Yêu Đương Ngọt Ngào Không Thuộc Về Tôi

Chương 7

Chương 7

Cuối cùng Chu Lý cầm đồ rồi bước đi, dáng vẻ có chút cô đơn, cô vừa thấy khó hiểu vừa thấy buồn. Trần Nghiễn Hiển lại lộ rõ

vẻ mặt lúc nãy.

Khi quay người lại trông cô rất đáng thương.

Một trận mệt mỏi trào dâng lên từ đáy lòng, Trần Nghiễn Hiển dùng ngón tay ấn vào thái dương.

Chu Lý trả lại quà cho chủ nhân, đối mặt với những đôi mắt buồn rầu, cô chỉ hận không đánh được Trần Nghiễn Hiển.

“Cậu nói xem, tính xấu của Trần Nghiễn Hiển ngoài tớ ra có ai chịu được?” Trở lại phòng học, Chu Lý ngồi tại chỗ được vài giây, nhịn không được quay đầu cùng Tưởng Bố Cốc nói chuyện.

Tưởng Bố Cốc dừng động tác trong tay lại, chậm rãi quay mặt sang, "Nói thật ..."

Thấy Chu Lý giữ vững tinh thần chờ câu sau, vẻ mặt đờ đẫn, Tưởng Bố Cốc chậm rãi thốt ra không cảm xúc.

"Những học sinh như Trần Nghiễn Hiển, người có thành tích vượt trội, nếu tính tình dịu dàng và ân cần thì chính là phản nhân loại. Sẽ có bao nhiêu cô gái vây quanh chứ."

"Lại nói..." Cô nhìn Chu Lý từ trên xuống dưới, lộ ra một chút chán ghét.

"Tính tình của cậu ta không tệ lắm, bình thường không kích động thì cậu ta cũng chẳng điên cuồng như thế. Trần Nghiễn Hiển vẫn sẽ là một người bình thường tốt bụng."

"Có đạo lí." Chu Lý nằm trên bàn yếu ớt giơ ngón tay cái lên.

Mặc dù mới nói xấu sau lưng anh, nhưng chỉ mười phút sau khi tự học, Chu Lý đã hoàn toàn quên đi chuyện trước đó, cầm sách vở quay đầu lại hỏi bài.

Nhìn thấy cô như vậy, Tưởng Bố Cốc không biết nên nói cô là người rộng lượng hay là không tim không phổi.

Thứ Ba, Chu Lý vẫn được giao nhiệm vụ đổ rác. Cô chưa bao giờ chùi kính và làm việc khác tương tự vậy nên mặt đất và bảng đen cô lau về cơ bản cần phải được người khác làm lại. Vì vậy, mỗi lần như thế cô chỉ có thể mang thùng rác đi đổ.

Cái thùng rác được trường mua khá lớn, cô phải dùng hai tay mới xách được qua hành lang, khi xuống cầu thang, cô đυ.ng phải Phương Chí Hào đang lên lầu.

“Để tớ giúp cậu.” Cậu ta nhìn thoáng qua thùng rác trên tay Chu Lý, chưa kịp đợi cô trả lời đã vươn tay cầm lấy.

Với sức mạnh của nam sinh, Phương Chí Hào không tốn chút sức nào liền nhấc lên, Chu Lý đành phải buông tay đi theo phía sau, vội vàng cảm ơn.

“Phương Chí Hào, cậu thực sự là một bạn học tốt bụng nhiệt tình.” Cô rất chân thành khi khen ngợi người khác. Đôi mắt đen sáng ngời của cô tròn xoe, trông vô cùng hoạt bát đáng yêu. Phương Chí Hào lại nghĩ đến những điều trước đây, bất mãn hừ lạnh một tiếng.

Chu Lý dừng lại, chủ yếu là vì lương tâm cắn rứt, đi bên cạnh không nói chuyện nữa.

Sau khi đổ rác xong, cả hai về đến cửa lớp, Phương Chí Hào mặc dù vẻ mặt luôn căng thẳng nhưng cậu ta vẫn cầm cái thùng rỗng trên tay, không đưa cho Chu Lý.

Vì lý do này, Chu Lý không thể không báo đáp, sau khi suy nghĩ, cô tìm trong túi áo khoác thấy hai túi nhỏ đậu phụ khô cay mà buổi trưa cô chưa kịp ăn.

“Cảm ơn cậu, Phương Chí Hào.” Sau khi Phương Chí Hào đặt thùng rác trở lại vị trí cũ, cô tặng cậu ta một món quà cảm ơn.

