Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống

Chương 79: Tình anh em

Chương 79: Tình anh em

Dáng người Cao Tình rất tốt, không quá cao nhưng cũng không thấp, ngực tấn công mông phòng thủ, hiện tại trên người lại mặc đồng phục y tá, trông càng mê người.

Nhưng cô ta lại không biết đám người Vân Hoán không phải người bình thường, người đẹp bọn họ không biết đã gặp qua bao nhiêu, kiểu lấy lòng của Cao Tình đối với bọn họ mà nói một chút cũng không hữu dụng.

Không ai để ý cô ta, điều này khiến cho Cao Tình cảm thấy xấu hổ, cũng có chút ủy khuất.

Điều này làm cho cô ta không tự chủ được nhích tới gần Tần Nhất. Cô ta biết, có đôi khi nữ sinh phải làm nũng mới có thể chọc người yêu thích.

Cao Tình vừa định vươn tay kéo ống tay áo Tần Nhất, Vân Hoán đã kéo Tần Nhất vào trong ngực mình, không cho Cao Tình tới gần.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Mặc Hòa chợt âm trầm, đôi mắt nhìn Cao Tình chằm chằm, sự đáng yêu lập tức offline, thay vào đó là cảm giác vô cùng âm lãnh: "Cô là ai?"

Mã ngoài của Sở Mặc Hòa quá mức có tính lừa dối, Cao Tình chỉ coi anh ta một tiểu nam sinh, cô ta nhìn Sở Mặc Hòa mỉm cười nói: "Tôi là Cao Tình, cậu có thể gọi tôi là chị Tình. Tôi là người đội trưởng các cậu cứu về."

Cao Tình rất giỏi quan sát, cô ta phát hiện nhóm người này lấy Vân Hoán cầm đầu.

Sở Mặc Hòa đột nhiên nở nụ cười, đầu nhỏ hơi nghiêng, thoạt nhìn vô cùng dễ thương.

"Thật là buồn nôn, cô có biết hay không, cô từ trong ra ngoài đều đen! Không cho phép cô tới gần lão đại và Nhất Nhất, nếu không...tôi sẽ gϊếŧ cô."

Biểu cảm trên mặt Sở Mặc Hòa chợt thay đổi trở nên âm ngoan, trong đôi mắt long lanh ánh nước lộ ra sự điên cuồng bất thường.

Cao Tình bị dọa sợ, trực tiếp xụi lơ trên mặt đất, thực sự quá đáng sợ. Nam sinh thoạt nhìn rất dễ gần này cư nhiên so với người đội trưởng kia càng đáng sợ hơn.

"Sở Hòa, sẽ không." Vân Hoán nhìn Sở Mặc Hòa nhàn nhạt mở miệng.

Nam sinh vừa rồi còn điên cuồng bướng bỉnh lập tức trở nên yên tĩnh, nhu thuận đáng yêu giống như một con búp bê.

Cao Tình không hiểu ý tứ của Vân Hoán, nhưng bọn Lâm Thanh lại nghe hiểu. Người này sẽ không đi chung với bọn họ, cũng sẽ không gia nhập vào đội bọn họ.

Tần Nhất thật không ngờ Sở Mặc Hòa nhạy cảm như vậy, nhưng đúng là cô đã suy nghĩ không chu toàn. Cô vì mải nghĩ làm thế nào trả thù Tần gia mà đã quên mất để ý đến cảm thụ của những người khác.

Cô có thể hiểu được tâm trạng của Sở Mặc Hòa, đổi lại là cô, cô cũng không đồng ý cho một người không quen biết, thậm chí còn có tâm tư xấu gia nhập vào tiểu đội mình.

Hơn nữa, đám người Vân Hoán bọn họ đều là lớn lên từ nhỏ với nhau, tình nghĩa anh em thâm hậu. Ngày thứ hai gia nhập đội cô đã phát hiện Sở Mặc Hòa so với những người khác càng mẫn cảm, quan tâm bọn Lâm Thanh hơn.

Thậm chí còn có chút điên cuồng cố chấp, ham muốn chiếm làm của riêng mãnh liệt khiến cho Sở Hòa không cho phép bất luận kẻ nào gia nhập vào bọn họ, phá hư đoàn thể của bọn họ.

Tần Nhất có đôi khi cũng cảm thấy rất kỳ diệu, cô cũng không ngờ bản thân có thể dễ dàng trở thành một thành viên trong đội bọn họ, thậm chí là anh em, còn nhận được sự tín nhiệm mọi người như vậy.

Tần Nhất đi tới trước mặt Sở Mặc Hòa, nhón chân lên sờ sờ đầu anh: "Tối nay tôi làm đồ ăn ngon cho cậu."

Đối với một kẻ tham ăn mà nói, chiêu vuốt lông này của Tần Nhất trăm lần thì hiệu quả cả trăm.

Quả nhiên Tần Nhất vừa dứt lời, mắt Sở Mặc Hòa liền sáng lên, gật đầu như mổ thóc, làm nũng nói: "Nhất Nhất nói phải giữ lời đó."

Vỗ về được Sở Mặc Hòa, Tần Nhất lại suy nghĩ cách để trấn an Cao Tình. Lúc đầu cô còn nghĩ đi từng bước một, hiện tại có Tiểu Lam trợ giúp, hơn nữa cô cũng không muốn khiến bọn Lâm Thanh không vui.

Hiện tại cô có thể tăng tốc độ lên rồi.

Cao Tình chứng kiến Sở Mặc Hòa đối xử với mình như vậy, nhưng Tần Nhất không những không tức giận, còn dụ dỗ anh ta.

Cao Tình điềm đạm đáng yêu nhìn Tần Nhất, dịu giọng nói: "Đều là tôi không tốt, tôi không nên chọc cậu ấy tức giận. Hàn Mạt, cậu đừng giận, tôi sẽ nói xin lỗi cậu ấy."

Cao Tình nghiến răng nghiến lợi, cô ta phải nhẫn, chỉ có nhịn xuống, sau này cô ta mới có thể đè đầu tên oắt con đó.