sợ cô phát hiện.

Xảy ra chuyện gì rồi?

Trong lòng Ngôn Chân Chân tò mog, tỏ vẻ muốn dọn sách rời đi.

Quả nhiên đối phương không nhịn nổi, tụm năm tụm ba đi tới, trong đó có một nữ sinh dẫn đầu khoanh tay đánh giá cô một lúc rồi cười: "Cô tên là Ngôn Chân Chân, là du học sinh mới chuyển tới?"

"Đúng vậy." Ngôn Chân Chân không tránh không né, vô cùng hứng thú quan sát họ.

Nhóm nữ sinh này gia cảnh có vẻ đều rất tốt, ăn mặc nhìn không ra, nhưng trang sức đều là những hãng xa xỉ, nhan sắc có cao có thắp, nhưng dưới sự giúp đỡ của trang điểm, không có ai là xấu cả.

Các đại tiểu thư xinh đẹp giàu có, tìm cô một học sinh phổ thông, còn có thể vì điều gì?

Đương nhiên là Lăng Hằng.

"Cô từ đâu tới?" Nữ sinh dẫn đầu nói có vẻ thân thiện, hoàn toàn nhìn không ra có ý ức hϊếp. Nhưng mà, trong mắt cô ta hiện rõ vẻ khinh thường, hoàn toàn không đặt cô ở vị trí ngang hàng.

Ngôn Chân Chân hỏi ngược lại: "Mấy người tìm tôi có việc gì? Không có việc gì thì nhường chút."

"Chúng ta không có ý xấu." Một nữ sinh cao ráo lên tiếng: "Chỉ là người lâu năm nên muốn đưa ra kiến nghị cho cô."

Ngôn Chân Chân: "Ví dụ như?"

"Câu chuyện của Geum Jan Di chỉ có ở trong truyện tranh mà thôi, thế giới hiện thực không có đẹp như vậy đâu." Nữ sinh chậm rãi nói: "Chúng tôi không coi thường học sinh tốt, điều kiện trước tiên là cô ta biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm."

Ngôn Chân Chân mím môi cười: "Cô đánh đố tôi à, tôi nghe không hiểu, có gì nói thẳng."

Mấy cô gái cũng thẳng thắn: "Cách xa Lăng Hằng một chút, cậu ấy không phải người mà cô có thể tiếp cận."

Người kính tôi một thước, tôi kính người một trượng. Ngôn Chân Chân còn thẳng thắn hơn: "Không được."

"Cô mới tới nên không nhìn rõ tình thế." Một nữ sinh đeo kính hoa văn báo lên tiếng, giọng điệu lạnh lùng: "Nếu như cô làm chuyện cô không nên làm thì ở tróng trường này rất là gian nan."

"Tôi tin cô không phải bắn tiếng đe dọa." Ngôn Chân Chân thương tiếc nói: "Nhưng đáp án của tôi sẽ không thay đổi."

Cô rất có hảo cảm và thiện ý với Lăng Hằng (Ai bảo cậu ấy vừa đẹp trai vừa miệng cứng tâm mềm), cậu ấy cũng là trợ lực cô bắt buộc phải có được, về tình về lý đều không có lý do từ bỏ --- Ờ, đương nhiên, cho dù có cũng là do cô không muốn chứ không phải bị người ép buông tay.

Ngôn Chân Chân chậm chạp thu dọn sách vở cất vào trong cặp, mỉm cười: "Không cần biết là mấy người

Tự chủ trương hay là phía sau có người, chuyên môn tới cảnh cáo tôi, xem ra có người cảm thấy tôi rất có sức uy hϊếp?"

Cô cầm cặp lên, không nhanh không chậm đi qua đám người: "Ánh mắt không tệ, tôi đợi cô ta."

Những nữ sinh khác: "..."

Không giống với những gì họ nghĩ, không sợ hãi lùi bước, không phẫn nộ gào thét, điệu bộ tiếp chiến thư là như thế nào? Họ phải làm thế nào? Đều là người văn minh, cũng không thể lưu manh chặn không cho cô ta đi?

Vừa chần chừ một cái đã không thấy người đâu rồi.

Mấy nữ sinh nhìn nhau một lúc, có người nhỏ giọng nói: "Có cần nói với bên kia không?"

"Đồ ngốc, đây là chào hỏi, còn muốn chúng ta làm gì nữa?" Nữ sinh đeo kính hoa văn báo cười lạnh, lấy điện thoại ra: "Tìm hiểu tình hình cô ta trước, rồi tìm việc cho cô ta làm, tôi không tin cô ta không vội."

Nhưng mà, Ngôn Chân Chân thực sự không vội.

Cô giữ nguyên tắc "Chuyện hôm nay giải quyết hôm nay, có thù báo ngay", vừa ra ngoài liền tặng cho họ một debuff "làm gì cũng không thành".

Gây chuyện có thể, tùy ý biểu diễn, dù sao mấy người muốn làm gì tôi cũng không thành.

Bây giờ quan trọng nhất là tìm manh mối.

Cô lấy ứng dụng điện thoại gọi xe, chối từ buổi học thêm hôm nay định đi một chuyến thành tây.

Thành phố Margaret, phía đông có biển, phía bắc dựa núi, phong cảnh độc đáo, được nhiều người giàu có thích, giá phòng rất cao, mà khu phía tây và phía nam thuộc về khu công nghiệp và khu dân cư, tập trung lượng lớn bình dân.