“Cái này cho cậu.”

Phương Chí Hào sững sờ vài giây, sau đó vươn tay nhận lấy.

Sau khi dọn xong Chu Lý đi ăn cơm, hôm nay còn phải học buổi tối nên để tiết kiệm thời gian hơn Chu Lý không về nhà ăn cơm mà trực tiếp giải quyết ở nhà ăn của trường.

Buổi hôm nay không có nhiều người lắm, giờ ăn cao điểm cũng đã qua, cô trong căn tin hào phóng múc cho cô hai muôi lớn đồ ăn, Chu Lý gắp hết ớt xanh trong món thịt ra ăn sạch sẽ, sau đó mang cất khay cơm đi.

Vừa bước ra khỏi cửa căng tin, mùi khói dầu còn chưa tan hết, một bóng người đã hoảng hốt lao tới. Giây tiếp theo tay của Chu Lý đã bị tóm lấy.

"Lý Lý! Trần Nghiễn Hiển và Phương Chí Hào đang đánh nhau trên sân bóng rổ !! Cậu mau đi xem thử !!!"

Chu Lý sửng sốt, bị Tưởng Bố Cốc kéo nhanh đến sân bóng rổ, trận chiến dường như đã lắng xuống, một đám nam sinh tụ tập ở giữa, Tưởng Bố Cốc liền kéo ra, cảnh tượng hiện ra trước mắt.

Phương Chí Hào đứng đó xoa xoa vai đau đớn, những người khác trông vẫn còn nguyên vẹn, trong khi Trần Nghiễn Hiển thì nghiêm trọng hơn rất nhiều, anh ngồi trên mặt đất ôm đầu gối, dường như đau quá không thể đứng dậy được.

Chu Lý tim đập kịch liệt, lập tức lao về phía trước.

“Trần Nghiễn Hiển, cậu không sao chứ, cậu có bị thương không?” Cô bối rối chạm vào mắt cá chân anh, trên đỉnh đầu lập tức truyền đến một tiếng rít nhẹ.

“Đau không?” Cô lo lắng ngẩng đầu, hai mắt đỏ lên.

Vẻ mặt của Trần Nghiễn Hiển dịu đi, “Không, có lẽ bị trật rồi.”

“Tớ đưa cậu xuống phòng y tế nhé?” Cô ngẩng mặt lên, hạ giọng như thể đang đối xử cẩn trọng với một con người mỏng manh dễ vỡ.

“Được.” Trần Nghiễn Hiển gật đầu, vừa duỗi tay ra Chu Lý đã dùng sức giữ chặt lấy, từ từ kéo anh dậy.

Trong quá trình đứng thẳng, bàn chân bị thương của Trần Nghiễn Hiển vô tình chạm đất, anh hít một hơi đau đớn, Chu Lý nhanh chóng đặt tay lên vai anh, cẩn thận dìu anh về phía trước.

Người xem dần dần tản ra, một số thành viên không khỏi lo lắng muốn nói gì đó, ánh mắt của Trần Nghiễn Hiển quét qua một lượt, tất cả đều im lặng im lặng.

Phòng y tế.

Bác sĩ của trường kiểm tra rồi kết luận anh bị bong gân nhẹ, sau khi chườm đá thì mắt cá chân đã bớt đáng sợ hơn, Trần Nghiễn Hiển hai chân duỗi thẳng, lưng dựa vào tường, Chu Lý vẫn chưa hoàn hồn ngồi ở bên giường.

“Sao đột nhiên đánh nhau vậy? Có chuyện gì xảy ra?”

“Không có đánh.” Trần Nghiễn Hiển bình tĩnh giải thích, “Lúc chơi bóng có chút xích mích, không cẩn thận va vào.”

“Thật sao?” Chu Lý nghi ngờ nhìn chằm chằm vào anh, Trần Nghiễn Hiển dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn cô.

“Ừ.” Anh gật đầu.

Trần Nghiễn Hiển vẫn cần nằm trong phòng y tế nghỉ ngơi một lát, Chu Lý đi lấy nước lau tay cho anh, khi cô cầm chậu đi qua hành lang, đột nhiên nghe thấy có người gọi tên mình.

"Chu Lý——" Cô quay đầu lại, nhìn thấy Phương Chí Hào.

Cậu ta đứng đó nhìn Chu Lý, ngập ngừng muốn nói lại thôi.

“Tớ nói cậu ta gây sự trước cậu tin không?” Trên hành lang vắng lặng, cậu ta giải thích một cách khó khăn.

