Editor + beta : Lolisa
Kẻ bắt cóc ? Tỉnh Thân Vũ chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có ngày mình bị người khác gọi là kẻ bắt cóc, cũng may trước đây anh đã từng lên báo và lái xe hơi hạng sang nên mới có thể giải thích rõ ràng cho bọn họ.
“Tỉnh tiên sinh, đã hơn nửa đêm ngài còn đậu xe ở đây, lại không phải là người sống trong tiểu khu, khó tránh khỏi sẽ khiến người khác hoài nghi.” Cảnh sát tỏ vẻ bọn họ cũng rất khó xử, có người báo lên, bọn họ tự nhiên phải đến đây. Nếu muốn bọn họ nói, thì Tỉnh Thân Vũ cũng có vấn đề, trời tối rồi còn chạy đến tiểu khu của người khác , lại không đem xe đậu ở bãi đỗ xe.
(chả biết sao lại để "bất động sản", mà mình thấy cảnh sát hợp ngữ cảnh hơn nên mình để cảnh sát nhé)
“Quên đi.” Tỉnh Thân Vũ không muốn làm bọn họ khó xử, cũng không thể tiếp tục để xe ở chỗ này, đành phải lái xe rời đi.
Tần Phong đã sớm lên trên lầu, cũng không muốn đi xem chuyện bên dưới nữa, anh đặc biệt không thích Tỉnh Thân Vũ, người này không phải bạn trai cũ của Bạch Sơ Hiểu, huống chi hiện tại còn cố làm ra một bộ dạng thâm tình trìu mến. Lần trước, khi Tần Phong gặp Bạch Sơ Hiểu là lúc cô đang tham dự tiệc đính hôn của Tỉnh Thân Vũ với Hàn Uyển Nhi, chưa nói đến việc thiên kim Hàn gia bị đánh tráo có sai hay không, nhưng thái độ của bọn họ đối với Bạch Sơ Hiểu không tính là tốt, năm đó Tỉnh Thân Vũ quá mức theo đuổi cô.
Con mèo màu cam hôm trước đã được đưa đến bên kia chỗ mẹ Tần , lúc đầu mẹ Tần còn tưởng là con trai đưa nó tới làm bạn với bà , tuy rằng nhìn qua cũng không phải là chủng loại hiếm lạ gì, nhưng tốt xấu gì cũng là của con trai đưa.
Cha Tần liếc mắt nhìn một cái rồi cũng không nói gì. Con trai bọn họ, sao có thể đang êm đẹp lại đưa một con mèo về nhà, hay là người khác không cần, nên tùy tiện ném về nhà ? Điều này không giống như việc nó sẽ làm, thật sự là kỳ lạ.
Sáng sớm hôm sau, Bạch Sơ Hiểu kéo hành lý ra khỏi cửa, chuẩn bị ra nước ngoài hoàn thành công việc thông báo lúc trước chưa hoàn thành.
Tần Phong vừa mới chạy bộ tập thể dục buổi sáng, trở về đã thấy cô lên xe, để gặp được cô, anh đã nghĩ ra rất nhiều phương pháp, đáng tiếc bây giờ chỉ có thể đứng xa xa mà nhìn. Hiện tại, nhà bọn họ ở đối diện nhau, bọn họ luôn có cơ hội gặp mặt lại.
Bạch Sơ Hiểu không có chú ý tới Tần Phong, cô trực tiếp lên xe rời đi. Vừa mới lên xe chưa được bao lâu đã nhận được cuộc điện thoại của mẹ Hàn gọi tới “Xin chào.”
“Cái gì tốt như vậy.” mẹ Hàn vừa mở miệng đã trách mắng Bạch Sơ Hiểu, “ Hàn gia chúng ta nuôi dưỡng cô cho cô lớn như vậy, không phải để cho cô đi tranh giành đàn ông cùng với con của tôi đâu. Cô cũng đừng nghĩ tới việc trở về, tôi không có khả năng cho cô trở lại đây, hiện tại cô đã là người trưởng thành, đã đến lúc nên suy tính phải trả lại những gì cô mang ơn nhà họ Hàn rồi"
Bạch Sơ Hiểu nghĩ tới việc mẹ Hàn mắng mỏ, bức ép cô, nhưng chưa bao giờ cô nghĩ tới việc người kia buộc cô phải trả ơn cho nhà họ Hàn. Cũng đúng, trong nguyên tác, nguyên chủ đi làm việc cho công ty của Hàn gia, vì bọn họ làm trâu làm ngựa, bị bọn họ lợi dụng trở thành bia đỡ đạn cho Hàn Uyển Nhi, bây giờ cô đã thoát ly khỏi sự khống chế của bọn họ, bọn họ tự nhiên phải tìm biện pháp khác.