Chuyến đi hôm nay của Ngôn Chân Chân chủ yếu là điều tra một chuyện.

Đinh Tương có thói quen ghi chép sổ sách, khoản chi tiêu mỗi tháng đều ghi chép đầy đủ, thậm chí còn kẹp theo hóa đơn, vô cùng cẩn thận.

Trong đó có một khoản tiền gây sự chú ý của Ngôn Chân Chân.

Mỗi tháng Đinh Tương đều đi quán cháo hải sản Hà Ký ăn cháo, có lúc mỗi tháng một lần, có lúc một tháng hai lần, tóm lại là thường xuyên đi.

Cô tìm trên mạng quán cháo này, quán này nổi tiếng của Margaret, không ít du khách tới đây thưởng thức, nghe nói mùi vị vô cùng ngon, rất được nhiều người bản địa yêu thích.

Đinh Tương thường đi tới đó không có gì đáng chú ý. Cho dù có người lật qua sổ sách cũng không nhìn ra vấn đề.

Nhưng mà Ngôn Chân Chân tình cờ nghe thấy cậu của cô nói qua, Đinh Tương không thích ăn cháo.

Trước đây vì nhà nghèo nên thường ăn cháo loãng, nghe nói lúc còn nhỏ, mẹ cô từng nói rằng sau này thà rằng ngày ngày ăn cơm trắng cũng không ăn cháo nữa.

Tất nhiên rồi, lời nói lúc nhỏ không thể tin được, thỉnh thoảng ăn một bữa cũng không sao.

Nhưng một người không thích ăn cháo mỗi tháng đều đi ăn cháo, thế nào cũng thấy bất bình thường.

Ngôn Chân Chân quyết định đi xem.

Nhưng trước lúc đi cần phòng bị có chim sẻ chực sẵn.

Đầu tiên cô gọi xe đi trung tâm thương mại, mua áo phông quần đùi và mũ lưỡi trai, sau khi thay quần áo tại phòng thử đồ thì để cặp sách, quần áo cũ và điện thoại để trong tủ của siêu thị, chỉ cầm một chiếc điện thoại dự phòng chưa mở.

Thủ đoạn phòng chống theo dõi này mặc dù có chút không cao minh nhưng thêm sự nhiễu sóng của ngôn linh thì không có vấn đề gì cả.

Ngôn Chân Chân lên xe buýt, dựa theo bản đồ đi tới quán cháo Hà Ký.

Buổi chiều hơn bốn giờ, còn chưa tới giờ tan làm, người trong quán cháo không nhiều, người ăn chỉ có một nửa. Bàn ghế xếp chỉnh tề, trên quầy dán một thực đơn to đùng.

Trong không khí toàn mùi tanh của cháo hải sản.

"Một bát cháo hải sản chiêu bài." Ngôn Chân Chân nhìn bà chủ, giọng nói nhẹ nhàng: "Thêm một cốc sinh tố đậu xanh."

Bà chủ cũng không nhìn cô: "Tổng cộng 40, có thể quét alipay."

Đây là cho rằng cô là du khách rồi.

Ngôn Chân Chân quét mã QR, chọn một vị trí nổi bật ngồi xuống, há miệng chờ sung ----Trên đường đi cô đã làm ngôn linh, muốn manh mối từ tới tìm.

Nếu như Đinh Tương tới tiệm cháo hải sản Hà Ký có mục đích khác thì khả năng thành công rất cao.

Qua một lúc, bà chủ bê sinh tố đậu xanh tới, tiện miệng hỏi: "Cô bé tới du lịch à?"

"Tới du học." Ngôn Chân khác thường, chủ động tiết lộ thông tin: "Mẹ cháu ở đây mười mấy năm rồi."

Bà chủ "ờ" môt tiếng, cẩn thận quan sát cô: "Di dân tới sao?"

"Cũng không tính, chỉ có visa lao động." Ngôn Chân Chân vuốt ống mυ'ŧ, dường như không chút để ý nói: "Đúng rồi, mẹ cháu rất thích quán cháo này, tháng nào cũng tới ăn."

Bà chủ dường như để ý tới điều gì cười nói: "Mẹ cháu tên gì, khách quen cô đều biết."

Ngôn Chân Chân ngước lên, cười ngọt ngào: "Họ Đinh, tên chỉ có một chữ Tương, nhà ngoại ở Tương Giang."

Bà chủ sững người lại, nhìn chằm chằm cô: "Cháu là.. Chân Chân?"

"Dì biết mẹ cháu?" Ngôn Chân Chân tỏ vẻ giật mình.

"Dì và mẹ cháu cùng nhau tới đây." Bà chủ muốn nói lại thôi: "Sao cháu lại tới rồi?"

Ngôn Chân Chân nói: "Ông chủ của mẹ nguyện ý tài trợ cháu tới đây học nên cháu tới."

Bà chủ gật đầu, tâm thần không yên lau bàn. Đợi tới lúc nhân viên phục vụ bê cháo hải sản lên, bà giống như trút được gánh nặng, vội vàng nói: "Cháu ăn đi, dì có chuyện không tiếp cháu được rồi."

"Vâng ạ, dì làm việc đi." Ngôn Chân Chân cụp mắt xuống, lông mi dài che đi sự nghi ngờ trong mắt.