"Lúc đầu mọi người chơi bóng thật sự rất bình thường, nhưng cậu ta đột nhiên nhằm vào tớ. Tớ không thể chịu nổi mới đánh cậu ta trước——" Mặc dù dùng lực có hơi mạnh một chút, nhưng ai biết rằng Trần Nghiễn Hiển liền trẹo mắt cá chân!

Cậu ta thầm oán hận mắng.

Đồ mưu ma!

“Ra vậy.” Chu Lý nói sau một hồi lâu im lặng.

Phương Chí Hào trở nên hơi kích động khi thấy thế, âm lượng của cậu ta vô thức tăng lên, "Cậu không tin tớ?!”

“Tớ tin cậu.” Chu Lý giải thích, sau đó dừng lại một chút, nói.

“Nhưng tớ cũng tin tưởng cậu ấy.” Nam sinh cao lớn trước mặt nhất thời lộ ra vẻ thất vọng.

“Chu Lý, tại sao cậu lại tin tưởng vào Trần Nghiễn Hiển, dưa vào cái gì?” Chỉ dựa vào vẻ ngoài đẹp đẽ? Miệng lưỡi độc ác lại nham hiểm như thế. Phương Chí Hào tức giận nắm chặt tay.

Dựa vào cái gì?

Câu hỏi của cậu ta khiến Chu Lý sững sờ vài giây, sau đó nghĩ ra một chuyện đã lâu.

Chu Lý vốn đi học sớm, trong lớp các bạn học đều hơn cô một hai tuổi, hồi mới học cấp 2 vẫn trông rất gầy và nhỏ, trông không khác gì học sinh tiểu học.

Lúc ấy trật tự không được như bây giờ, cô mới chuyển trường chưa quen với ai, mỗi lần về nhà đều một mình đeo chiếc cặp lớn.

Trên đường từ trường về nhà, cô phải đi qua một con hẻm khá hẻo lánh, mới khai giảng được nửa tháng Chu Lý đã bị một nhóm người chú ý.

Đó là một nhóm học sinh của trường trung học dạy nghề gần đó, chúng chặn ở đó đòi tiền cô, khí thế từ bên kia rất hung hãn, cô sợ đến mức chỉ có thể ngoan ngoãn nộp tiền tiêu vặt.

Mọi chuyện không dừng lại ở đó, càng ngày chúng càng trở nên kiêu ngạo hơn, Chu Lý trở thành mục tiêu và cứ sau giờ học cô lại bị cướp tiền.

Đó là lúc cha mẹ Chu bận rộn nhất, thường xuyên phải làm thêm giờ không về nhà, Chu Lý bị đối phương uy hϊếp không được nói cho ai biết, đồng thời chúng đã biết được địa chỉ nhà cô.

Chu Lý tuổi còn nhỏ đã bị mánh khóe này hù sợ, ngày nào cũng sống trong lo lắng, thậm chí còn nghĩ đến việc bỏ nhà ra đi để không ảnh hưởng đến gia đình.

Lúc Trần Nghiễn Hiển tình cờ gặp được thì Chu Lý đã bị tống tiền năm, sáu lần.

Mấy nam thanh niên cao lớn vây quanh cô gái nhỏ ở giữa, đôi vai gầy bị chiếc cặp sách lớn đè lên lưng, cả người để mặc cho bọn họ xô đẩy trêu chọc, vẻ mặt tuyệt vọng, mắt ngấn lệ, trông giống như một con búp bê bằng vải vô hồn.

Cơn giận ngay lập tức bốc lêи đỉиɦ đầu, Trần Nghiễn Hiển lần đầu tiên mất trí, gọi mọi người lại hay cảnh sát đều quên sạch, anh không chút do dự lao lên đấm dữ dội.

Hôm đó anh bị đánh rất thảm, đối phương sợ hãi trước sự liều lĩnh của anh, bỏ lại vài câu thô tục muốn rời đi.

Trần Nghiễn Hiển gần như không đứng vững, dùng ngón tay lau vết máu trên khóe miệng, nghiến răng nghiến lợi.

“Về sau còn dám bắt nạt cô ấy, tôi thấy một lần liền đánh một lần.”

Bọn họ còn vị thành niên, cũng không dám đến bệnh viện, về sau mua thuốc khử trùng và thuốc thang cơ bản từ hiệu thuốc, Chu Lý ngồi trên ghế một bên xử lí vết thương cho anh, một bên khóc. Trần Nghiễn Hiển lúc đầu tỏ ra không quan tâm nhưng sau không nhịn được mắng cô ngu ngốc.