Khi cô mới xuyên qua thế giới này, Hàn gia đã cố tình yêu cầu cô xuất cảnh ra nước ngoài. Cô không thể nào tin được tình cảm gần hai mươi năm qua với Hàn gia đã đến mức không thể chịu đựng được. Hiện tại, Bạch Sơ Hiểu không thể không thừa nhận Hàn gia đã không còn nhiều tình cảm dành cho cô, hai năm trước cô xuất ngoại, có quỷ mới biết Hàn Uyển Nhi cùng Hàn gia đã bồi dưỡng tình cảm như thế nào, nhưng cô cũng đoán được, bọn họ chỉ nghĩ đến những khổ sở mà Hàn Uyển Nhi đã phải chịu đựng, nên càng thêm không thích nhìn thấy cô xuất hiện đi.
Không thường xuyên qua lại tình cảm tự nhiên cũng sẽ dần phai nhạt. Bạch Sơ Hểu cũng không đau khổ cho lắm, bởi vì nguyên chủ sớm mất vào hai năm trước sau khi ngã xuống cầu thang, cũng đã sớm chết rồi.
“Bao nhiêu tiền ? ” Bạch Sơ Hiểu ngữ khí bình đạm, chỉ cần trả tiền thì cô sẽ không còn một chút quan hệ gì với bọn họ nữa.
"Tôi cũng không muốn gì nhiều ở cô, hai ngàn vạn* ” Mẹ Hàn khinh thường, “Những năm đó, chúng ta mời cho cô một gia sư, giáo viên nổi tiếng dạy cho cô luyện cầm, cho cô học trong trường học dành cho quý tộc, đồ ăn và quần áo hàng ngày có loại nào mà không quý giá, còn có tiền tiêu vặt. Khi cô xuất ngoại du học hai năm, học phí vẫn là chúng ta cung cấp cho”
*Có 1 chương trước mình có nói chỗ vạn này, theo mình hiểu chỗ đấy là đơn vị đo lường, còn chỗ này là đổi sang tiền, 2 ngàn vạn = 20 triệu NDT, cũng không biết đúng không chắc cỡ hơn 71tỷ VND ( mình thấy cứ sai sai, nhà giàu vậy mà đòi hơn 71 tỷ thôi ? ai rành cái này thấy mình sai thì cmt góp ý cho mình với nhé 😭)
Bạch Sơ Hiểu nắm chặt điện thoại, MD, quá tức giận, cô muốn ngay lập tức lao đến trước mặt mẹ Hàn , hung hăng mà lắc bà thật mạnh, hỏi bà có phải có bị chứng vọng tưởng nạn nhân hay không, luôn nghĩ đến việc người khác muốn hại con gái mình. Đối phương cố ý nói muốn hai ngàn vạn, chính là muốn cho cô mệt mỏi bôn ba kiếm tiền, không rảnh đi thông đồng với Tỉnh Thân Vũ đi.
“Ngài đối với Hàn Uyển Nhi thật là tốt.” Bạch Sơ Hiểu mỉm cười, “ Cũng chỉ có hai ngàn vạn thôi, tôi tin tưởng Tỉnh Thân Vũ nhất định sẽ có tiền. Hay là tôi đi tìm anh ấy mượn tiền, lại nợ anh ấy"
“Bạch Sơ Hiểu!” mẹ Hàn lớn tiếng nói, một tay cắt đứt những bông hoa bày ở trước mặt bà “Cô đang uy hϊếp tôi.”
“Hai ngàn vạn…… Ha hả.” Bạch Sơ Hiểu cười lạnh, mấy năm nay cô ở nước ngoài cũng không kiếm được nhiều tiền, giới giải trí nào có nhiều người tài giỏi đến thế, tiền sinh hoạt cô kiếm được lúc ban đầu cũng không tồi, hiện tại cô cũng cũng chỉ mua một căn hộ, không còn dư lại bao nhiêu tiền, “Đây tính là uy hϊếp sao?"
“Hàn gia chúng ta không phải nơi tổ chức từ thiện……”
“Vậy thì các người kiện tôi đi" Bạch Sơ Hiểu không rõ, mấy năm nay cô đối với Hàn Uyển Nhi không hề tỏ ra một chút ác ý, cũng không có liên lạc với Tỉnh Thân Vũ. Mẹ Hàn nghĩ cô xem tiền như rác sao? Hai ngàn vạn, nếu là người bình thường, còn không phải bị ép chết thì đi nơi nào mà kiếm hai ngàn vạn a.
