Chương 77: Bóp méo ký ức
Tần Hàn Mạt nổi danh là muội khống, anh ta cũng thích Cao Tình, nhưng càng thích Tần Kiều Kiều hơn. Vì vậy mỗi lần Cao Tình và Tần Kiều Kiều phát sinh mâu thuẫn, tất cả mọi người đều đứng bên Tần Kiều Kiều.
Cao Tình cũng là một ngoan tâm, cô ta tức giận bỏ Tần Hàn Mạt, nhào vào cái ôm ấm áp của một người khác, người nọ vừa vặn lại là một người cầm quyền khác trong căn cứ.
Bởi vì nguyên nhân này, trong đoạn thời gian đó phiền phức không ngừng tìm đến Tần gia, thậm chí về sau Tần Kiều Kiều ở bên ngoài làm nhiệm vụ cũng suýt chút nữa bị một đám người làm nhục, mà người sau lưng chính là Cao Tình.
Mãi cho đến khi Tần Nhất bị giam vào phòng thí nghiệm, Cao Tình và Tần gia vẫn còn thủy hỏa bất dung, tranh đấu lẫn nhau.
Một trợ lực lớn như vậy, Tần Nhất làm sao có thể bỏ qua. Đời này, cô đốt trước cho Cao Tình và Tần gia một cây đuốc.
Chỉ là hiện tại có một vấn đề, cô làm thế nào mới có thể khiến cho Cao Tình hận Tần gia đây? Tần Nhất có chút đau đầu, dị năng tinh thần của cô nếu có thể bóp méo ký ức người khác thì tốt rồi.
"Nhất Nhất, ta có thể, ta có thể." Tiểu Lam ở trong không gian không chịu cô đơn lên tiếng.
Tiếng trẻ con đột nhiên vang lên, Tần Nhất nhíu nhíu mày: "Tiểu Lam, không nên tùy ý nhìn trộm suy nghĩ của tao."
Tiểu Băng Phượng lại mập thêm một vòng đang lăn lộn trên bãi cỏ trong không gian, nó đang chuẩn bị tranh công thì đột nhiên nghe được lời Tần Nhất nói, có chút chột dạ lại lăn lăn ra xa.
"Nữ nhân ngu xuẩn, bổn điện hạ khinh thường đọc tâm tư của ngươi. Thế ngươi có muốn bản điện hạ hỗ trợ hay không, không muốn thì thôi vậy."
Khóe miệng Tần Nhất giật một cái, khinh thường biết, vậy vừa nãy là ai lên tiếng?
"Nói đi, mày có biện pháp gì có thể bóp méo ký ức người khác?"
Nếu Tiểu Lam thực sự làm được, vậy thì thật quá tốt. Bóp méo ký ức cũng là một loại biến dị của dị năng tinh thần.
Loại dị năng này có chút gân gà*, trên phương diện gϊếŧ Zombie thì không có bất kỳ tác dụng gì, nhưng ở phương diện lừa người ngược lại sử dụng rất tốt.
*gân gà: việc làm vô bổ (ăn thì vô vị, vứt thì tiếc, ví với những việc làm vô bổ, không mang lại lợi ích gì)
"Hừ hừ." Tiểu Lam trong không gian không nói lời nào, rõ ràng tính ngạo kiều lại online.
Tần Nhất thậm chí có thể tưởng tượng được sợi lông ngốc trên đầu nó vểnh lên, cô không thèm để ý nhẹ vuốt lông: "Đêm nay cho mày nhiều thêm vài cái đùi gà."
Tiểu gia hỏa này thích ăn, vài cái đùi gà bảo đảm có thể thu mua nó, nghĩ tới đây Tần Nhất lại có chút buồn. Kiểu như "có sữa chính là mẹ" vậy, Tần Nhất chỉ sợ có một ngày con hàng này sẽ bị người ta dùng đùi gà lừa chạy mất.
Nhưng lần này Tần Nhất lại tính sai, Tiểu Lam luôn thích ăn lần này nghe thấy có đùi gà ăn vậy mà bất vi sở động, vẫn như cũ không để ý tới Tần Nhất.
Tần Nhất nhướng mày, con hàng này nhất định có yêu cầu.
"Nói đi, mày muốn cái gì?"
Trong không gian, Tiểu Lam đang gặm đùi gà, gặm đến vô cùng hăng hái. Nghe thấy Tần Nhất hỏi, đùi gà cũng không gặm, đắc ý xoa xoa tay.
Nó lay lay sợi lông ngốc ngốc trên đầu mình, cười hì hì nói: "Đối với bộ tộc Phượng Hoàng chúng ta mà nói, tinh thần lực của chúng ta không đơn thuần giới hạn ở việc dùng pháp, huyễn thuật. Thuật thôi miên mà ngươi nói hay bóp méo ký ức người khác đều có thể."
Thế nào, biết Băng Phượng điện hạ ta lợi hại rồi chứ, mau tới cúng bái ta đi, Băng Phượng điện hạ vĩ đại ân chuẩn cho ngươi sùng bái.
Tiểu Lam rất đắc ý: "Giúp ngươi bóp méo ký ức người kia cũng không phải không thể, nhưng ta muốn ngươi dẫn ta đi ra ngoài, ta không muốn ngây người trong không gian nữa."
"Bổn điện hạ thật sự là quá nhàm chán, sau khi ta rời khỏi đây còn có thể trợ giúp ngươi tốt hơn. Thế nào, Nhất Nhất không nên do dự, quyết định nhanh lên đi."
Tiểu Lam sợ Tần Nhất không đồng ý, vội vàng liệt kê chỗ hữu dụng của mình, chỉ thiếu chút nữa đào hết gốc gác ra nói.
Tần Nhất không nghĩ đến vật nhỏ này sẽ yêu cầu chuyện này, ngược lại không phải cô không muốn thả Tiểu Lam ra ngoài, chỉ là cô sợ con hàng này sau khi ra ngoài sẽ gặp nguy hiểm.