Trần Nghiễn Hiển đưa cô đến trường trong một tháng để đảm bảo rằng nhóm người kia sẽ không quấy rối cô nữa. Ăn hơn mười bữa sáng của mẹ Chu nên vết thương cũng khôi phục rất tốt.

Sự phụ thuộc và tin tưởng của Chu Lý dành cho mình đã ngấm vào cơ thể anh mà không hề hay biết, cứ như là bẩm sinh vậy.

...

"Thật xin lỗi." Cuối cùng, cô vẫn nói với Phương Chí Hào.

Trần Nghiễn Hiển bị thương ở chân, không thể di chuyển cũng không thể làm bất cứ điều gì. Chu Lý rốt cuộc trở thành cô hầu gái nhỏ của anh, lấy nước, mua cơm, còn đóng vai trò như một cây gậy chống hình người, phục vụ tận tâm tận lực.

Nhìn cái dạng này của cô, Trần Nghiễn Hiển cảm động mấy phần, biểu hiện trở nên nhu thuận, cả hai đã đạt đến sự hòa hợp mà trước nay chưa từng có.

Vào hôm thứ Sáu, Chu Lý đưa Trần Nghiễn Hiển về nhà, chân của anh gần như đã lành, bác sĩ nói rằng có thể tháo băng và tự hồi phục sau khi thay thuốc lần cuối.

Bây giờ đi lại có hơi đau, trừ việc lên xuống cầu thang bất tiện thì có thể hoạt động như bình thường.

Buổi tối, Chu Lý cố ý tránh muốn giờ cao điểm lúc tan học, chờ mọi người đi hết cô mới thu dọn đồ đạc rồi cùng Trần Nghiễn Hiển trở về.

Cô một bên đỡ anh, từ từ bước xuống cầu thang, hai người ở rất gần, Trần Nghiễn Hiển cúi đầu xuống liền có thể thấy được đỉnh đầu của cô.

Mũi ngửi được mùi nước xả vải thoang thoảng. Hòa với mùi hương tự nhiên của cô liền biến thành một vị ngọt ngào lôi cuốn.

Cầu thang vắng tanh chỉ có tiếng bước chân của hai người, Trần Nghiễn Hiển cảm giác như nghe được nhịp tim của mình đang đập dữ dội trong l*иg ngực.

Thời gian bị kéo dài giống như một thước phim quay chậm, ánh mắt anh rơi vào khuôn mặt của cô, bất giác lộ ra vẻ dịu dàng trìu mến.

Trong vô thức, hai người tiến đến chỗ ngoặt, Chu Lý tập trung giúp anh chú ý tới bậc thang dưới chân, Trần Nghiễn Hiển nhìn cô chằm chằm, không ai để ý phía trước có người.

Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên, mang theo sự nghiêm túc thường thấy.

"Trần Nghiễn Hiển, Chu Lý! Sao hai người các em vẫn còn ở đây!"

Trần Nghiễn Hiển đột nhiên bừng tỉnh, vẻ mặt trầm tĩnh, môi anh mấp máy nhưng không nói gì.

Chu Lý ở bên cạnh ngẩng đầu lên, một mặt đứng đắn nhìn Lý Thanh Thiên giải thích.

“Thầy Lý, chân của bạn học Trần Nghiễn Hiển không tiện nên em dìu cậu ấy xuống lầu.”

“Làm sao muộn như vậy?” Ánh mắt của ông vẫn hoài nghi dò xét hai người, Chu Lý tự tin đáp.

“Bởi vì tan học có rất nhiều người, em sợ vô tình đυ.ng phải.”

Lý do hợp tình hợp lý.

Lý Thanh Thiên gật đầu, chắp tay sau lưng đi qua bọn họ, không quên để lại lời nói.

“Về nhà sớm đừng lang thang nữa.”

“Vâng, cảm ơn thầy Lý đã quan tâm!”

Chu Lý đáp ứng, tự nhiên khiến Trần Nghiễn Hiển đang im lặng bên cạnh đặc biệt xấu hổ. Anh chỉ liếc nhìn cô, giọng điệu nhàn nhạt.

“Cậu không bị lương tâm cắn rứt.”

“Chúng ta cây ngay không sợ chết đứng.” Đôi mắt cô mở to, nhếch cằm nhỏ trông bộ dạng có vẻ đắc ý. Vẻ mặt của Trần Nghiễn Hiển trở nên ảm đạm trong giây lát, rút tay ra khỏi vòng tay cô.

"Tớ tự mình đi!"

---