Bây giờ cô có hơi hoài nghi nguyên chủ chính là bị bọn họ từng bước từng bước một đẩy vào ngõ cụt, nên mới muốn trả thù bọn họ, “Yên tâm, hôm nào tôi sẽ tìm luật sư tính toán một chút, một đồng một hào đều không thiếu các người, đừng quên, lúc trước là tôi không cho các người cấp dưỡng tôi, tôi còn nhỏ như vậy, không chịu nổi bị các người tính kế.”
Tình cảm hoa nhựa Plastic rất dễ dàng tan vỡ.
*Tình plastic: ý nói tình cảm như bông hoa nhựa, biết là giả nhưng vẫn mãi tồn tại.
Tối hôm qua Hàn Uyển Nhi còn trở về, nói người bọn họ nhớ chính là cô.
Chậc chậc, nếu cô mà là nguyên chủ nhất định sẽ tưởng bọn họ thật sự rất nhớ cô, cũng gần hai mươi năm tình cảm a, rồi sao chứ, sau khi trở về vẫn là bị họ dội một gáo nước lạnh lên đầu. Đã từng là thiên kim tiểu thư mà bây giờ chỉ có thể đi làm phục vụ cho người khác, còn phải luôn giúp đỡ một người không có năng lực gì, nếu là chính mình, cô cũng nghĩ sẽ đạp đổ Hàn Uyển Nhi để thượng vị.
Bạch Sơ Hiểu nói xong liền cúp điện thoại, mẹ Hàn không hổ là mẹ ruột của nữ chính Mary Sue. Nhưng cô không sợ bà, còn không phải chỉ cần trả lại tiền thôi sao, sau đó cô sẽ tìm một luật sư để tính toán thật tốt, nếu sự việc bị phóng viên tiết lộ, Hàn gia cũng sẽ chịu ảnh hưởng rất lớn, cô không sợ.
Mẹ Hàn tức giận đến mức muốn gọi lại thì phát hiện bên kia đã tắt máy.
“Mẹ, có chuyện gì vậy?” mới sáng sớm đã thấy mẹ tức giận như vậy, Hàn Uyển Nhi liền vội vàng chạy tới.
“Còn không phải là con nhỏ Bạch Sơ Hiểu chết tiệt kia sao, cô ta tiêu nhiều tiền của chúng ta như vậy, còn cùng tranh người với con, vậy cứ dứt khoát để cho cô ta trả ơn đi, xem cô ta còn có thời gian đi quản những thứ đó hay không” mẹ Hàn đối với Hàn Uyển Nhi rất dịu dàng “Con cũng không cần nghĩ rằng cô ta không thể kiếm được, có một khuôn mặt xinh đẹp, lại là minh tinh, chút tiền ấy đối với cô ta không tính là cái gì. Rốt cuộc tiền của nhà chúng ta cũng không phải là nhặt được, không thể để người ngoài tùy ý tiêu xài xa hoa.”
Hàn Uyển Nhi nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng đúng, Bạch Sơ Hiểu hiện tại là đại minh tinh, mà thù lao đóng phim của minh tinh đều rất cao, chỉ cần cô ấy tùy tiện chụp mấy cái đại ngôn, phim truyền hình là có thể đã có tiền. Từ tận đáy lòng cô vẫn không hy vọng Bạch Sơ Hiểu có chút dính líu gì đến Hàn gia, khi nghe được lời này của mẹ Hàn, cô liền hiểu bọn họ với Bạch Sơ Hiểu xem như đã hoàn toàn xé mặt, nhưng thiếu nợ phải trả tiền là điều đương nhiên. Ngoài ra còn có các khoản vay cho sinh viên nước ngoài trong các trường đại học quốc gia, và điều đó tương đương với việc ngay từ khi sinh ra Bạch Sơ Hiểu đã phải vay tiền của bọn họ.
Chiều hôm đó, Tạ Dật nhận được bản cáo giám định ADN, thử mở ra xem, đầu ngón tay khẽ run. Cơ quan giám định kia là anh tìm, cô gái kia tuyệt đối không thể biết được anh đã làm giám định ở nơi nào, cơ quan giám định cũng không dám lừa gạt Tạ gia bọn họ, cô gái đó quả nhiên là em gái ruột của anh.
Tạ Dật kích động đem bản báo cáo nhét vào túi hồ sơ, vội vàng lái xe về nhà. Lúc ở trên xe, anh gọi điện thoại cho ba Tạ, “Ba, cô ấy là, cô ấy thật là.”
Ông Tạ không nói gì, ‘ loảng xoảng ’ một tiếng, tiếng điện thoại rơi trên mặt đất. Cô gái kia thật sự là con gái của ông, là con gái ruột thịt do ông cùng vợ sinh ra, con gái của bọn họ không có chết, con bé vẫn còn sống!
“Nhỏ giọng chút.” Bà Tạ ôm một con búp bê lớn bằng vải ngồi ở trên sô pha, quay đầu làm động tác "hư" với ông, “Ông đã cãi nhau với bảo bối của chúng ta"
Những năm gần đây, có đôi khi bà Tạ hay hoảng hốt ngồi ôm con búp bê một cách xuất thần, giống như con búp bê kia là con gái của bà. Kỳ thật đầu óc của bà rất thanh tỉnh, nhưng mỗi khi nghĩ đến đứa con gái đã chết, bà liền thương tâm.
Ông Tạ không rảnh đi nhặt lại điện thoại, thay vào đó, ông đi đến chỗ vợ mình với đôi mắt đỏ hoe, ông mất rất nhiều sức để lôi con búp bê mà bà gắt gao ôm vào trong ngực ra:" Con gái của chúng ta chưa chết, nàng không chết, năm đó chỉ là ôm nhầm thôi. Nghe nói con gái của chúng ta chỉ bị ôm nhầm thôi".
Bà Tạ mở to hai mắt, không thể tin được mà nhìn chồng, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, ông ta lại lừa gạt bà, nhất định muốn cho bà nhận con gái của người khác làm con nuôi.
“Không, tôi không thể nuôi con của người khác, ông hãy hết hy vọng đi!” Bà Tạ hét lên, cầm lấy con búp bê bên cạnh và nhấc lên, dùng mặt cọ cọ búp bê vải, “Bảo bối ngoan, mami không thể không cần con...”
“Đó là sự thật, một lát nữa Tạ Dật trở về, nó đã có được báo cáo xét nghiệm ADN " Ông Tạ bắt lấy tay vợ, “Là thật sự, con gái ruột của chúng ta"
"Con gái? Con gái ruột của tôi?” Bà Tạ chậm rãi buông búp bê vải trong tay ra, con gái của bà còn sống ? Nước mắt không ngừng mà chảy ra bên ngoài, hiện tại con gái bà đang ở đâu, bà đứng lên, xoa xoa nước mắt trên khóe mắt, có chút kích động, lại có chút sợ hãi, bà có nên đi thay một bộ quần áo hay không.
“Đừng lo lắng" Nhìn thấy dáng vẻ bối rối của vợ, ông nhanh chóng đỡ lấy vợ “Tạ Dật đang mang bản báo cáo tới, người mang không phải bà.”
Vì không muốn để vợ lại đau buồn, ông Tạ không thể tiếp tục chờ lâu như vậy, một lát nữa ông còn phải nói cho ba mẹ. Nếu không phải lần này con gái ông tự mình tới tìm Tạ Dật, thì họ không bao giờ biết được con gái mình còn sống, ông nhất định phải điều tra ràng năm đó rốt cuộc phát sinh sự tình gì, tại sao bác sĩ lại nói với bọn họ con gái họ đã chết.
“Được…… Không thành vấn đề ” Bà Tạ nhịn không được lại hỏi chồng “Hai người không gạt tôi chứ ?”
“Nếu bà không tin, đến lúc đó lại cùng với con bé đi làm xét nghiệm ADN.” Ông Tạ đề nghị, “Nếu vẫn không tin vào cơ sở trong nước, thì có thể ra cơ quan giám định ở nước ngoài, họ sẽ không cho chúng tôi biết bà đang làm ở đâu, chúng tôi cũng không có biện pháp động tay chân với bà"
“Không.” Bà Tạ lắc đầu, nếu bà thật sự làm như vậy, nhất định sẽ làm cho con gái thương tâm, cho rằng bà là mẹ mà không muốn nhận nàng, bà gắt gao bắt lấy hai tay của chồng, đôi mắt chứa đầy khao khát, “Con bé ở đâu ?”
“Chờ Tạ Dật trở về lại nói.” Ông Tạ cũng không biết hiện tại con gái mình đang ở đâu, nếu sớm biết thì họ sẽ mặc kệ cô gái kia có phải con gái họ hay không, trước đi tra một chút thông tin cơ bản của cô ấy, tỷ như hiện tại cô đang sống ở chỗ nào.
Khi Tạ Dật tới đã nhìn thấy Ông tạ và những người khác, vội vàng đem báo cáo xét nghiệm ADN lấy ra.
P/s: Vậy là hết tết, nhưng chưa hết dịch (/ω\)